Có làm hay không?
Uất Noãn Tâm không hề nghĩ ngợi gì, từ chối thẳng: “Ai, ai muốn tắm chung với anh chứ!”
“Sợ gì chứ? Tối qua cũng không phải chưa thấy qua.” Nụ cười của Nam Cung Nghiêu tràn đầy đùa cợt, kỳ lạ đến mê người, nhưng Uất Noãn Tâm không có thời gian ngồi thưởng thức những thứ này, bởi vì trong đầu cô đã vì lúng túng mà đìnhh công triệt để rồi!
Vì thế, cho đến bữa tối, cô vẫn còn luẩn quẩn trong khúc mắc của câu hỏi bọn họ ‘có hay không có’.
Nam Cung Nghiêu nhìn thấy cô một mình ngồi nghĩ lung tung, tự nói tự trả lời, sợ bức đến phát bệnh, cười như không cười. “Đều là vợ chồng với nhau, có cần thiết phải rối rắm như vậy không?”Anh ngược lại rất thoải mái, một chút lúng túng cũng không có, ngược lại rất có tâm trạng trêu chọc cô.
“Đương nhiên cần thiết rồi!” Phản ứng của Uất Noãn Tâm mãnh liệt, thở hổn hển quay mặt liếc anh. “Là anh nói, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi dựa vào cái gì để cho anh chiếm tiện nghi chứ!”
“Người chiếm tiện, phải là em chứ, tôi từ trước đến giờ không tùy tiện theo phụ nữ lên giường.” Giọng điệu của Nam Cung Nghiêu có hơi kiêu ngạo.
Nghe anh nói như vậy, giống như cô nên quỳ xuống tạ chủ long ân, phải biết ơn vậy.
“Chẳng lẽ tôi là người phụ nữ tùy tiện lên giường với người khác sao?”
“Lời này là em nói nha…..”
“Anh….” Nói chuyện với anh, đồng nghĩa với việc tự mình rước tội vào thân, Uất Noãn Tâm quyết định không thèm quan tâm đến anh. Nhưng chưa được mười phút, sắp bị những suy nghĩ lung tung của chính mình bức điên, chỉ có thể hỏi anh: “Tối qua……..rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không!!!”
Nam Cung Nghiên nhịn cười, trên thế giới này còn có người phụ nữ nào so với cô ngu ngốc và dễ lừa hơn không? Anh nói có là có sao? Bản thân cô một chút cảm giác cũng không có sao?
Tôi hôm qua cô uống say như ૮ɦếƭ, cả đêm nôn đầy ra người mình và anh, anh mới ૮ởเ φµầɳ áo của hai người. Đối với một kẻ say khướt, anh có thể có Dụς ∀ọηg gì chứ.
Chỉ là, trêu cô như vậy rất thú vị và vui nhộn, tạm thời anh còn chưa chán, cho nên, có ý xấu, giả bộ nghiêm túc trả lời một câu. “Em tự nghĩ đi!” Sau đó nhàn nhã đứng dậy rời khỏi, để lại Uất Noãn Tâm còn đang luẩn quẩn trong khúc mắc của mình.
……………
Buổi sáng ngày hôm sau vừa đi đến phòng làm việc, Trần Nhiện vội chạy đến nói: “Luật sư Lương muốn từ chức rồi!”
Mặt của Uất Noãn Tâm trắng bệch. Hôm qua cô gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, đều không có ai nhận, cô đã đoán được hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.
“Có phải hai người cãi nhau không? Nếu không sao anh ấy lại đột nhiên từ chức chứ.” Nhìn thấy cô sững người đứng yên tại chỗ, vội vàng kéo cô. “Nhanh đi khuyên anh ấy đi!”
Lương Cảnh Đường vừa từ phòng làm việc của Uất Linh Lung bước ra, nhìn Uất Noãn Tâm một cái, rồi tự mình đi đến bàn làm việc thu dọn đồ đạc. Các đồng nghiệp đều khuyên anh ở lại, nhưng anh chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Uất Noãn Tâm tự biết mình không mặt mũi nào gặp anh, nhưng vẫn bị Trần Nhiên đẩy qua đó, khó khăn mở miệng. “Anh, anh muốn từ chức sao?”
