Nhã Hân cau chặt lông mày vì đau đớn, cô rũ đôi mắt xuống, răng cô bặm chặt vào môi để cố nén phát ra tiếng đau. Thương Ngạn Thần chán ghét dáng vẻ hiện tại của cô, rõ ràng xảo quyệt, đầy thủ đoạn nhưng bộ dạng lại hiền lành, yếu đuối.
Thẩm Huy và Dina đứng nhìn cũng thấy xót thương cho cô. Họ không dám can thiệp vào chuyện này vì sợ Thương Ngạn Thần sẽ càng tức giận mà lên cơn điên.
Nhã Hân không cầu xin cũng không phản kháng, cô dùng ánh mắt yếu đuối nhìn anh, sắp không chịu nổi nữa khuôn mặt cô tái mét lại lúc này Thương Ngạn Thần mới thả cô ra.
Cô đứng không vững liền loạng choạng tìm điểm tựa mà ra sức ho sặc sụa “Khụ…khụ…khụ”
Thương Ngạn Thần nhìn cô như vậy anh cũng chẳng có một chút thương xót nào. Anh quát “Thẩm Huy canh chừng cô ta nếu không quét dọn hết tất cả các nhà vệ sinh xong thì đừng cho cô ta nghỉ và cả cậu cũng vậy.”
Nói xong anh lập tức đóng rầm cách cửa lại. Anh dùng lực rất mạnh khiến cánh cửa kêu ra âm thanh rất lớn.
Thẩm Huy và Dina chạy đến lo lắng cho cô hỏi “Cô không sao chứ?”
Nhã Hân không nói gì cô chỉ lắc đầu
Thẩm Huy khuyên cô “Cô đừng đắc tội tổng giám đốc nữa, trước nay chưa có ai dám đứng trước mặt ngài đấy mà dám chống đối lại ngài ấy cả”
Nhã Hân vẫn không trả lời, cô đứng dậy đi quét dọn từng cái nhà vệ sinh của công ty một. Cô cũng không muốn gây phiền phức cho mọi người, cô biết anh máu lạnh vô tình chuyện ngày hôm nay sảy ra là quá đủ rồi.
Cô im lặng dọn dẹp tất cả các nhà vệ sinh của từng tầng một. Có vài nhân viên của công ty còn chế giễu khinh thường cô, mấy cô ta còn cố ý đi vào chỗ mà cô vừa lau. Vì không muốn gây chuyện nên cô nhẫn nhịn lau tiếp mà không muốn gây sự với mấy nhân viên đó. Cô không ngờ loại người như Thương Ngạn Thần cũng chỉ tuyển được những loại người không khác gì anh ta. Đúng là cùng một guộc cả cô cười khinh bỉ.
Nhã Hân lau dọn tất cả xong thì cũng phải đến hơn 9 h tối mọi người hầu như đã tan làm hết. Lúc này cô mới dọn dẹp xong và cũng chuẩn bị đi về.
Giờ cũng đã muộn Thẩm Huy thấy cô cũng rất tội nghiệp anh ngỏ lời muốn đưa cô về nhưng bị cô lập tức từ chối, cô không muốn liên luỵ tới anh.
Bây giờ cũng không còn sớm nữa cô bắt một chiếc taxi về nhà. Về đến nhà thì cũng gần đến 10 h cô lặng lẽ nhẹ nhàng đi vào để tránh mọi người thức giấc. Lên phòng cô uất ức ôm con gấu bông vào lòng rồi khóc
Sao cuộc đời lại bất công với cô quá vậy, không cha, không mẹ, không chỗ lương tựa.
Cô cứ vậy mà khóc cho đến khi cô mệt mỏi rồi ngủ thi*p đi.
Sáng hôm sau cô tắm rửa rồi vệ sinh cá nhân xong xuống nhà thì không thấy Thương Ngạn Thần ở nhà. Hỏi thì mới biết là tối qua anh không về nhà.
Ăn sáng xong cô lại đến trường học. Hôm nay cô phải học cả ngày nên buổi trưa Nhã Hân không về nhà mà ở lại trường luôn.
Kết thúc tiết học Lý Tử Tử kéo Nhã Hân xuống cangtin của trường.
Lý Tử Tử “Nhã Hân cuối tuần này cậu rảnh không?”
Nhã Hân nói “Rảnh! Có chuyện gì sao?”
Lý Tử Tử “Mình lấy được hai tấm vé tham gia yến tiệc lớn nhất thành phố Lạc Thành từ cha của mình, mình muốn cho cậu một vé đi cùng”
Nhã Hân lắc đầu “Thôi mình không đi đâu”
Lý Tử Tử cầm tay Nhã Hân đung đưa làm nũng năng nỉ cô “Đi đi mà! Buổi tối hôm đó mỗi người đều được phát một cái mặt nạ để đeo mặt nên không ai nhận ra được đâu. Với lại có rất nhiều các thiếu gia, công từ nhà giàu cũng đến, đồ ăn thì cũng rất nhiều món ngon”
“Mà quan trọng là yến tiệc này ba năm mới tổ chức một lần, không đi thì uổng lắm”
Lý Tử Tử nhìn khuôn mặt của Nhã Hân vẫn không bị cô làm nung lay trong lòng cô gào thét “Đường Nhã Hân…”
Nhã Hân vội lấy tay bịt miệng cô lại “Cậu làm cái gì vậy! Đây là cantin có biết bao nhiêu người đang nhìn chúng ta kìa”.
Lý Tử Tử bổ tay Nhã Hân ra khỏi miệng mình cô chu mỏ lên nói “Cậu đi cùng với mình đi…”
Nhã Hân thở dài “Hazzzz! Thôi được rồi nhưng hôm đó mình phải về sớm”
Lý Tử Tử vui vẻ ôm chầm lấy cô “Ok! Nhất định sẽ về sớm”
Nhã Hân đẩy cô ra chê bai “Thôi được rồi ghê ૮ɦếƭ đi được”
“Hứ!” Lý Tử Tử liền đưa cho Nhã Hân một tấm vé vui mừng “Hôm đấy mình sẽ đến đón cậu nha!”
“Hôm đấy sẽ có rất nhiều những người có máu mặt trong nghành kinh doanh, giới giải trí, nhà báo cũng có luôn nên cậu nhớ mặc đẹp một chút” Lý Tử Tử nhìn cô nháy mắt.
Nhã Hân nhìn Lý Tử Tử cô thở dài gật đầu xem như là đồng ý.