Sau khi Thẩm Huy rời đi Nhã Hân đi đến bên cạnh Thương Ngạn Thần cô nhẹ nhàng tháo vài nút cúc áo trước иgự¢ của anh.
Cô đi lấy chậu nước và chiếc khăn lau mặt cho anh. Nhìn anh ở cự ly gần này trông thật đẹp trai. Không dùng ánh mắt lạnh lùng ấy để nhìn cô thì anh thật là cuốn hút.
Nhã Hân lau mặt cho anh xong, cô đang định đứng dậy rời đi nhưng bất chợt Thương Ngạn Thần tỉnh dậy liền nắm lấy tay cô kéo cô ngã xuống giường. Nhã Hân bất ngờ vì hành động của anh
“Aaaaa” cô khẽ kêu lên một tiếng
Chưa khịp để cô lấy lại bình tĩnh Thương Ngạn Thần đã cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi cô
Nhã Hân đặt hai tay lên trước иgự¢ anh, yếu ớt chống cự nhưng vì anh quá nặng mà sức cô lại rất yếu nên làm cách nào cũng không thể đẩy anh ra được.
Mùi rượu trong khoang miệng của anh sộc thẳng lên mũi cô, làm cho cô cảm thấy bản thân mình mất đi lý trí, cả người cô mềm nhũn ra không còn sức lực nào.
Thương Ngạn Thần vẫn hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, hôn đến khi hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau anh mới buông môi cô ra và nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của Nhã Hân.
Trước cái nhìn của Thương Ngạn Thần cô có chút đỏ mặt vì đây không phải là cái nhìn lạnh lùng hằng ngày nữa mà là cái nhìn của kẻ say rượu và cũng say cả tình.
Nhã Hân đưa đôi mắt mơ màng nhưng lại có chút e thẹn nhìn anh.
“Thương Ngạn Thần…Anh…” Giọng cô mềm nhũn nhẹ nhàng gọi tên anh.
Nhã Hân chưa nói kịp nói xong thì Thương Ngạn Thần một lần nữa cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn nóng bỏng triền miên, kích thích từng tế bào trên cơ thể cô. Khoang miệng ngọt ngào của cô đã bị Thương Ngạn Thần hoàn toàn công chiếm.
Thương Ngạn Thần buông đôi môi cô ra anh di chuyển xuống phần cổ của cô, rồi hôn nhẹ lên xương quai xanh kia, Nhã Hân muốn chống cự nhưng những tia lia trí còn lại của cô đều bị anh hút cạn. Từng vết dấu hôn đỏ chót để lại ở phần cổ trắng nõn của cô.
Tay anh không yên phận đã luồn vào trong chiếc váy ngủ của cô tìm đến bầu иgự¢ đầy đăn kia xoa Ϧóþ.
Nhã Hân lúc này bừng tỉnh cô lấy hết sức lực của bản thân đẩy mạnh anh ra. Cuối cùng Thương Ngạn Thần cũng rời khỏi người cô anh nằm gục xuống giường. Nhã Hân đứng dậy nhìn Thương Ngạn Thần thì xem ra là anh đã bất tỉnh rồi chắc là anh sẽ không biết chuyện gì vừa sảy ra hết.
Mặt Nhã Hân lúc này đỏ bừng, cô nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của mình cô đặt tay nên иgự¢ mình thì Ⱡồ₦g иgự¢ cô phập phồng lên xuống khi nhớ tới chuyện vừa rồi.
Trong phòng rất tối, ánh sáng từ đèn bàn tỏa ra bao phủ lấy toàn thân cô giống như một lớp nhung, mái tóc đen mềm mại của thiếu nữ rũ xuống trước иgự¢, làn da trắng nõn tinh tế, gương mặt nhỏ nhắn, cái miệng và chiếc mũi xinh xắn, đôi mắt trong veo tròn trịa. Cô cố trấn an lại cảm xúc rồi nằm trên chiếc giường của mình ôm con gấu bông vào trong lòng rồi nhắm mắt ngủ một giấc, cô nghĩ chắc chuyện vừa rồi chỉ là sự cố thôi.
Buổi sáng hôm sau…
Thương Ngạn Thần thức dậy đầu đau như 乃úa bổ, chuyện hôm qua quat thực anh chẳng nhớ một chút gì cả. Anh chỉ nhớ rằng tối qua anh và Tư Dạ Hoằng có đến quán bar uống rượu. Nhưng vì uống quá chén nên anh đã gọi cho Thẩm Huy đến đưa mìn về. Và anh có cảm giác hôm qua có một thứ gì đó rất cuốn hút anh mùi hương đó vẫn cong đọng lại trên chóp mũi anh nhưng anh lại không nhớ ra được gì hết.
Thương Ngạn Thần mệt mỏi bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu uống cafe buổi sáng rồi đọc báo kinh tế.
Nhã Hân tỉnh dậy rồi cô đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, cô thay cho mình một chiếc váy trắng đơn giản rồi đi xuống dưới nhà, hôm nay cô muốn giúp mọi người làm chút việc cho đỡ nhàm chán.
Nhưng Thương Ngạn Thần vẫn còn ở nhà anh chưa đi làm. Cô nhìn thấy anh thì đột nhiên lại nhớ đến chuyện tối qua anh làm với cô, cô lập tức đỏ mặt không biết anh còn nhớ được chuyện đó không
Cô bước xuống lầu đi qua mặt anh thì giọng nói lạnh lùng đan xen với chất giọng khang khàn của anh vang lên “Đứng lại”
Nhã Hân biết Thương Ngạn Thần đang nói với mình, cô đứng lại nhìn anh không nói gì cả
Anh nói tiếp “Ngồi xuống…”
Nhã Hân cũng ngoan ngoãn nghe theo cô kéo nhẹ chiếc ghế ra rồi ngồi xuống đối diện với anh. Cứ nhìn mặt anh là cô lại nhớ tới chuyện sảy ra tối hôm qua, Nhã Hân liền cúi thấp mặt xuống để che đi sự gượng gạo trên khuôn mặt của mình.
Giọng nói lạnh lùng không chút âm sắc ấy lại vang lên “Tôi cho cô làm thiếu phu nhân Thương Thị trong vòng 1 năm, 1 năm sau tốt nhất là cô nên cút về cái nơi xó xỉnh nên thuộc về cô đi” nói xong Thương Ngạn Thần vứt một tờ giấy đến trước mặt Nhã Hân.