“Ưm!” Lương Cảnh Đường cúi đầu thu dọn đồ đạc, không nhìn cô. Mặc dù anh có cố ý chỉnh chu lại, nhưng vẫn nhìn ra được anh tiều tụy rất nhiều, cả người nhìn vào tinh thần không được tốt, dưới mắt có thể nhìn thấy hai quần thâm màu đen.
“Mau nói chuyện, mau nói chuyện đi.” Trần Nhiên ở bên tai cô nói nhỏ.
Trong lòng Uất Noãn Tâm đè nén trăm ngàn lời, nhưng việc đã đến nước này, cô còn có thể nói gì đây? Cô đã không còn mặt mũi và tư cách khuyên anh rồi. “Vậy…..chúc anh may mắn…..”
Trần Nhiên và các đồng nghiệp khác đều không còn lời nào, cô không phải đến khuyên anh sao? Sao lại trừng mắt ra để anh đi chứ hả?
Lương Cảnh Đường hơi thất vọng, nở nụ cười miễn cưỡng. “Cám ơn!”
Uất Noãn Tâm gần như trốn ở bàn làm việc của chính mình, không dám nhìn Lương Cảnh Đường rời đi trong sự vây quanh của những đồng nghiệp khác. Mũi rất chua xót, tim rất đau, tràn đầy tự trách. Cô chính là đầu xỏ tạo nên tất cả hậu quả xấu này, nhưng cái gì cũng không làm được, cô cũng rất ghét chính mình.
“Noãn Tâm, tại sao cô có thể, sao có thể để cho luật sư Lương rời khỏi như vậy chứ?” Trần Nhiên vừa nóng nảy vừa tức giận.
“Anh ấy đã có quyết định rồi, tôi không biết còn có thể nói gì.”
“Vậy ít nhất, ít nhất cô nên đi tiễn anh ấy chứ? Anh ấy đối với cô tốt như vậy! Cô không thể không có lương tâm như vậy.”
Câu nói này đã nhắc nhở Uất Noãn Tâm, đúng vậy, anh tốt với cô như vậy, ngay cả dũng khí tiễn anh lần cuối cũng không có. Bởi vì ‘tâm lý đà điểu’ của cô, đã tổn thương Lương Cảnh Đường một lần. Lần này, cô không thể tiếp tục trốn tránh. Do đó, cô xông ra ngoài, đuổi kịp Lương Cảnh Đường ở cửa công ty.
“Đợi đã!”
Lương Cảnh Đường dừng lại, nhưng không quay đầu lại, cố gắng khiến cho giọng nói nghe bình thường không gợn sóng. “Có chuyện gì sao?”
“Em có vài lời muốn nói với anh…..” Uất Noãn Tâm nắm lấy tay anh, lấy hết dũng khí. “Xin lỗi anh!”
Thì ra cô chỉ thiếu anh một câu xin lỗi, Lương Cảnh Đường cười khổ. Đều đã đi đến bước đường này, anh còn mong đời cái gì chứ? Thật nực cười!
Anh ngay cả trả lời cô cũng lười, bỏ đi thẳng.
“Em vẫn còn lời chưa nói xong………..xin anh hãy nghe em nói hết, được không? Em biết lúc này anh nhất định rất ghét em, thậm chí rất hận em, nhưng trước giờ em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm tổn thương anh. Em thừa nhận, chuyện này từ lúc bắt đầu đều là em sai, em không nên giấu anh em đã kết hôn, em cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ cái gì nữa. Nhưng em có thể chắc chắn, em không phải vì muốn lừa gạt tình cảm của anh mới làm như vậy.”
“Em chưa bao giờ nghĩ đến, anh sẽ thích em. Em chỉ muốn cố gắng làm việc, không dính dáng gì đến cuộc sống riêng tư, cho nên……..”
