Người hầu mang đồ ăn sáng đến cho cô.
Thương Ngạn Thần vẫn ngồi đó điềm nhiêm như không có gì xảy ra, trên người vẫn hoàn hảo, nét mặt thản nhiên, tuấn tú ưu nhã, lạnh lùng xa cách. Anh lạnh lẽo liếc nhìn, ánh mắt giống như một con dao sắc bén kề sát động mạch cổ, âm trầm, lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
Thương Ngạn Thần nhìn Nhã Hân lãnh đạm nói:
“Từ hôm nay cô phải đến tập đoàn làm việc, nhà họ Thương tôi không nuôi những kẻ lười biếng ăn không ngồi rồi như cô”
Nhã Hân đưa lên miệng một miếng bánh mì rồi thờ ơ trả lời “Biết rồi…”
Dùng bữa sáng xong cô lên lầu thay đồ, khi bước xuống Nhã Hân tưởng rằng Thương Ngạn Thần đã đi trước rồi nhưng vẫn thấy anh đang ngồi ở ghế sofa lướt ipad. Tiếng giày cao gót của cô bước xuống âm thanh nhè nhẹ Thương Ngạn Thần biết cô chuẩn bị xong anh liền đứng dậy nhìn cô đang bước từ trên cầu thang đi xuống.
Cô rất đẹp chỉ mặc một chiếc váy đơn giản trên người thôi nhưng vẫn trông rất cuốn hút
Mái tóc dài của Nhã Hân xõa ra sau lưng như thác đổ, xương quai xanh và vùng da thịt ấm áp trước иgự¢ trắng như ngọc, thật sự rất đẹp.
Thương Ngạn Thần nhìn cô anh cũng chỉ thờ ơ lạnh lùng nói:
“Đi thôi”
Nhã Hân bước theo sau anh. Ra đến xe cô cứ tưởng mình sẽ phải tự bắt xe để đi làm nhưng giọng nói lạnh lùng của Thương Ngạn Thần lại vang lên:
“Còn không mau lên xe”
Nhã Hân trả lời “Ò!” Rồi nhanh chóng lên xe nhưng cô chọn ngồi ghế đằng sau mà không muốn ngồi cạnh anh. Cô cũng rất tự giác tránh xa anh…
Thấy hành động ghét bỏ của Nhã Hân đối với mình khiến Thương Ngạn Thần cau mày tỏ ra rất khó chịu. Nhưng anh cũng không nói gì tiếp mà trực tiếp lái xe đến công ty.
Đây là lần đầu tiên cô đi làm cùng anh. Trước cô có đến đây làm rồi nhưng mà là một tháng trước, bây giờ cô lại quay trở lại.
Cô cùng với Thương Ngạn Thần bước vào sảnh công ty mọi ánh mắt đều đổ dồn sự chú ý vào hai người.
Nhưng khuôn mặt anh lại rất lạnh lùng, dung mạo tựa như được tạo nên từ tài nghệ điêu luyện kiệt xuất của thượng đế, hoàn mỹ độc nhất vô nhị. Thương Ngạn Thần mặc âu phục thẳng thớm, nút áo sơ mi cài đến tận trên cùng, cẩn trọng tỉ mỉ, lạnh lùng cao ngạo. Đôi mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm, thân hình cao ngất.
Cô bước theo sau anh mọi ánh mắt và những lời xì xào to nhỏ đều nói về hai nhười họ
Nhã Hân theo sau đó là một vẻ đẹp hết sức chói lòa, tỏa sáng rực rỡ giữa đám đông như một tinh linh chui từ dưới đất lên. Mỗi một vòng xoay của cô đều khiến vạt váy dài bay tung lên, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mặt người khác.
Không phải tất cả các nhân viên trong Thương thị đều biết tới Nhã Hân, nhưng sự xinh đẹp của cô lại khiến ánh mắt của các nhân viên nam sáng rực lên.
Thương Ngạn Thần khó chịu khi những tên đàn ông khác cứ nhìn chằm chằm lên người cô. Anh khó chịu quát: “Còn không mau đi làm việc muốn tôi đuổi hết mấy người đi phải không?”
Mọi người ở đại sảnh thấy thì ai ai cũng mau chóng làm việc của mình không dám ho he lấy một lời vì không ai dám đắc đội với boss của họ mà.
Đối diện cầu thang xoay tròn là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Lên đến phòng làm việc Nhã Hân không thấy bàn làm việc của mình nữa. Cô hỏi:
“Bàn làm việc của tôi đâu?”
Thương Ngạn Thần “Trong phòng làm việc của tôi”
Nhã Hân khó chịu khuôn mặt cô chợt tái đi
“Tại sao tôi phải làm chung phòng với anh?”
Thương Ngạn Thần bình thản trả lời cô:
“Từ giờ trở đi cô sẽ là trợ lý riêng của tôi, phải đi theo tôi 24/24 không được phép dời tôi nửa bước”
Trong lòng đang hết sức là khó chịu đã làm việc cho anh rồi mà bây giờ lại còn bắt cô là chung phòng với anh ta.
Thương Ngạn Thần nhìn khuôn mặt cô liền biết cô không muốn làm chung phòng với mình anh giơ tay tay giữ lấy cằm của cô ép cô nhìn vào mắt mình.
“Sao em có ý kiến gì sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang trốn tránh của cô. Anh thấp giọng hỏi.
“Không…không có gì!” Cô thấy không tự nhiên, liền quay sang chỗ khác hạn chế tiếp xúc với anh.
Hơi thở đàn ông lạnh lùng ấy nhắc nhở Nhã Hân rằng cô không thể trốn tránh!
“Em sợ cái gì? Hả?” – Giọng nói của anh lại hết sức dịu dàng.
“Không! Không sợ gì hết!” – Cô nhanh chóng phủ nhận. Chẳng lẽ bây giờ cô lại nói toẹt ra trước mặt anh là cô sợ anh và không muốn làm việc cùng anh ở cùng anh một phút cô đã cảm thấy sợ rồi mà bây giờ anh lại bắt cô ở bên cạnh mình 24/24 bảo cô không sợ thì chính là tự dối lòng mình. Nói ra xong rồi không biết lúc đấy anh có Ϧóþ ૮ɦếƭ cô hay không?. Truyện Phương Tây
“Chẳng lẽ em sợ làm việc cùng với tôi?” – Thanh âm của anh hết sức nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú cực kì dịu dàng, mê hoặc lý trí của cô. Sự dịu dàng ấy của anh khiến từng con sóng nổi lên trong lòng cô, nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở cô rằng đằng sau đó luôn ẩn chứa sự nguy hiểm
“Tôi... không sợ!” – Nhã Hân hoảng hốt, cả người cô cũng hơi run lên. Chẳng lẽ anh ta biết cô đang nghĩ gì trong đầu sao, sao lại có thể đoán ra được cô muốn gì?