Mục đích của anh rất đơn giản chỉ muốn cô ở bên cạnh mình 24/24 nên mới sắp sếp cho cô làm bên cạnh mình.
Nhưng thật ra anh ích kỷ đến mức chỉ vì muốn ngày nào cũng được gặp cô nên mới bắt cô phải vào làm việc tại Thương Thị. Nhưng bản thân anh lại không thừa nhận điều đó.
Khi Nhã Hân bước vào văn phòng của tổng giám đốc, bầu không khí đông lạnh.
Sự lạnh lùng và ngông cuồng tràn ngập khắp mọi nơi, rọi thẳng vào trong mắt Nhã Hân, nhưng cô cũng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía mình.
Hai người đi vào chỗ ngồi làm việc của mình. Những việc cô làm đều do sự sắp đặt của Thương Ngạn Thần. Nhưng nói đi cũng phải nói lại làm việc cùng anh quả thật không thoả mái chút nào. Cô cứ có cảm giác ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm mình làm cô rất khó tập chung để làm việc.
Chỗ bàn làm việc của cô được đặt ngay cạnh với bàn làm việc của anh. Ở chỗ này cô chỉ cần ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Thương Ngạn Thần đang nhìn mình.
Trái tim cô lại đập thình thịch!
Hôm nay, bộ quần áo trên người Thương Ngạn Thần làm bật lên sự nam tính và phong cách cao quý cùng sự hấp dẫn của anh.
Anh ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế tổng giám đốc, đôi môi mỏng kiêu ngạo hơi nhếch lên, bên dưới là chiếc cằm vuông vắn đầy nam tính, ánh mắt đen lấp lánh ý cười nhạt.
Nhã Hân khó chịu cất giọng lạnh nhạt: “Thương tổng có gì muốn căn dặn sao?”
Thương Ngạn Thần không biết bản thân mình bị bỏ bùa mê thuốc lú gì hay sao mà cứ luôn để ý đến cô không thể nào tập trung làm việc được. Anh cứ kí được mấy cái báo cáo là lại bất giác không nhịn được mà lại nhìn ngắm cô.
Lúc Nhã Hân hỏi anh thì anh mới hoàn hồn lại “Khụ…khụ…Tôi khát nước rồi cô đi pha cà phê cho tôi đi”
Nhã Hân nghĩ cô nên tránh xa anh ta ra mới được, xa được phút nào thì hay phút đó phải cố gắng rời xa phạm vi của anh mới tốt.
Nhã Hân đi pha cà phê cho anh ra đến ngoài thì thấy Dina và Thẩm Huy đang rất chăm chú làm việc, cô bước ra họ cũng chỉ nhìn theo và cười rồi lại tiếp tục làm việc
Pha cà phê xong cô đem đến cho anh
“Cà phê của anh này”
Thương Ngạn Thần không nhìn cô mà anh vừa kí hợp đồng vừa nói “Để đấy!”
Cô lại tiếp túc quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống tiếp tục công việc. Nhưng xem qua xem lại một lúc cô không hiểu cái phần chiến lược kinh tế của mảnh đất này lắm. Nhã Hân định đi ra hỏi Thẩm Huy cái vấn đề này phải giải quyết như thế nào thì chưa kịp mở cửa Thương Ngạn Thần đã gọi cô lại:
“Em đi đâu?”
Nhã Hân quay lại nhìn anh trả lời “Có một vài chỗ tôi không hiểu nên muốn đi tìm Thẩm Huy nhờ cậu ấy giúp đỡ”
Thương Ngạn Thần cau mày nói: “Sao em không hỏi tôi?”
“Tôi…Tại tôi thấy anh bận nên không dám làm phiền đến anh.”
Thương Ngạn Thần “Tôi rảnh! Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi”
Nhã Hân đành đi đến chỗ bàn làm việc của anh cô không hiểu chỗ nào hỏi anh, anh đều giải thích rất rõ ràng và dễ hiểu…
Sau một lúc cô hỏi xong định quay trở về bàn làm việc thì cánh tay cô đột nhiên bị Thương Ngạn Thần kéo lại. Đôi mắt cô hơi hoảng loạn, gò má trắng mịn nõn nà hơi ửng hồng.
Nhã Hân kêu lên một tiếng “A-aaa!”
Sau đó Nhã Hân liền ngã ngồi xuống đôi chân rắn chắc của Thương Ngạn Thần, hai tay khoác lên bả vai rộng lớn của anh.
Ấy thế mà cô lại ngồi gọn trên đùi của Thương Ngạn Thần. Cô căng thẳng đến đổ mồ hôi hột…Hơi thở ấm áp của anh quẩn quanh bên người Nhã Hân
“Tôi dành thời gian của mình giải thích cho em mà em không muốn báo đáp tôi cái gì sao?”
“Tôi cũng đâu có nhờ anh, là anh tự nguyện giải thích cho tôi mà ư…ưm…”
Nhã Hân vừa định mở miệng giải thích thì lại bị đôi môi của Thương Ngạn Thần bịt kín.
Thương Ngạn Thần siết chặt cái đầu nhỏ đang giãy giụa của cô, đôi môi mỏng khêu gợi trêu đùa chiếc lưỡi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, nhẹ nhàng nhảy múa cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Phải nói rằng là anh nghiện cô mất rồi chỉ cần nhìn thấy Nhã Hân là anh lại muốn đè cô ra mà ăn sạch sành sanh.
Sau khi Thương Ngạn Thần rời khỏi đôi môi cô, anh mới nhẹ giọng nói bên tai: “Đây coi như là báo đáp tôi vì đã rủ lòng từ bi giúp em”
“Anh…” Nhã Hân nghẹn lời, khi nhìn vào đôi mắt đang dâng lên ngọn lửa quen thuộc của Thương Ngạn Thần, cô lập tức tránh khỏi vòm иgự¢ ấm áp của anh.
Cô mà biết thế này thì đã chẳng thèm chạy đến hỏi anh làm gì để tự mình rước hoạ vào thân.
Nhã Hân hơi chau mày lại.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn đi làm việc!”
Nói xong, cô định quay người rời đi.
“Đứng lại!” Thương Ngạn Thần ra mệnh lệnh.
Nhã Hân giật mình, lập tức quay đầu lại.
“Có chuyện gì?”
Thương Ngạn Thần đứng dậy, bàn tay to siết chặt tay Nhã Hân dắt cô xuống phòng ăn của công ty.