“Cho nên là lỗi của tôi sao?
Tôi không nên thích em sao?” Người dịu dàng như anh lần đầu tiên nói ra lời như gai nhọn, quay đầu lại vừa đau đớn vừa tức giận nhìn cô. “Là tôi tự chuốc nhục vào mình sao?”
“Không phải, em không có ý đó đâu!”
“Được rồi! Tôi có thể hiểu từ lúc bắt đầu em không biết tình cảm tôi, che giấu tôi. Vậy sau này thì sao? Tôi cho em rất nhiều thời gian và cơ hội để thẳng thắn, tại sao em vẫn lựa chọn giấu tôi chứ?”
“Anh……anh đối xử với em quá tốt, em không muốn tổn thương anh, cho nên em không có dũng khí nói ra.”
“Vậy em có bao giờ nghĩ đến, như vậy tổn thương tôi càng hơn hay không!”
“………..” Uất Noãn Tâm im lặng, không còn lời để nói. Cô còn có gì để giải thích đây? Lỗi là ở cô, là cô yếu đuối không bản lĩnh đã làm tổn thương anh. “Xin lỗi anh……”
Ngoài việc nói từng câu từng câu xin lỗi ra, cô không biết bản thân có thể nói gì đây. Cho dù bây giờ móc tim ra cho anh xem, anh sẽ tin sao?
Em có từng thích tôi không?Giữa hai người họ, lại trở về điểm xuất phát ‘xin lỗi’ này sao?
Lương Cảnh Đường chỉ muốn cười nhạo sự ngớ ngẩn và nhỏ nhen của chính mình. Việc đến nước này, anh vẫn còn vướng bận điều gì chứ? Chất vấn cô có thể làm thay đổi bất kỳ sự thật nào sao? Trong lòng anh tràn đầy thất vọng, yêu cô bao yêu, giờ phút này lại thất vọng bấy nhiêu.
Trong ba mươi năm qua, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ yêu một người con gái sâu đậm như vậy, càng không nghĩ đến, người con gái mình yêu sâu đậm, lại che dấu thân phận người phụ nữ đã có chồng. Đã vậy anh còn toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, biết rõ cô có điều che giấu, cũng không đi điều tra dù chỉ một chút, bởi vì anh vững tin cô sẽ không lừa anh.
Nhưng sự thật đã chứng minh niềm tin của mình nực cười như thế nào!
Cô sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Luôn miệng nói cảm kích sự đối xữ tốt của anh, cuối cùng cô lại dùng chính tình yêu của anh làm νũ кнí, tàn nhẫn tổn thương anh!
Đã không còn lời nào đáng nói rồi sao? Nói thêm một câu nữa, anh càng cảm thấy bản thân nhỏ nhen.
Quay đầu bỏ đi, còn cô cũng không đuổi theo nữa.
Cuối cùng người đứng lại trước, lại là anh.
Anh quay lưng với cô, đứng tại chỗ rất lâu, sau cùng cũng không thể chịu đựng, lấy tôn nghiêm của chính mình dẫm đạp dưới chân, hỏi cô. “Em có từng thích tôi không? Dù chỉ thích một chút thôi.”
Rõ ràng biết theo đuổi câu hỏi này không hề có ý nghĩa, lại không từ bỏ được.
“Nếu như không có Nam Cung Nghiêu, em sẽ chấp nhận tôi chứ?”
Thực ra Uất Noãn Tâm biết rất rõ câu trả lời trong lòng mình, nhưng việc đến bước này, cô trả lời là có cũng không thay đổi bất kỳ sự thật nào, chỉ làm anh càng thêm đau khổ. Vì thế, cô cứng rắn, ép mình phải tuyệt tình. “Điều này đối với anh và em, đã không có ý nghĩa gì, hy vọng chúng ta sau này vẫn là bạn bè.”
Điều này là thay cho lời phủ nhận sao?
Cô chưa từng động lòng với anh.
