- Dạ.-nó ngồi xuống nhấc hụm nước uống để tinh thần thoải mái hơn. Nó đã từng dạy thêm cho 1 học sinh con nhà giàu có nên nó cũng có đôi chút biết về nghi lễ hoàng gia. Nó căng thẳng về mấy cái việc lễ nghi hoàng gia kiểu này, chỉ cần sai sót một chút là họ sẽ quy cho mình tội vô lễ mà nó đã mắc phải nên đã phải nghỉ việc ở chỗ đó.
- Đi thôi.- Hắn xuống mặc một bộ đồ cá tính ra lệnh cho nó giọng lạnh băng.
Nó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hắn kéo tay đi.
- Khoan đã tôi có chuyện muốn nói với anh.- nó nói.
- Để sau đi.- hắn vẫn lạnh lùng nói.- lên xe đi.
- Đi đâu?- nó hỏi.
- Cứ đi rồi khắc biết.- hắn ngồi trên xe đợi nó.
Nó ghét cái kiểu ra lệnh thế này nhưng vì mẹ nó phải nuốt cái cục tức này vào trong. Nó leo lên xe, hắn đưa cho nó mũ bảo hiểm rồi lao xe như bay ra cổng nó mất đà nên ôm lấy người hắn. Hắn và nó đang lao như bay ngoài đường nó sợ cái vụ mạo hiểm kiểu này nên nói:
- Anh...anh có thể...đi chậm lại được không?- tiếng nó bị tạt vào trong gió.
- Không.- vẫn cái giọng lạnh băng.
Bỗng "kít" nó tưởng chiếc xe đâm vào ai đó nhưng không hắn dừng xe trước quán bar nó biết quán bar này vì ngày nào nó chẳng làm thêm ở đây. Nó vẫn ngồi trên xe thấy vậy hắn hỏi:
- Cô không định xuống xe mà cứ ôm tôi vậy sao?
- Ak...- nó vội rụt tay lại bước xuống.- Sao anh dẫn tôi tới đây?
- Chơi.- hắn nói ngắn gọn.
- Anh khùng hả Ma Vương?-nó tức giận nói.
Hắn không nói gì thêm bước vào quán thấy vậy nó cũng đi theo.
- Này tôi có chuyện muốn nói với anh.- nó gội với theo.
- Tôi biết.- hắn quay lại.
- Nhưng...
- Hey! đến muộn vậy?- Hoàng Anh hỏi.
Nhìn sau thấy có nó 3 người rất ngạc nhiên. Minh Cường:
- Sao Hải Linh lại ở đây?
Nó không nói gì nhìn hắn với ánh mắt viên đạn.
- Ừ mình đem cô ta theo.- hắn thản nhiên nói.
- Đem theo?- Hoàng Anh nói- nhưng cậu và Hải Linh chẳng phải...
- Cô ta là giúp việc của mình.- hắn.
Câu nói này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên ngay cả nó cũng vậy. Thì ra hắn đã biết chuyện nó muốn nói với hắn là gì. Hắn chẳng nói gì nữa cũng chẳng quan tâm đến nó hắn ngồi vào bàn gọi một ly whisky uống rồi lại quấn quýt với đứa con gái lẳng lơ, không chỉ hắn mà MinhCường & Hoàng Anh cũng vậy người thì ôm eo người thì hun nhau khiến nó rùng mình. Nhật Duy thấy nó vẫn đứng đó bắn cái nhìn dao gắm của mình về phía Nhất Bảo nói nó ngồi xuống:
- Hải Linh đừng đứng đó nữa ngồi xuống đi.
Nó quay lại phía Nhật Duy thấy anh ta ra dấu vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh của mình. Nó tiến đến chỗ đó ngồi xuống nó nghĩ: "Ít ra ở chỗ này cũng có anh ta là tử tế." Nó ngồi cạnh Nhật Duy anh ta đưa cho nó một ly Cocktail nói:
- Em uống tạm đi.
Nó nhấc lên uống một hụm rồi lè lưỡi;
- Có rượu.
- Ừ Cocktail mà.- Nhật Duy cười đáp.
Từ lúc đó họ chẳng nói với nhau câu nào nữa nó bỗng thấy túi quần của mình rung. Rút điện thoại ra thấy số của anh xinh gái nó xin tế nhị xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
- Alo em đây.- nó trả lời.
- Em đang ở đâu thế sao không đi học vậy? có chuyện gì ak?- Mạnh Quân lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì đâu.
- Thế sao em không đi học mọi người lo lắng cho em lắm đấy biết không?
-....
- Em đang ở đâu mà ồn vậy?- Mạnh Quân hỏi.
- Em...em đang ở ngoài đường.- nó ngập ngừng nói.
- Nhưng có tiếng nhạc mà.
- Thì em đang đứng gần quán cafe. Thôi em bận rồi để lúc khác nói chuyện sau.
