HOTGIRL??? Không!!! Tôi không muốn làm hotgirl - Chương 06

Tác giả: Windy luv mic

- Các anh đang nói con nhỏ đó hả?- Đứa con gái ngồi cạnh Nhật Duy hỏi.- Cô ta cũng mới làm ở đây thôi, cũng xinh đấy nhưng kiêu lắm nghe nói con nhỏ đó chẳng tiếp khách bao giờ đâu. Mà hình như nó có võ thì phải biết như vậy nhưng cũng nhiều thằng ham gái đẹp mà nhào vô nhưng đều bị đánh cho tan xác đấy hahaha ngu không chịu nổi.
Nói xong cô ta quay sang chỗ Nhất Bảo thấy hắn nhìn cô gái đókhông chớp mắt nói:
- Anh mê con nhỏ đó rồi hả?
- Hả...Không...không đừng nói bừa.- hắn ấp úng nói.
Hắn rất ngạc nhiên về vẻ ngoài của nó bây giờ, nó khác hẳn với ngoại hình ban sáng trông nó lúc này thật xinh đẹp và quyến rũ. Tiếng gọi của Cường làm hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ:
- Nhất Bảo cậu làm sao vậy? Sao cứ ngồi ngây ra đấy thế?
- Ak không sao.
Hôm nay nó rất mệt nhưng vì mẹ nó vẫn phải đi làm nó cầm số tiền vừa kiếm được chạy ngay đến bệnh viện.
- Bác sĩ tiền đây có thể truyền máu cho mẹ cháu rồi chứ ạ?- nó hỏi.
- Ừ cháu mang tiền đến quầy thu ngân đi mẹ cháu sẽ được truyền máu ngay.- Bác sĩ nói.
Mẹ nó đang được truyền máu nó đứng ngoài nhìn qua tấm kính thấy khuôn mặt nhợt nhạt gầy ốm của mẹ lòng nó đau lắm. Bỗng một giọt lệ rồi 2 giọt 3 giọt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Bác sĩ đến bên vỗ nhẹ vào vai nó thay lời cảm thông. Ông nói:
- Tình hình mẹ cháu bây giờ không được khả quan cho lắm. Bệnh của mẹ cháu đang tiến triển rất nhanh đã đến giai đoạn 2 rồi.
Nó cũng học ngành y nhưng nó không nghĩ rằng bệnh của mẹ nó lại tiến triển nhanh như thế. Nó đang suy sụp hoàn toàn nó khụy xuống khóc nức lên.
- Vậy là mẹ cháu sắp ૮ɦếƭ rồi sao? hức hức...không thể như thế được mẹ ơi huhu...- nó gào trong đau đớn.
- Bình tĩnh đi cháu. Giờ bệnh viện đang tìm tủy thích hợp để thay cho mẹ cháu, sẽ mau chóng tìm được thôi.- Ông trấn an nó.
Nó ngồi như người mất hồn bên cạnh giường bệnh của mẹ nó, nó cầm lấy tay mẹ những giọt nước mắt lại rơi. Mẹ nó khẽ mở mắt thấy nó bà cười hiền giọng yếu ớt nói:
- Hải Linh hả con...con đến lâu chưa.
Nó quệt nước mắt nói:
- Con...cũng vừa đến thôi.
- Sao con khóc vậy.- mẹ nó hỏi.
- Con nhớ mẹ.- nó ôm lấy bà- mẹ, mẹ đừng rời xa con nhá, con yêu mẹ nhiều lắm. Con yêu mẹ.
Nói rồi nó lại khóc nức nở. Bà ôm lấy nó nói:
- Ừ mẹ cũng yêu con nhiều lắm.-Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc.
* * * * Sáng hôm sau *
Nó đi học với một tâm trạng rất buồn bỗng đang đi đâm phải 1 người nào đó (nó cúi mặt xuống đất mà) nó xin lỗi:
- Xin lỗi.
- Hả? cô mà cũng biết xin lỗi ý ak. Tôi có nghe nhầm không đây?
Nghe cái giọng nói quen quen nó ngước mắt lên nhìn. Sửng sốt nó thốt lên:
- MA (gọi tắt của tên Ngưu Ma Vương ý hihi)...
- MA cái đầu cô ý.- hắn cốc vào đầu nó.
- Ui da đau. Mới sáng ra đã gặp phải anh chắc tôi đen cả ngày quá.- nó nói.
- Cái gì tôi còn chưa nói câu đó đâu đấy.
- Vậy anh đến đây có việc gì?
- Tôi đến có chuyện muốn nói với cô đây.
- Chuyện muốn nói tôi có nghe nhầm không vậy? Tôi và anh thì làm gì có chuyện để nói hả Ma Vương?