Lương Cảnh Đường hoàn toàn mất hết hy vọng, tim như đống tro tàn, rốt cuộc anh lấy tôn nghiêm cuối cùng của chính dẫm đạp dưới chân, để đổi lại kết cục này đây. “Xin lỗi, tôi không có cách nào trở thành bạn bè với một người đã lừa gạt tôi.” Cương quyết bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đau đớn cúi thấp đầu, nước mắt âm thầm chảy xuống.
Xin lỗi, thực sự xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh……
Nếu như có thể làm bất kỳ chuuyện gì để bù đắp lại, cô sẽ không do dự mà làm, nhưng anh sẽ không bao giờ gặp cô nữa rồi, không phải sao?
…………….
Nam Cung Nghiêu đứng ở trên tầng cao nhất, tận mắt nhìn thấy tất cả, nhìn thấy cô cúi đầu, anh biết cô đang khóc. Sự đau đớn của cô như một cây kim, đâm vào trái tim anh, giống như chính mình đang gánh chịu nổi đau đó.
Là một tay anh mất kiểm soát tạo nên tất cả, kết quả này, cũng nằm trong dự đoán của anh, nhưng không làm cho anh vui như những gì mong muốn.
Tình cảm của anh dành cho cô dường như có một chút chuyển biến, có lẽ so với anh nghĩ, cùng đã chuyển biến sớm hơn rồi, chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi.
Song anh thề, những uất ức và đau khổ hôm nay cô chịu đựng, anh sẽ tự tay bù đắp lại.
…………
Sau khi Lương Cảnh Đường đi, tất cả trở lại bình thường, Uất Noãn Tâm làm việc như bình thường, buổi trưa ngồi tám chuyện bát quái với đồng nghiệp, nhưng có thể nhìn ra, mỗi người đều có chút mất mát, ngẫu nhiên đề cập đến Lương Cảnh Đường, bầu không khí cũng sẽ trở nên rất ngột ngạt. Trần Nhiên cũng từng tò mò hỏi, có phải cô và Lương Cảnh Đường cãi nhau hay không, cô không biết phải trả lời như thế nào. Tóm lại không nhìn thấy anh, trong lòng luôn trống rỗng, cũng đầy áy náy.
Cứ vậy trôi qua một tuần, tâm lý của mọi người mới được coi là điều tiết một ít, Uất Noãn Tâm cũng không còn cảm thấy cực kỳ khó chịu như lúc đầu rồi.
Hôm nay, buổi chiều vừa vào ca chưa được nửa tiếng, Uất Linh Lung trưng cái mặt thối thông báo với cô, tổng tài bảo cô đến văn phòng một chuyến.
Trong lòng cô nghĩ tên ma vương đó không biết sợ sao, lại muốn đày đọa cô rồi, không cam tâm tình nguyên đi lên lầu, miễn cưỡng giữ nụ cười lễ phép. “Tổng tài, anh tìm tôi sao?”
“Cùng tôi đi công tác ở Pháp.”
“Gì chứ?” Cô nghe lầm rồi phải không?
“Tôi không rõ có chỗ nào nghe không hiểu.”
Hở……mỗi một từ một chữ thốt ra cô nghe hiểu, nhưng tổ hợp lại với nhau lại nghe không hiểu. “Đây phải là công việc của trợ lý Hướng chứ? Tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi.” Đi công tác Paris loại ‘công tác tuyệt vời’ này, hình như có như thế cũng không đến lượt cô.
“Không cần em phải nhắc nhở anh chức vị của em tôi phải sắp xếp như thế nào.”
“Ơ……..nhưng mà……..tôi vẫn còn rất nhiều việc.” Trong lòng Uất Noãn Tâm cũng rất mẫu thuận. Nước Pháp là quốc gia cô muốn đến nhất, cô rất muốn đi, nhưng không phải đi cùng với một tên đại ma vương. Hơn nữa tâm trạng trước mắt của cô vẫn chưa điều tiết hết, bây giờ không muốn đi xa.
“Giao cho những đồng nghiệp khác!”
