Thứ mà Chu Thiệu Huy vừa cho Tư Duệ uống chính là xuân dược, cô uống với liều lượng mạnh nên một lát sau thì cả cơ thể nóng bừng lên. Tư Duệ ngồi trên giường, khó chịu mà lấy tay sờ soạng khắp người, cô chỉ cảm thấy rất nóng, ngón tay thon dài từ từ cởi bỏ từng cúc áo sơ mi ra, vòng иgự¢ đẫy đà thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo bra màu đen, cơ thể bắt đầu ra mồ hôi.
Chu Thiệu Huy nhàn nhã ngồi nhìn cô khổ sở nhưng bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng rồi.
- "Ưm....khó chịu quá, giúp tôi..."
- "Cô gái! Như này là em đang quyến rũ tôi nhé. Tôi không thể để em thất vọng được."
Dứt lời, anh lao đến, đè cô ngã xuống giường rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô. Tư Duệ gần như mất đi ý thức, cô chỉ cảm thấy bây giờ cơ thể thoải mái rất nhiều. Anh mò tay ra sau lưng cô, cởi bỏ đi chiếc áo bra vướng víu, bầu иgự¢ căng tròn của cô hiện ra trước mắt anh, Chu Thiệu Huy thích thú cúi xuống cắn ʍúŧ một bên иgự¢, tay thì nắn Ϧóþ bầu иgự¢ còn lại.
- "A! Đau..."______Tư Duệ bị anh Ϧóþ mạnh bầu иgự¢ thì khẽ kêu lên.
Hai ภú๓ שú bị kích thích thì dựng đứng cả lên, khiến anh không nỡ rời xa, tham lam chiếm lấy như đứa trẻ khát sữa mẹ.
Tay anh lại bắt đầu lần mò xuống bên dưới, lần vào trong quần cô thấy đã ướt đẫm một mảng. Rồi anh buông cô ra, để thoát y cho mình. Tư Duệ đang mơ hồ hưởng thụ, bị anh buông ra thì mắt lơ đãng nhìn. Nhìn thấy ánh mắt dâm đãng này của cô, anh chịu không nổi, nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ còn lại trên cơ thể cả hai. Từng ngón tay мơи тяớи vào trong hậu huyệt của cô, đến khi cảm thấy đã đủ ẩm ướt, anh đeo bao vào cho cậu nhỏ của mình rồi nâng chân cô lên, để cậu nhỏ của mình nãy giờ đã ***** **** đi vào bên trong cô thật nhanh.
- "Á! Đau quá...đau..."
Dù ý thức rất mơ hồ, nhưng thân dưới đột nhiên đau đớn như bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, Tư Duệ lấy tay cào mạnh vào lưng anh, hét lớn lên một tiếng.
Thấy cô kêu đau, anh mới tỉnh táo lại, rút cự long ra, thấy nó dính ít tơ máu. Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của cô sao? Nghĩ vậy, anh cố kiềm chế mình, ra vào trong cô nhẹ nhàng hơn, cũng không quên dỗ dành cô:
- "Tư Duệ ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng. Lát nữa em sẽ thoải mái thôi."
Chu Thiệu Huy như muốn nuốt trọn cô gái nhỏ này. Cơ thể của hai người bây giờ như hoà quyện làm một. Vì thuốc chưa hết tác dụng và bản thân anh cũng cảm thấy chưa thoả mãn nên hai người mây mưa đến gần sáng, anh mới tha cho cô, mang cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cô ngủ.
Đồng hồ sinh học của Tư Duệ khá đúng giờ nên mặc dù hôm qua bị mệt, nhưng cô vẫn dậy sớm như mọi ngày. Tư Duệ mơ màng mở mắt ra, bình minh lúc này còn chưa lên hẳn, cô giật mình khi thấy người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình, mọi kí ức về đêm hôm qua đều hiện lên rõ ràng trong đầu cô. Tư Duệ vội lật chăn ra nhưng tránh kinh động đến người đàn ông đang ngủ kia, chân vừa chạm xuống đất thì cả cơ thể cô vì thân dưới còn đau nhức nên ngã khụy xuống sàn. Tư Duệ đau đến ứa nước mắt, nhưng cô ghê tởm người đàn ông này, cô cũng ghê tởm chính bản thân mình, cô phải rời khỏi đây trước khi anh ta tỉnh dậy.
Tức thì, Tư Duệ nhặt quần áo rơi vãi dưới đất lên, mặc vào rồi vội vã rời đi. Những lúc buồn, cô đều tâm sự với mẹ, nhưng lần này thì cô không thể để mẹ biết được cô vì cứu mẹ mà bán thân được, nếu vậy có ૮ɦếƭ mẹ cũng không thể tha thứ cho bản thân. Hồi trước, cô cứ nghĩ rằng cô sẽ dành nụ hôn đầu của mình, dành thứ quý giá nhất của người con gái cho người mà cô yêu. Vậy mà bây giờ thì...
Ánh mặt trời lên cao, chiếu qua khung cửa sổ khiến nam nhân đang ngủ trên giường tỉnh giấc. Anh sờ soạng xung quanh, chỉ thấy trống trơn, vị trí bên cạnh đã nguội lạnh. Vậy là cô gái của anh đã rời đi từ lâu. Chu Thiệu Huy lật chăn ra, bước xuống giường, trên drap giường còn in vệt máu đỏ thẫm, khoé miệng anh bất giác cong lên.
Anh cầm điện thoại lên, gọi điện cho Dương Vân:
- "Sắp xếp bác sĩ tốt nhất phẫu thuật cho mẹ cô ấy. Nhất định phải cứu sống bà ấy."
- "Nhưng cậu biết rõ đây là một ca phẫu thuật rất phức tạp mà, phẫu thuật ở não, khả năng thành công chỉ là 30% thôi."
- "Không phải cậu là người có bàn tay phù thủy sao? Bao nhiêu năm ăn học ở châu Âu, lần này cậu làm được tôi mới công nhận là cậu có bàn tay phù thủy thật."
Chu Thiệu Huy cố tình khiêu khích. Với bản tính hiếu thắng của Dương Vân, anh tin là anh ta sẽ làm được.
- "Chu Thiệu Huy, cậu khinh thường tôi quá rồi đấy. Tôi sẽ cho cậu thấy."
- "Tốt."
- "Mà này, tại sao cậu lại muốn cứu mẹ cô ta? Thịt được rồi à?"
Dương Vân lại tò mò hỏi.
- "Không hỏi nhiều. Tôi cúp máy đây."
Dứt lời, anh trực tiếp ngắt điện thoại, thay đồ rồi rời đi.