Ngày thứ hai sau khi chuyển tới nơi ở mới, Tư Duệ bắt đầu đi tìm việc làm thêm. Cô bắt xe buýt tới một thị trấn nhỏ gần đó, cô đi khắp các cửa hàng quần áo, quán cà phê, quán ăn, tìm mãi tìm mãi thì cũng có một quán cà phê nhận. Công việc của cô là thu ngân. Ít nhất là nó hợp với cô, vì không phải đi lại nhiều.
Vì đang là buổi sáng nên quá khá đông khách. Tư Duệ vì đã học qua đại học nên tính toán rất nhạy bén, thành thạo.
- "Của quý khách hết 15 tệ ạ."
- "Của quý khách 1 ly cà phê và một chiếc bánh matcha mang về là 18 tệ ạ."
Cứ như thế, Tư Duệ mải mê làm việc mà không biết rằng một buổi sáng đã trôi qua. Đến giờ nghỉ trưa, cô ngồi ăn cơm cùng các bạn nhân viên trong quán. Quán có tất cả 2 nhân viên nữ, 3 nhân viên nam và 1 thu ngân chính là cô.
- "Xin chào, tôi tên Thiện Mĩ, còn cô tên gì?"
Tư Duệ đang ngồi ở một góc bàn ăn trưa thì một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, chủ động tới bắt chuyện với cô. Tư Duệ lập tức nở một nụ cười thật tươi:
- "Chào cô, tôi tên Tư Duệ. Rất vui được gặp và mong sau này được giúp đỡ ạ."
- "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô gái tên Thiện Mĩ lại hỏi. Từ lúc nhìn thấy nụ cười của Tư Duệ thì cô đã thấy rất có cảm tình với cô gái này rồi.
- "Tôi 23 tuổi. Còn cô?"
- "Ôi, vậy thì chị hơn em ba tuổi rồi. Em đang là sinh viên năm ba nhưng em làm thêm ở quán này. Từ giờ chúng ta làm bạn nhé. Ở đây còn có Trân Châu, nhưng hôm nay cậu ấy có việc bận nên xin nghỉ. Bọn em bằng tuổi nhau. Nãy em thấy chị làm việc nhanh nhẹn lắm, chị mới đến mà nhanh quen việc quá đi~"
- "Cũng không có gì to tát cả, trước đây chị cũng từng làm nhân viên siêu thị mà."
Hai chị em đang trò chuyện vui vẻ thì 3 cậu nhân viên nam kia cũng bưng khay cơm tới làm quen. Thiện Mĩ nhanh nhảu giới thiệu mọi người với cô:
- "Đây là anh Quách Tuấn, 24 tuổi. Còn đây là anh Chung Nhân, 25 tuổi. Và cuối cùng là anh Khánh Trung, 24 tuổi. Mọi người làm quen với nhau đi. Đây là chị Tư Duệ, chị ấy hơn em 3 tuổi."
- "Chào Tư Duệ, rất vui được quen biết em."
Cả ba người lần lượt bắt tay với cô, sau đó cả 5 người bọn họ đều nói chuyện rất vui vẻ. Ngày đầu tiên đi làm, vì liên tục phải đứng nên Tư Duệ cảm thấy có chút hơi mệt và hơi mỏi lưng nhưng bù lại, cô rất vui và không có thời gian nghĩ tới anh nữa. Lúc quán đóng của chính là 10 giờ đêm. Lúc này đường xá bắt đầu vắng người, Tư Duệ đứng ở ven đường đợi bắt taxi thì một chàng trai đi xe máy tới trước mặt cô rồi dừng lại.
- "Tư Duệ, em còn chưa về sao?"
- "Anh Chung Nhân đấy à? Em đang đợi xe ạ."
Tư Duệ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại.
- "Giờ này muộn rồi, khó bắt xe lắm. Nhà em ở đâu? Nếu em không ngại thì để anh trở em về."
- "Như vậy thì phiền anh quá. Cũng muộn rồi nên anh cứ về trước đi, em sẽ bắt được xe mà."
Tư Duệ khéo léo từ chối.
- "Đừng ngại. Để anh đưa em về cho nhanh, chứ em con gái đêm hôm đứng đây nguy hiểm lắm."
Chung Nhân cứ nói mãi, cô vì nể anh nên đành để anh đưa về. Đi 20 phút sau thì về tới nhà của cô. Tư Duệ vội xuống xe, tay đưa lên tháo mũ bảo hiểm, nhưng vì tóc cô dài, ban nãy đi gió nên tóc bị mắc vào, Tư Duệ loay hoay một lúc vẫn không tháo được, Chung Nhân thấy thế thì cười, rồi bảo cô:
- "Để anh giúp em."
- "Em cảm ơn. Ngày mai để em mời anh ăn trưa, coi như cảm ơn vì hôm nay anh đã giúp em nhé?! "
Tư Duệ cảm thấy mình đã làm phiền anh nhiều nên rất áy náy.
- "Phiền gì đâu. Không biết là chúng ta có duyên hay không nhưng mà nhà anh cách đây có 5 phút thôi đó."
- "Ôi, thật vậy sao ạ?"
Tư Duệ ngạc nhiên hỏi. Cô không ngờ lại trùng hợp như vậy.
- "Em không tin sao? Vậy nếu có thời gian thì anh mời em tới nhà chơi nhé? Nhà anh chỉ có 2 mẹ con thôi."
- "Em tin mà. Hahha."
- "Em không định mời anh vào nhà chơi à?"
Chung Nhân lại hỏi, nhưng mục đích là để chọc cô.
Tư Duệ ngập ngừng bởi vì trong nhà cô chẳng có gì cả, một mình cô sống ở đây nên đến bộ bàn ghế tiếp khách cô còn không có, ai ngờ lại có ngày nhà cô có khách chứ.
Thấy cô khó xử, anh đành phá lên cười để giải vây cho cô:
- "Anh đùa thôi. Cũng muộn rồi, em mau vào nghỉ ngơi đi. Anh cũng về đây kẻo mẹ anh mong."
Nghe Chung Nhân nói vậy, Tư Duệ càng thêm áy náy, đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngại. Bộ dạng đó của cô qua con mắt của Chung Nhân lại vô cùng đáng yêu. Hai người tạm biệt nhau từ đó. Tư Duệ đi vào nhà, bật điện lên, tắm rửa rồi lên giường nằm. Cả ngày đứng mệt, bây giờ được ngả lưng như vậy thật dễ chịu làm sao. Thật may mắn vì cô có những người bạn mới thân thiện như vậy.
Tư Duệ mệt mỏi nhìn lên trần nhà, không biết bây giờ anh đang làm gì, liệu rằng anh có nhớ tới cô hay đang âи áι bên người phụ nữ kia?