“Nhưng mà……”
“Nghĩa vụ của em, là làm theo lời cấp trên nói!” Mỗi một mệnh lệnh bá đạo của Nam Cung Nghiêu làm cho cô nghẹn họng, bất đắc dĩ thở dài. “Vâng! Xin hỏi bao giờ xuất phát?”
“Bây giờ!”
“Bây giờ sao?” Cô ngạc nhiên thét lên, có cần gấp gáp đến vậy không? “Nhưng hộ chiếu của tôi, chứng minh thư, quần áo, mỹ phẩm còn có…..”
“Những thứ đó đều không cần thiết, quần áo tôi đã chuẩn bị ổn thỏa cho em rồi. ” Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu chế nhạo. “Đều dựa vào kích cỡ của em.”
Bản năng của Uất Noãn Tâm muốn che иgự¢ lại, sao cứ cảm thấy anh xấu xa không đứng đắn như vậy nhỉ?
Hướng Vi gõ cửa đi vào, trong tay xách theo một cái hành lý. “Tổng tài, chuẩn bị xong rồi.”
Cô từ trong bất ngờ nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên nhìn Uất Noãn Tâm.
Bất ngờ là vì tổng tài công tác trước giờ đều do cô đi cùng, lần này đổi thành Uất Noãn Tâm, làm cho cô rất khó chấp nhận.
Không ngạc nhiên bởi vì gần đây tổng tài luôn quay quanh người phụ nữ này, mượn cớ đi công tác mang cô ta đi chơi cũng không phải chuyện kỳ lạ. Cô cũng đã điều tra, bên Pháp gần đây không có vụ kinh doanh giao dịch nào, ý tổng tài muốn một mình ở cùng với cô ta rất rõ ràng.
Cho dù cô không muốn thừa nhận, cô rất……ghen tỵ!
Cái cảm giác này rất mãnh liệt, trong chớp mắt trong đầu cô bắt đầu nhen nhóm ý nghĩ muốn cô ta biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng cô vẫn đè nén mạnh xuống, ghen tuông sẽ làm cho người phụ nữ mất đi lý trí, trở nên rất đáng sợ, cô không muốn trở thành loại phụ nữ đó.
Uất Noãn Tâm có thể nhìn thấy được sự không thân thiện trong mắt Hướng Vi, thầm oán trách Nam Cung Nghiêu, lại sắp xếp cô đi làm những chuyện này. Người thông minh nhìn vào liền biết Hướng Vi thầm mến anh, anh gian xảo như một con hồ ly, làm sao có thể không nhìn ra nhỉ?
Để một người phụ nữ thầm mến mình ‘phục vụ’ một người phụ nữ khác, không phải muốn cô ấy tức ૮ɦếƭ sao? Về mặt khác, cũng là kéo cô lên đầu sóng ngọn gió!
Muốn lâm trận bỏ chạy saoChẳng qua tiếp xúc vài lần, Uất Noãn Tâm cũng biết rõ Hướng Vi là người phụ cực kỳ lợi hại, một khi ᴆụng vào cô ấy, kết quả rất nghiêm trọng, loại người thấp bé như mình, vẫn nên nguẩy đuôi làm người tốt thì hơn!
Vội lấy lòng đỡ lấy hành lý. “Cám ơn, để tôi tự làm được rồi!”
“Nếu như không còn nhiều lời vô nghĩa, có thể xuất phát chưa?” Mặc dù lời nói là chất vấn, nhưng người đã sớm cầm lấy áo khoát đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong lòng Uất Noãn Tâm oán giận vài câu, cũng phải kéo hành lý lót tót theo sau.
Đại ma vương! Hoàn toàn là một tên quân vương chủ nghĩa bá quyền, một chút nhân quyền cũng không có!
……………..
Người đàn ông trước mặt hai tay trống không, nhàn nhã vô cùng, bản thân lại phải kéo theo một cái hành ly nhỏ chạy theo phía sau, Uất Noãn Tâm không thể không cảm thán, người đàn ông này thật không ga lăng mà!
Thôi đi, anh không xấu xa lang sói là tốt rồi, làm sao có thể hy vọng anh ga lăng.
