Hôn lễ kết thúc Thương Ngạn Thần đưa Nhã Hân về biệt thự nghỉ ngơi.
Căn phòng tân hôn của hai người được trang trí bằng những cánh hoa hồng đỏ tươi được giải đầy trên giường. Ga trải giường màu trắng toát lên sự nhẹ nhàng càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, hai má cô hơi đỏ, làn da trắng nhẵn mịn như gốm sứ gần như trong suốt mang theo chút màu phấn hồng nhàn nhạt.
“Bà Thương! Chúng ta động phòng thôi!” Giọng nói của anh khàn khàn đầy quyến rũ.
Nhã Hân toàn thân nóng rực. Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề trên người cô xuống, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hoàn toàn thu nhỏ lại trong ánh mắt nóng rực của anh.
Yết hầu của Thương Ngạn Thần nhịn không được nuốt “ực” một ngụm nước rồi cúi người xuống hôn lên chiếc bụng nhỏ có chút nhô lên của cô.
Nhã Hân bị hành động ngọt ngào này của anh làm cho trái tim của cô đập mạnh liên hồi. Cô đỏ mặt nhìn anh.
Rồi nụ hôn của anh rơi dần xuống bắp đùi của cô. Anh khẽ liếm trêu đùa nơi mẫn cảm của cô khiến người con gái không chịu được mà ՐêՈ Րỉ nhiều hơn. Thân mình kia như muốn trốn tránh đi lại như có chút chờ mong. Bàn tay anh lặng lẽ cởi ra ҨЦầЛ ŁóŤ của cô
Nhã Hân nức nở như một con vật nhỏ xinh. Vừa cảm nhận được bàn tay to của người đàn ông thuần thục luồn đến giữa hai chân, thân thể mềm mại run lên, cô theo bản năng khép hai chân lại.
“Bà xã…Đừng xấu hổ, mở chân ra…” Giọng nói của Thương Ngạn Thần thật trầm thấp, mang theo sự quyến rũ, mê hoặc.
Thương Ngạn Thần vừa ra lệnh cho anh anh cũng đã đứng dậy cởi bỏ bộ âu phục trên người mình xuống.
Nhã Hân hoảng hốt vì vật cứng rắn kia của anh đã ngóc đầu dậy từ khi nào “Em đang mang thai không thể chịu được đâu” cô nức nở nói
Thương Ngạn Thần đè nén cảm xúc muốn bùng cháy anh hôn môi cô “Em yên tâm qua ba tháng đầu thì chúng ta có thể được rồi! Anh sẽ rất nhẹ nhàng không ảnh hưởng đến con được đâu”
Dứt lời Thương Ngạn Thần từ từ chen cự long nóng ấm của mình vào thân thể nhỏ nhắn của cô.
Nhã Hân rùng mình cô khẽ rên lên một tiếng “A!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn mê man đúng như người đang say, vô lực mà ngửa lên. Theo từng động tác của người đàn ông, cô bị kích thích đến khó chịu, đôi môi đỏ mọng để thoát ra một chuỗi tiếng ՐêՈ Րỉ mất hồn.
Thương Ngạn Thần bên dưới luận động rất dịu dàng như sợ sẽ làm cô đau, nhưng dần dân anh dường như mất kiểm soát mà gia tăng lực đạo ở bên dưới.
“A…con…nhẹ thôi!”
Thương Ngạn Thần thở dốc “Em gọi anh là gì?”
“Ông…ông xã…nhẹ thôi…a…con!”
Dường như tình cảm đã lâu nay được dịp bùng cháy, nó tự động đến, không thể điều khiển, cũng không thể vãn hồi được!
Cứ như vậy đêm tân hôn của cô bị anh đè ra ăn mấy lần, mặc dù cô đang mang thai nhưng anh vẫn dùng hết sức lực của mình mà xâm chiếm cơ thể nhỏ nhắn của cô.
————————————-
Chẳng mấy chốc Nhã Hân đã mang thai đến tháng cuối cùng, cô đang nằm trên giường được Thương Ngạn Thần vừa làm việc vừa đút hoa quả cho cô ăn, trông cô có vẻ rất mãn nguyện thưởng thức.
