Tầng ăn này của tòa cao ốc Thương thị là nhà ăn xa hoa, cũng là nơi chuyên phục vụ các lãnh đạo cấp trung trở lên.
Nơi này không chỉ có phong cách thiết kế khiến người ta tặc lưỡi vì vẻ đẹp mà còn có cả những đồ ăn và thức uống miễn phí phục vụ cho các nhân viên.
Cánh tay mạnh mẽ của anh kéo Nhã Hân vào trong trước sự ngạc nhiên và chấn động của cả công ty.
Có người đã làm việc ở đây đã hơn chục năm mà đây là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc lại đích thân xuống một nhà ăn nhỏ nhoi dành cho nhân viên. Đây quả nhiên là một tin tức chấn động cả tập đoàn mà…
Không những thế bên cạnh còn có một cô gái rất xịn đẹp được đích thân vị tổng tài cao cao tại thượng này dẫn đến…
Thương Ngạn Thần lười để ý đến ánh mắt của mọi người xunh quanh anh đi đến quầy đồ ăn hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Nhã Hân thấy ở đây như một siêu thị thu nhỏ vậy cái gì cũng có từ đồ ăn thức uống loại nào cũng có.
Cô trả lời “Sandwich”
Thương Ngạn Thần lấy cho cô một cái sandwich cũng nhân tiện lấy một hộp sữa đưa cho cô. Tất cả mọi người ai lấy đều im lặng nhìn vị tổng giám đốc lạnh lùng của mình đang ân cầm với một cô gái xem ra cô gái này rất quan trọng với boss.
Thật ra trước một cô gái xinh đẹp như thế này, thì bất kỳ người đàn ông nào cũng phải động lòng.
Nhưng Thương Ngạn Thần là người rất giỏi kiềm chế anh không bao giờ để nộ vẻ mặt khác thường của mình ra ngoài bao giờ mà luôn có một thái độ lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng từ khi cô khai trai thân thể này của anh thì anh hoàn toàn mất đi tác phong thường ngày của mình.
Thương Ngạn Thần cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có những hành động như vậy dành cho cô. Anh quả thật bị mất trí mất rồi.
Anh cùng cô đi đến một chỗ vắng người rồi ngồi xuống. Ngã Hân nhìn thấy anh không lấy gì chỉ lấy đồ ăn cho mỗi mình cô.
“Anh không ăn gì sao?”
Thương Ngạn Thần nhìn cô trả lời “Tôi không đói!”
Nhã Hân “Ồ!” Rồi cô lại tiếp tục ăn, rõ ràng là cô rất đói nhưng ăn lại chẳng thể nào nuốt trôi được khi ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cô nhìn anh hỏi lại “Anh muốn ăn gì không tôi đi lấy cho anh?”
Thương Ngạn Thần “Sandwich”
Nhã Hân tưởng anh muốn anh sandwich thật cô cắn một miếng sandwich lên miệng rồi đứng dậy đi lấy cho anh, nhưng Thương Ngạn Thần lại kéo tay cô lại. Nhã Hân ngạc nhiên thì đã bị Thương Ngạn Thần cúi xuống cắn lấy miếng sandwich cô còn đang nhai dở từ trong miệng cô.
Nhã Hân đỏ mặt “Anh…A- đồ vô liêm sỉ”
Thương Ngạn Thần hẳn là rất tự hào về việc làm của mình vừa rồi “Với em tôi không cần liêm sỉ”
Dùng bữa trưa xong hai người lại tiếp tục về phòng làm việc. Buổi chiều Nhã Hân còn có tiết học nên cô xin phép về sớm một chút.
Buổi chiều sau khi Nhã Hân đã rời đi Tư Dạ Hoằng đến công ty tìm Thương Ngạn Thần. Từ lúc hai người gặp nhau ở bữa tiệc đó đến bây giờ mới liên lạc lại với nhau.
Khi biết tin Nhã Hân người mà anh luôn hằng đêm nhung nhớ lại là vợ của Thương Ngạn Thần bạn thân anh điều đó làm cho Tư Dạ Hoằng cảm thấy rất sốc… Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Tư Dạ Hoằng ngồi trong phòng làm việc của Thương Ngạn Thần rất lâu anh không đến gặp cậu ta mà anh đến nơi rồi cậu ta cũng chẳng thèm tiếp đón anh đến một câu:
“Tôi nghe nói cậu cho cô ấy làm trợ lý cá nhân của cậu 24/24”
Thương Ngạn Thần cũng chẳng thắc mắc tại sao Tư Dạ Hoằng lại biết cô là trợ lý cá nhân của mình, anh lạnh lùng trả lời:
“Không liên quan đến cậu”
Tư Dạ Hoằng nhìn khuôn mặt không cảm xúc gì kia của Thương Ngạn Thần anh lại hỏi: “Không phải cậu thật sự yêu cô ấy rồi đấy chứ?”
Thương Ngạn Thần nghe được câu này thì nét 乃út của anh đột nhiên dừng lại anh ngẩng mặt liên đối diện với Tư Dạ Hoằng nhếch mép cười “Yêu? Cậu nghĩ tôi sẽ yêu cô ta sao? Hừ”
Tư Dạ Hoằng nhìn biểu cảm trên gương mặt của Thương Ngạn Thần thì nhẹ thở dài, anh nói:
“Cậu nên nhớ những lời hôm nay đã nói”
Thương Ngạn Thần thâm trầm không biết anh có hối hận với những gì mà mình vừa nói hay không? Nhưng trong đầu anh bây giờ chỉ coi Nhã Hân không hơn không kém cô chỉ là người phụ nữ làm ấm giường cho mình khi nào mình cần. Chỉ sau một khoảng thời gian nữa là anh sẽ nhanh chóng chán và ghét bỏ cô sớm thôi.
Buổi tối Nhã Hân về nhà đã thấy Thương Ngạn Thần đang ngồi ở ghế sofa đọc sách. Bình thường thì phải tầm 8-9h tối mới thấy anh lái xe về. Mà hôm nay mới có 6h đã thấy anh về nhà rồi.
Nhã Hân bước vào nhà nhìn thấy anh liền chào hỏi một câu: “Anh về sớm vậy?”
Nhưng Thương Ngạn Thần cứ mở miệng ra là chẳng nói được câu gì hay ho “Nhà của tôi, tôi thích về lúc nào thì về. Cũng phải cần hỏi ý kiến của cô sao?”