Uất Noãn Tâm giang một cánh ta ra chặn cửa thang máy, rất miễn cưỡng bước vào, thầm thì. “Anh không thể để thang máy chờ tôi một chút sao?”
“Tôi không có thói quen đợi người khác, em còn không vào, đi bộ xuống đi!”
“……….” Nói chuyện với anh thật tức ૮ɦếƭ mà! Nhưng Uất Noãn Tâm vẫn nhẫn nhịn nói. “Bên trong này đều là quần áo sao? Rất nặng! Tại sao không để đến Pháp mua luôn?” Dù sao anh nhiều tiền như vậy, cần gì phải chuyển từ Đài Loan qua đó.
“Kích cỡ của người phương tây quá lớn, không thích hợp với em.”
Không biết có phải cô nghĩ quá nhiều không, cảm giác lúc anh nói câu này, liếc mắt nhìn иgự¢ của cô.
Không trách khỏi có chút tức giận, ý gì chứ? Muốn nói иgự¢ cô quá nhỏ, không vừa với kích cỡ của người nước ngoài sao? Anh cũng chưa từng nhìn qua, dựa vào đâu ghét bỏ bộ иgự¢ nhỏ bé của cô, anh vẫn nên xem chất lương tốt hay không chứ!
Người đàn ông đáng ghét!
Đi ra khỏi thang máy, lại đuổi theo anh lên xe, chạy chậm, trên trán đổ đầy mồ hôi, vừa lau vừa hỏi. “Không phải trợ lý Hướng luôn đi cùng với anh sai? Cô ấy chắc hẳn am hiểu công việc của công ty hơn đúng không?”
“Còn không lên xe, em vẫn muốn lâm trận bỏ chạy sao?”
“Không phải………chỉ là……….tôi sợ năng lực của mình không đủ, cản chân anh!”
“Những điều này tôi đã tính toán đến rồi.”
“……….”Làm ơn đi! Đây chỉ là cô khách sáo, khiêm tốn được chưa hả? Đối với năng lực của chính mình, cô vẫn rất tự tin nha! Thật không ngờ anh đáp lại thuận miệng như vậy, tôi cũng không mong chờ em có thể giúp được gì, đã vì bộ dạng dự bị của em chuẩn bị ổn thỏa rồi! Không phải quá xem thường cô rồi sao?
“Tôi cảm thấy trợ lý Hướng cũng rất muốn đi cùng anh, không lẽ anh không phát hiện bất kỳ bất thường nào từ trong mắt cô ấy sao? Ví như…..cô ấy thích anh?”
Nam Cung Nghiêu lành lạnh ‘dạy dỗ’ cô. “Tốn thời gian ngồi đó nói nhảm, không bằng chuyên tâm hơn trong công việc đi. Em là luật sư, không phải bà mai, cũng không phải phóng viên giải trí.”
Câu nói này, làm cho Uất Noãn Tâm nghẹn một lúc nói không ra lời, tức giận nói: ” Tôi thấy hai người rất xứng đôi, có ý tốt nhắc nhở anh không bỏ qua để khỏi hối hận!”
“Tôi trước giờ chưa bao giờ hối hận!” Nam Cung Nghiêu thầm ngạo mạn. “Hơn nữa, hình như em đã quên một thân phận khác của em rồi sao?” Có người vợ nào tốn công tốn sức đem chồng mình quăng cho người phụ nữ khác sao?
Do cô không quá quan tâm đến anh, hay cố ý nói lời trái lòng mình hử?
Dù sao, đêm ở quán bar đó, cô vẫn một mực nói thích anh.
Nghĩ đến điều này, miệng của Nam Cung Nghiêu bất giác nhếch lên, tâm trạng cho chốc lát trở nên rất tốt, còn có một chút kiêu ngạo khó hiểu.
Uất Noãn Tâm không muốn tiếp tục đấu khẩu những lời vô nghĩa với anh, nói một câu. “Vâng, tổng tài, xin nhận dạy bảo!” Kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô cho rằng bọn họ đi đến sân bay, ai biết được xe lại chạy đến một bãi đất trống, ở trung tâm có một chiếc máy bay tư nhân xa hoa đậu ở đó.