Đột nhiên lúc này bên dưới bụng cô đau âm ỉ, Nhã Hân nắm chặt lấy tay Thương Ngạn Thần cấu chặt lấy tay. Khuôn mặt cô cũng vì đau mà toát mồ hôi lạnh.
“A! Ông xã bụng em…bụng em đau quá!”
Thương Ngạn Thần vội vàng đỡ Nhã Hân “Bà xã em sao vậy?”
Nhã Hân nhăn mặt khó khăn nói “Hình như…hình như em sắp sinh rồi!”
Thương Ngạn Thần lúc này tay chân luống cuống không biết phải làm gì. Anh nhanh chóng bế cô xuống dưới nhà nhanh chóng kêu người chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.
Trên đường đi Nhã Hân liên tục kêu đau làm cho Thương Ngạn Thần cảm thấy rất sót, tay anh bị cô cắn đến rỉ cả máu nhưng khuôn mặt anh lại không đau mà chỉ hiện lên nét lo lắng cho cô. Trong lòng anh bồn chồn không dứt, đến bệnh viện Nhã Hân nhanh chóng được đẩy đến phòng sinh…
Gia đình anh biết tin Nhã Hân sắp sinh thì họ cũng nhanh chóng đến bệnh viện. Ông nội được ba mẹ anh cùng nhau dìu chạy đến!
Cẩn Tuyết Như “Nhã Hân vào đó được bao lâu rồi!”
Thương Ngạn Thần đầu tóc bù dù, quần áo trên người thì sộc sệch lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh “Đã ba mươi phút rồi ạ!”
Ba anh đi đến vỗ vai anh an ủi “Không có gì phải lo lắng cả! Trước kia ba cũng như con bây giờ cũng rất lo lắng cho mẹ con, rồi cuối cùng mẹ con cũng cố gắng hết sức sinh ra con. Ba tin Nhã Hân chắc chăn cũng sẽ đang nghĩ tới con. Vì con vì đứa bé trong bụng, con bé sẽ cố gắng thôi”
Ở bên trong phòng sinh, Nhã Hân đau đớn nghe theo lời của bác sĩ cố gắng dùng sức. Cô hít một hơi thật sâu dùng hết sức lực của mình, cuối cùng cũng cố gắng sinh ra đứa bé
Oe oe oe…
Tiếng khóc của trẻ con vang lên khiến Nhã Hân và mọi người ở bên ngoài vô cùng vui mừng
Cẩn Tuyết Như chạy đến ngó vào trong phòng bệnh “Sinh rồi…sinh rồi…thật tốt quá!”
Lúc này bác sĩ bỏ khẩu trang đi ra ngoài, Thương Ngạn Thần thần sắc không ổn định lo lắng chạy tới hỏi bác sĩ “Bác sĩ vợ tôi cô ấy sao rồi!”
Bác sĩ trả lời “Chúc mừng Thương tổng, chúc mừng gia đình. Thiếu phu nhân mẹ tròn con vuông! Là bé trai, đứa bé nặng ba phẩy tám ki-lo-gam rất khoẻ mạnh. Bây giờ gia đình có thể vào thăm bệnh nhân được rồi!”
Cả nhà họ Thương đều vô cùng hạnh phúc vui vẻ trên mặt ai nấy đều rất hớn hở muốn gặp được cháu trai của mình.
Đứa bé được ông cụ Thương đặt tên là Thương Hạo Hiên cái tên mang ý nghĩa là quang minh lỗi lạc.
Thương Ngạn Thần nhìn Nhã Hân yếu ớt nằm trên giường bệnh anh chạy tới hôn nhẹ lên trán cô “Bà xã em làm tốt lắm! Anh yêu em, yêu con!”
Nhã Hân yếu ớt mỉm cười hạnh phúc, cô lắc đầu thì thào nói: “Không sao! Vì anh, vì con em đau đến mấy cũng chịu được”