Nó tắt máy đang chuẩn bị bước vào trong thì có một đám thanh niên gần chục thằng gì đấy tóc xanh tóc đỏ nhìn với đôi mắt zê xồm vây quanh nó. Một thằng trong bọn đó nói:
- Trông em cũng xinh đấy chứ. - Em đi với tụi anh cho vui.- vừa nói hắn vừa đưa tay lên vuốt ve mặt nó.
Nó hất tay ra nói:
- Tránh ra đi không tôi gọi bảo vệ đấy.
- Hơ hơ gọi bảo vệ để anh gọi cho em nhá. Bảo vệ ơi! bảo vệ ơi...haha
Mấy thằng cầm lấy tay hắn kéo đi nó vung tay ra đá cho mỗi thằng một phát. Thấy vậy một thằng xô lên tóm lấy tóc nó giật lại:
- Mày dám đánh tụi này hả?- vừa nói hắn vừa tát vào mặt nó.- để xem tụi tao xử lí mày thế nào nhá con nhãi. Tụi bay kéo nó đi.
- Buông tôi ra.- nó hét lên-có ai không cứu tôi với.
- Cứ kêu đi, cứ la đi chẳng ai cứu mày được đâu.- một thằng giữ tay nó nói.
- Nào bây giờ thì mày sẽ biết hậu quả của việc đánh bọn tao haha- hắn vừa nói vừa kéo chiếc áo khoác của nó ra.
Nó vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được vì đã bị những loại người thô bỉ kia giữ chặt. Chúng đang chuẩn bị làm những trò nhơ bẩn thì một giọng nói phát ra:
- Bỏ cô ấy ra.
Cả bọn quay sang nhìn, nó cũng quay sang là hắn nó nở một nụ cười nhẹ. Thằng đại ca đứng lên nói:
- Mày là thằng nào? Đừng có xen vào chuyện của tao...
Chưa để thằng đó nói thêm hắn xông vào đánh thấy đại ca của mình bị hạ gục cả bọn xông vào hoàn cảnh bây giờ thật hỗn loạn một mình hắn đấu với 10 thằng. Nhưng không vì thế mà hắn run sợ, mỗi động tác đánh của hắn thật dứt khoát và mạnh mẽ khiến cho từng thằng lần lượt bị hạ gục. Xử lí xong hắn quay sang chỗ nó ϲởí áօ khoác của mình ra khoác lên người nó nói:
- Sao cô lại ra đây một mình vậy hả?
- Tôi...tôi nghe điện thoại.- nó nói xen chút hoảng sợ.
Hắn đỡ nó đứng dậy móc điện thoại ra gọi cho ai đó rồi dìu nó vào trong. Hắn và nó đi vào quán bar tụi Hoàng Anh thấy vậy chạy lại hỏi:
- Hải Linh em làm sao thế?- Minh Cường lo lắng hỏi.
- Quần áo em sao lại...- Hoàng Anh.- Hay thằng Nhất Bảo nó làm gì em ak để anh xử lí cho.
- Không...không phải vậy đâu.
- Cậu nói bừa gì thế hả?- Hắn tức giận.- Đi về thôi.
Hắn kéo nó ra xe nhưng nghĩ bộ dạng nó trong hoàn cảnh này làm sao mà ngồi xe máy được lên hắn bảo Hoàng Anh đưa nó về biệt thự hộ. Về đến biệt thự của hắn nó được người giúp việc đưa cho một bộ đồ khác để thay. Họ đang ở trong phòng hắn nghe nó kể lại sự việc. Hắn nói:
- Sao cô ngốc vậy hả? chỗ đó ít người qua lại toàn bọn nghiện bày đặt nghe điện thoại ở đó nữa. Cô không sợ mất mạng ở đó hả?
- Tôi.
- Không sao là tốt rồi để cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.- Nhật Duy lên tiếng.
- Ừ Hải Linh nghỉ ngơi đi.- Minh Cường.
- Thôi đến giờ em phải đi làm rồi.- nó nói.
- Hả đi làm?- Cả bọn đồng thanh.
- Cô định đi làm trong tình trạng này hả?- hắn nói.
- Tôi đâu có bị làm sao.
- Cô đã làm giúp việc của tôi thì từ giờ cô sẽ chỉ làm ở đây thôi.- hắn ra lệnh.
- Nhưng...
- Đừng có nói gì nữa nếu không thì đừng có làm ở đây.
- Thôi em nghe lời thằng Bảo đi.- Hoàng Anh khuyên.
- Chị Thư.- hắn gọi.
Một cô gái tầm 26 hay 27 tuổi bước vào nói:
- Dạ thưa thiếu gia.
- Chị đưa cô gái này về phòng giúp tôi.
- Dạ mời đi theo tôi.
Nó đứng dậy đi theo ra đến cửa nó quay lại nói:
- Cám ơn anh đã giúp tôi.-nó nhìn về phía Nhất Bảo.