Ánh mắt trong giây lát nhìn thẳng, đi công tác thôi mà, có cần xa xỉ đến vậy không?
Vào bên trong máy bay thật đáng kinh ngạc, rộng rãi và thoải mái. Từ ghế sofa đến nội thất, đều cực kỳ phong cách. Người ngồi qua một lần trên khoang ghế phổ thông như Uất Noãn Tâm mà nói, về cơ bản chỉ có thể cảm thán mà thôi.
Nhưng mà, đương nhiên cô sẽ không biểu hiện ra trong lòng có bao nhiêu nhảy nhót, căng thẳng lại thích thú để tránh khiến anh chê cười, giả bộ bình tĩnh, yên lặng thưởng thức. Một lúc sau, tâm trạng mới ổn định lại, lễ phép hỏi xin cô tiếp viên hàng không một ly nước.
Nằm một hồi, ngủ không được, nhìn Nam Cung Nghiêu vẫn đang xem notebook, nghi ngờ hỏi: “Chiếc báy máy này mua khi nào vậy?” Do không tìm được lời để nói.
Quả nhiên đề tài rất nhàm chán, Nam Cung Nghiêu mặc kệ cô.
“Tại sao phải ngồi máy bay riêng đến đó chứ? Rất lãng phí nha, nghe nó giá xăng rất mắc, một tiếng đồng hồ đã mấy chục ngàn rồi…..”
Anh vẫn không trả lời, có lẽ cảm thấy câu hỏi này không có bất kỳ giá trị nào đáng để trả lời.
“Nếu như em đang rất nhàm chán….” Nam Cung Nghiêu cuối cùng cũng mở miệng vàng. “Đến phòng thay đồ thay quần đi, còn mặt nữa, rửa cho sạch, khó coi!”
“Ờ….” Uất Noãn Tâm quả thật rất nhàm chán, từ trong hành lý tìm một cái váy đi vào phòng thay quần áo.
Tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt to trong trẻo như nước.
Lúc trước là vì không muốn người khác nhận ra, cố hết sức trang điểm cho xấu xí, hôm nay nhìn kỹ lại, mới phát hiện thì ra khó coi đến vậy, giống y như người quái dị, bản thân còn chịu không nổi, khó trách có vài đồng nghiệp lại xa lánh cô.
Thay quần áo ra ngoài, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu vẫn còn bận, nhỏ giọng nhắc nhở một câu. “Tôi thay xong rồi.”
Nam Cung Nghiêu vốn chỉ tùy tiện liếc cô một cái, lại có chút ngây người.
Lần đầu tiên cô mặc váy màu hồng phấn, sa mỏng của làn váy dao động nhẹ, trong trẻo nõn nà, tôn lên làn da trắng mịn, giống như không có một cái lỗ chân lông. Cả người như một đóa hoa thuần khiết, gợi người khác thương tiếc.
Váy thiết kế cổ chữ V, lộ ra đường rãnh no tròn đẫy đà, giống như hai chú thỏ đáng yêu nằm ở trước иgự¢, lên xuống, khiến người khác mơ màng.
“Làm sao vậy? Không đẹp sao? Tôi cảm thấy không tệ mà…..”
Nam Cung Nghiêu bị cô hỏi có chút lúng túng, vì che giấu sự thất thường, giả vờ bình tĩnh cuối đầu tiếp tục làm việc. Nhưng hai tiếng sau, vẫn không thoát khỏi sự ảnh hưởng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Uất Noãn Tâm, lại sợ bị cô phát hiện. Giống như đang làm chuyện gì xấu xa, đáng xấu hổ.
Bản thân cũng vì thế cảm thấy không biết nói gì, rõ ràng kết hôn lâu như vậy, nhưng liếc mắc một cái vẫn cảm thấy đẹp tuyệt.
Anh như vậy là sao nhỉ?