- Này tôi là Vương Nhất Bảo sao cô cứ chế tên của tôi đi thế hả?- hắn tức giận nói.
- Vậy sao anh cứ gọi tôi là gấu trúc hoài vậy?- nó cũng lên giọng không kém.
- Ừ thì không gọi nữa được chưa hả Hải Linh?
- Sao anh biết tên tôi. Tôi nhớ là đã nói tên cho anh đâu nhỉ?
- Cô ngốc thế cái tên lù lù trên áo tôi đâu có mù mà không nhìn thấy.
- Ừ nhỉ hihi quên mất.
- Thôi không nói nữa tới chỗ nào đi, tôi có chuyện muốn nói với cô đây.- Hắn nghiêm giọng nói.
- Ok.
* Khuôn viên trường *
- Anh nói cái gì? Không tôi không làm đâu.- nó hét lên.
- Tại sao?- hắn hỏi.
- Tôi không muốn người khác sai bảo tôi này nọ hơn nữa lại là anh chắc tôi die quá.
- Nhưng nếu cô làm giúp việc của tôi 1 tháng cô sẽ nhận được 10 triệu.
- 10...10 triệu không nhầm đấy chứ?- nó hỏi lại.
- Đúng 10 triệu chỉ cần hàng ngày cô đem thức ăn lên phòng cho tôi và gọi tôi dậy đi học thì số tiền đó sẽ là của cô.Ok?
Nó nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
- Anh đừng có đùa tôi như vậy.
- Tôi không đùa đang nói nghiêm chỉ đấy. Đang có hàng trăm người xếp hàng để làm giúp việc cho tôi kia kìa.
- Vậy sao anh không chọn 1 trong số đó mà lại chọn tôi làm gì?
- Ừ thì...thôi đừng hỏi nhiều trả lời đi làm hay không?
- Không.- nó quả quyết nói.
- Cái gì cơ hội tốt như vậy mà cô còn kiêu hả?
- Không phải tôi kiêu mà tôi chỉ đang giữ tính mạng của mình thôi.
- Tính mạng? cô nghĩ tôi đáng sợ vậy sao?
- Đúng. Tôi và anh mới hôm qua còn đánh nhau bể đầu mẻ trán mà hôm nay tự dưng anh nói tôi làm giúp việc cho anh thì làm sao không lạ?
- Cô...cô...-hắn tức giận nói hít một hơi thật sâu hắn hỏi lại.- Tôi hỏi cô lần cuối cô có làm giúp việc cho tôi không?
- Tôi cũng nhắc lại là KHÔNG anh nghe rõ chưa.
- Được lắm cô đừng có hối hận đấy. - Oh sẽ không có chuyện đấy đâu Ma Vương ạ.
Hắn tức giận bỏ đi. Nó về lớp thấy tụi Mạnh Quân đang ngồi đó liền chạy vào.
- Anh xinh gái hihi đi xuống canteen đi em đói quá.
- Ừ.- cả bọn kéo nhau xuống canteen.
Bỗng điện thoại nó reo, là số của bác sĩ nó vội nhấc máy:
- Alo bác sĩ có chuyện gì với mẹ cháu ạ?- nó lo lắng hỏi.
- Không bác gọi để thông báo là có tủy thích hợp cho mẹ cháu rồi.
- Thật không ạ?- nó vui mừng nói, nhưng rồi lại mau chóng xị xuống khi nghĩ đến số tiền lớn để thay tủy.
- Cháu có đồng ý thay tủy cho mẹ không? nếu có thì mau chóng đến bệnh viện làm hồ sơ đi nha.- bác sĩ nói.
- Vâng tất nhiên là có rồi ạ. Nhưng giờ cháu không có đủ tiền có thể cho cháu vài hôm nữa được không ạ?
- Ừ nhưng bệnh của mẹ cháu thì không thể đợi lâu được nữa đâu.
- Dạ cháu biết cháu sẽ sớm trả lời thôi.- Nó cúp máy. Thấy mặt nó xám xị Kiều Trang hỏi:
- Có chuyện gì với mẹ à?
- Không bác sĩ nói tìm được tủy thích hợp rồi.- nó buồn rầunói.
Vậy thì tốt quá rồi còn gì.- Quỳnh Anh.
- Nhưng...em đâu có đủ tiền để trả chi phí cho ca mổ này chứ.
- Vậy bây giờ phải làm sao đây?- Mai Thùy hỏi.
- Em cũng chẳng biết phải làm sao nữa mới đầu tháng chẳng ai chịu ứng trước cho mình tiền lương.
- Nhưng chẳng nhẽ lại để mẹ như vậy.- Mạnh Quân hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc