Muốn bảo vệ em“Lương Cảnh Đường, anh đợi……đợi chút đã…..” Lúc anh định lên xe Uất Noãn Tâm đuổi theo anh, mệt đến thở hì hà hì hụt, gấp gáp đến nỗi không đợi được phải nói ngay. “Lúc nãy anh…..đang…..đang đùa phải không?”
“Câu nào vậy?”
“Đến Hoàn Cầu làm việc!”
“Anh nghiêm túc đó.”
“Não của anh không phải cũng không được bình thường chứ? Đường đường là một luật sư danh tiếng lại đi làm một nhân viên nhỏ bé, Nam Cung Nghiêu rõ ràng đang đào hố chôn anh, anh làm sao có thể mắc mưu anh ta chứ?”
“Trách nhiệm của luật sư là bảo vệ lý lẽ và sự công bằng, chức vị như thế nào, có cái gì khác nhau sao?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà, nhưng…..” Cô vẫn rất kinh ngạc! Trừ khi đầu anh bị con lừa đạp, cô quả thật không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác, để một luật sư cao quý như anh phải hạ mình, chấp nhận làm một nhân viên nhỏ bé. Hoàn Cầu là một doanh nghiệp lớn chuyện này không sai, nhưng tự mình làm chủ, chắc chắn sẽ mạnh hơn làm công cho người khác gấp trăm gấp ngàn lần.
“Được rồi! Đừng làm cho vấn đề này thêm rối ren nữa, sắp đến giờ làm rồi đó, quay trở về đi!” Lương Cảnh Đường quay ngược lại an ủi cô, cứ như người làm ra cái quyết định trọng đại này không phải là mình.
Nhìn thấy anh đã chắc chắn với quyết định của mình, Uất Noãn Tâm cũng không khuyên nhủ thêm lời nào, chỉ hỏi: “…………..Anh có thể nói cho em biết nguyên nhân không? Tại sao vậy?”
“Rất đơn giản!” Lương Cảnh Đường dịu dàng như nước nhìn cô, ánh mắt kiên định, lại không cho cô bất kỳ áp lực nào. “Anh muốn bảo vệ người anh quan tâm.” Anh không muốn cô bị người khác ức Hi*p, muốn bảo vệ nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của cô, chỉ có vậy!
Tim của Uất Noãn Tâm run mạnh. Người anh đang nói, hẳn không phải là mình chứ! Cô quanh co không biết nên trả lời như thế nào.
Lương Cảnh Đường nhìn ra được tâm tư của cô, anh cũng không gấp gáp bắt cô trả lời, anh hy vọng tình yêu của anh là thoải mái không có áp lực nào. “Ở văn phòng luật sư còn có việc, anh phải về đây, cố gắng làm việc nha!”
Mắt tiễn xe anh rời khỏi, Uất Noãn Tâm cuối đầu thấp xuống, thở một hơi thật dài.
Tại sao đột nhiên cảm thấy, áp lực quá lớn!
…………………
Tâm trạng nặng nề trở về văn phòng, đồng nghiệp nữ ngồi ở bàn kế bên lập tức thò đầu qua thăm dò, vẻ mặt hưng phấn và bát quái. “Noãn Tâm….”
Giọng nói mềm dịu đến nổi hết da gà da vịt lên, vẫn quen việc cô ta vênh mặt hất cằm lên sai bảo cô hơn. Da đầu của cô run lên, cười giễu hỏi: “Có, có việc gì sao?”
“Quan hệ giữa cô và luật sư Lương hình như rất tốt nha….”
“Chúng tôi là bạn bè! Lúc trước tôi từng thực tập ở văn phòng luật sư của anh ấy!”
“Nhưng anh ấy đối với cô rất quan tâm rất dịu dàng nha, hai người là người yêu phải không?” Rõ ràng trong nụ cười có chứa dao. Nếu như cô dám nói có, cô ta nhất định sẽ một nhát làm thịt cô.
“Tất nhiên không phải rồi!” Uất Noãn Tâm ăn ngay nói thẳng. “Lương luật sư đối với bất kỳ người nào trong công ty cũng tốt hết, sau này cô sẽ biết thôi!”
“Sau này?” Đồng nghiệp nữ khẽ kêu lên, hai mắt sáng lóe. “Ý cô nói, anh ấy thực sự đến Hoàn Cần làm sao?”
“Có, có thể vậy, nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn!” Cô thực sự chẳng muốn tiếp tục trả lời câu hỏi này.
Đồng nghiệp nữ suy nghĩ một hồi, mặc dù Lương Cảnh Đường đối với Uất Noãn Tâm rất tốt, nhưng với vẻ đẹp như thế này của cô ta, có người đàn ông nào ngó ngàng đến cô ta chứ. Có lẽ giống như những gì cô ta nói, Lương Cảnh Đường bản tính trời sinh dịu dàng rồi. Anh đối với đồng nghiệp đã như vậy, vậy đối với bản gái chắc hẳn không…..
Ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy hạnh phúc sắp bùng nổ, nhiệt huyết sôi sục, gấp gáp không kiềm được hỏi: “Cô có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy không?”
“Việc nay……..sợ rằng không thuận tiện cho lắm…..phải có sự đồng ý của anh ấy mới được! Khi anh ấy đi làm, cô có thể hỏi xin danh thi*p của anh ấy.”
“Ây da! Cô không biết luật sư nào cũng có hai số điện thoại sao? Một số dành cho công việc, một số riêng tư. ” Cô ta chọc vào cánh tay cô, vẻ mặt mê đắm, ánh mắt phóng điện. “Số tôi muốn, là số riêng của anh ấy.”
“Cái đó thì tôi không biết đâu…..”
“Không phải cô còn để bụng chuyện trước đây tôi đối với cô chứ, tôi biết, tôi cũng là thân bất do kỷ thôi! Cùng lắm thì vậy đi, chuyện ngày hôm nay, không cần cô giúp tôi.” Cô ta rút tập tài liệu về, chớp chớp mắt. “Có thể cho tôi số điện thoại được rồi chứ?” (Thân bất do kỷ: đại khái bị ép buộc, bản thân cũng không muốn làm vậy)
“Thực sự không thuận tiện cho lắm.”
“Này, cô có cần vậy không, cũng không phải bạn trai cô, nói một chút sẽ ૮ɦếƭ sao…..” Đồng nghiệp nữ cứ dây dưa không dứt, tiếng rống của Uất Linh Lung đột nhiên từ đằng sau ập đến. “Ai cho phép các người trong thời gian làm việc tán ngẫu với nhau, còn không mau cút về làm việc cho tôi!”
“Chị Linh Lung….”
“Ai cho phép cô gọi tôi như vậy! Trong giờ làm việc phải gọi tôi là trưởng phòng.”
“Vâng, đã biết ạ! Trưởng phòng!” Ở trước mặt mọi người bị mất mặt, đồng nghiệp nữ tức giận cùng uất ức. Rõ ràng cô ta nói muốn hòa mình với mọi người, bảo mọi người gọi cô ta là chị Linh Lung nha! Không biết sao lại trở mặt không nhận. Cô mang tập tài liệu quăng cho Uất Noãn Tâm, bản thân thở hồng hộc bỏ đi.
“Uất Noãn Tâm!” Ánh mắt như dao chiếu thẳng lên người cô. “Vào đây cho tôi!”
“Vâng, trưởng phòng!” Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ đứng dậy, trong lòng nghĩ vẫn là tài liệu đáng yêu hơn. Cô tình nguyện xử lý một trăm bộ, cũng không muốn nghe Uất Linh Lung nói một câu. Vừa đi đến cửa, bóng dáng của Hướng Vi đột nhiên xuất hiện. “Luật sư Uất, tổng tài tìm cô!”
Uất Noãn Tâm như được ân xá, vội vàng gật đầu. Nhưng nghĩ lại có gì đó không đúng, từ trong một hố lửa này nhảy qua hố lửa khác, có gì đáng để vui mừng chứ?
Có khi, hố lửa này còn nguy hiểm hơn!
……………….
Đi theo Hướng Vi vào thang máy, cả một đoạn đường không nói lời nào, nhìn không chớp mắt. Uất Noãn Tâm không tránh khỏi cảm thấy không khí có chút quái lạ. Hướng Vi tài giỏi, không nói nhiều, điều này cô biết, từ lúc cô ấy đợi thang máy giúp cô lần trước có thể nhìn ra, cô ấy là người rất tốt, hơn nữa đối với cô cũng được coi là có vẻ mặt ôn hòa. Nhưng hôm nay không biết tại sao, ở cùng cô ấy cứ cảm thấy không thoải mái.
Tự an ủi mình, có lẽ là ảo giác của cô thôi! Cô ấy cũng không cần thiết xem cô là kẻ thù!
Chậm chạp đi vào văn phòng tổng tài, cẩn thận tỉ mỉ nhỏ giọng báo cáo với người đàn ông đang ngồi ở phía sau bàn làm việc nghiêm túc xử lý tài liệu. “Tổng tài, tôi đã đến!”
Cả nửa ngày trời anh không trả lời, cứ như cô không tồn tại, vì thế, cô chủ động hỏi: “Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?” Không có việc, thì tha cho cô, không cần thiết lãng phí thời gian của người khác! Cô thực sự chịu không nổi giày vò đâu!
“Ngồi đi!”
Ngồi? Đây có được coi là đãi ngộ đã được cải thiện sao? Như thế nào cũng cảm thấy có âm mưu nha! Lo lắng cùng sợ hãi ngồi xuống, giọng yếu ớt nói: “Tổng tài, tôi đã ngồi rôi!”
Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên. “Mời cô ngồi, là muốn cám ơn cô đã vì công ty cống hiến.
Tự mình đa tình“Cống hiến sao?”
Còn cảm ơn?
Lỗ tai của cô không có vấn đề chứ? Sao cứ cảm thấy đáng sợ sao ấy?
“Lương một năm hơn một trăm triệu, chức vị trưởng phòng cũng không mời được luật sư, lại bởi vì cô, chấp nhận làm một nhân viên bình thường, không được coi là cống hiến sao? Uất Noãn Tâm, thể diện của cô còn to hơn cả Hoàn Cầu nha!” Mỗi lời Nam Cung Nghiêu nói rất chân thành, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn nghe ra được sự mỉa mai trong đó. “Không, không phải vậy đâu…..”
“Vậy cô có lời giải thích khác hay hơn sao?”
“Tôi……” Uất Noãn Tâm không nói tiếp, Lương Cảnh Đường vào Hoàn Cầu, quả thật có liên quan đến cô. Về điểm này, cô không cách nào phủ nhận. “Mặc kệ anh nói như thế nào, chúng tôi chỉ là bạn bè, không giống những gì anh đã nghĩ…..”
“Tôi nghĩ như thế nào chứ?” Nam Cung Nghiêu hỏi lại, thái độ khinh miệt. “Luật sư Uất, xin cô nhớ rõ điều này, chúng ta bây giờ chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới. Cô và Lương Cảnh Đường có quan hệ gì, tôi một chút cũng không để ý, không cần thiết giải thích với tôi.”
Đổi ngược lại cứ như cô tự mình đa tình vậy!!!
“………….” Đây có được coi là một cách châm chọc nói móc khác không? Uất Noãn Tâm hoàn toàn cứng họng. Lúc trước là ai cứ khăng khăng không chịu buông tha cô và Lương Cảnh Đường, phải mang bọn ra ra bới móc chứ.
Bây giờ thì sao nào? Quay mặt một cái, liền bày ra thái độ cao ngạo của tổng tài, nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cô sao? Hôm qua tại sao anh không nói như vậy chứ? Chơi trò diễn vai đa nhân cách vui lắm sao?
“Tôi biết rồi! Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi ra ngoài đây!” Cô đừng dậy đi được vài bước, sau lưng lại truyền đến giọng cảnh cáo như âm hồn không tan của anh.
“Điều hai trăm ba mươi lăm trong bộ luật nhân sự có ghi rõ cấm các nhân viên yêu đương lẫn nhau, nếu không cả hai sẽ bị sa thải. Cô là luật sư, chắc hẳn hiểu rõ ý nghĩa của những quy định này chứ.
Uất Noãn Tâm nhất thời chán nản, chỉ mỉm cười không nói lời nào. “Cám ơn tổng tài đã nhắc nhở, tôi sẽ luôn ghi nhớ. “Quay người, cố gắng kiềm nén kích động tông cửa ra, bước thật nhanh ra ngoài.
Rõ ràng là anh ép cô đến công ty làm việc, bây giờ lại lấy việc sa thải ra uy Hi*p cô, bản thân anh không cảm thấy mẫu thuẫn sao? Đồ khốn, ma vương, quả thật không muốn buông tha cho cô mà!
Nam Cung Nghiêu tựa người vào ghế da, ánh mắt hơi nheo lại, âm mưu đen tối tràn ngập trong đôi mắt không chút gợn sóng của anh.
Nếu bọn họ cho rằng có thể quang minh chính đại ở dưới cặp mắt của anh ‘ngoại tình’, quá ngây thơ rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong bàn cờ này thôi, người thống trị thực sự, là anh Nam Cung Nghiêu!
……………
Ngày thứ hai Uất Noãn Tâm vẫn đi làm như thường, vừa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng của các đồng nghiệp nữ ríu rít bàn luận với nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng thét lên nho nhỏ. Ít nhiều cũng đoán ra được nguyên nhân, đi vào xem thử, quả nhiên có vài đồng nghiệp nữ tụ lại thành vòng tròn, và người trung tâm được vây xung quanh, chính là người đàn ông ‘tràn đầy diễm phúc’ Lương Cảnh Đường.
Không hổ danh là một tay sát của phụ nữ, làm cho ‘tứ tiểu mỹ nhân’ có thói quen đi trễ nửa tiếng cũng phải đến sớm mười phút, cũng chỉ có sức hấp dẫn của anh mà thôi!
“Luật sư Lương, à, không, Cảnh Đường…..” Một cô gọi tên của anh y như tiếng mèo kiêu, nũng nịu nói: “Bình thường anh thích môn thể nào vậy.”
“Trượt tuyết!”
“Trượt tuyết?” Thét chói tai. “Thật trùng hợp nha! Tôi cũng thích trượt tuyết đó!”
“Thôi đi cô nương, năm ngoái công ty tổ chức đi trượt tuyết ở núi Alps, là ai liên tục ngã như chó ngáp phải phân, mất mặt ra tận nước ngoài.”
“Ai cần cô lo, cô cho rằng cô trượt tốt lắm hả!”
“Tóm lại so với cô tốt hơn!”
“Cảnh Đường, bình thường anh thích lên mạng chơi game online nào nhất? Ma Thú, Thiên Hạ Tam?”
“Tôi không có sở thích chơi game online!”
Lập tức có một câu truyền đến. “Đúng đó đúng đó! Chơi game online rất có hại cho mắt, tôi rất ghét đàn ông chơi game online…..”
Đám phụ nữ này có thể không giả vờ, không chủ động một chút không? Uất Noãn Tâm không nói tiếng nào. Cũng không muốn tham gia vào, lặng lẽ đi về bàn làm việc của mình. Nhưng Lương Cảnh Đường liếc một cái đã nhìn thấy cô, hai mắt trong chốc lát sáng bừng lên, đột phá từ trong đám mỹ nhân, chạy đến trước mặt Uất Noãn Tâm. “Chào!”
“Chào!” Uất Noãn Tâm mỉm cười gật đầu. suýt chút nữa bị những ánh mắt ghen ghét phía sau anh tiêu diệt. Rất thức thời cuối đầu xuống. “Em phải làm việc!”
“Ăn sáng rồi hả?”
“Vâng!”
“Lúc trước ở văn phòng luật sư, em không ăn sáng, cũng nói ăn rồi! Đến mười giờ, bụng đói đến mức kêu òng ọc lên.” Lương Cảnh Đường như có ma thuật biến đâu ra một cặp Ⱡồ₦g cơm và sữa.
“Bên trong có sandwich do chính tay anh làm, còn có sữa nữa.”
Thịnh tình không thể chối từ, Uất Noãn Tâm đành phải nhận lấy. Cô có một loại dự cảm, thảm họa của việc Lương Cảnh Đường đến đây so với việc Uất Linh Lung được làm trưởng phòng còn lớn hơn, cái mạng nhỏ của cô sắp không giữ được rồi!
Nhìn thấy trên bàn chất đầy tài liệu, anh chủ động giúp cô. “Em ăn sáng trước đi, những việc này giao cho anh!”
“Ả! Không cần đâu, một mình em làm được mà, thật đó!”
“Để anh làm!” Lương Cảnh Đường rất kiên định, ôm hết đống tài liệu. Lúc này, đám nhân viên nữ ở phía sau anh đang nhìn chăm chằm Uất Noãn Tâm xông đến trước, cống hiến ân cần với Lương Cảnh Đường. “Không cần phiền đến anh đâu, để chúng em tự mình làm được rồi!”
Hai ba đợt liền mang những tài liệu thuộc trách nhiệm của mình lấy lại hết, hoàn tất việc phân chia tài liệu.
Lương Cảnh Đường nghiêng đầu lém lĩnh nháy mắt phải với Uất Noãn Tâm, lúc này cô mới hiểu ra. Thì ra anh đã đoán từ sớm bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, cố ý làm như thế. Không ngờ anh cũng có….. một mặt “tâm kế” đến vậy nha!
Uất Linh Lung cũng đi làm, gặp tình cảnh này, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cơn tức giận trong chốc lát tăng vọt lên, chất vấn gay gắt. “Những tài liệu này là việc cô ta phải giải quyết, các người cầm lấy làm gì hả?”
Ngại Lương Cảnh Đường ở đây, đám nhân viên nữ đành phải cứng rắn chống đỡ. “Hôm nay rất chán, chúng tôi có thể tự mình giải quyết.”
“Đúng đó đúng đó! Những vụ án đơn phương này vốn do tôi follow, lúc cô ấy tạm thời tiếp nhận, có vài chỗ không được rõ ràng, rất dễ mắc lỗi!”
“Vâng! Tôi cũng lo lắng điểm này!”
Nhìn thấy bọn họ từng người từng người một đào ngũ, Uất Linh Lung nổi lửa. Nếu như ánh mắt có thể Gi*t người, Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường đã sớm ૮ɦếƭ trăm ngàn lần rồi.
Người đàn ông này rất đẹp rất có khí chất, đạt tiêu chuẩn kén chọn chồng của cô. Nếu như anh ta theo đuổi cô, có lẽ cô sẽ suy nghĩ cùng anh qua lại. Đáng hận là, anh ta lại cùng một chiến tuyến với Uất Noãn Tâm! Nếu đã như vậy, anh ta cũng là kẻ thù của cô! Cô muốn hai người đó không được ૮ɦếƭ tử tế!
Anh là thiên thần của côUất Linh Lung hống hách giận cá chém thớt, hung dữ gây sự. “Tôi cho các người hai sự lựa chọn, một là, bỏ tài liệu xuống. Hai là, tự minh cuốn gói chạy lấy người!”
“Trưởng phòng….” Các đồng nghiệp nữ khó xử.
Uất Noãn Tâm không đành lòng thấy người vô tội bị liên lụy, vội vàng lấy toàn bộ tài liệu của bọn họ lại. “Các cô quay trở về đi, tự mình tôi có thể xử lý được!”
Các đồng nghiệp nữ đành tức giận bỏ đi, trong lòng mắng Uất Linh Lung mấy trăm ngàn lần.
“Để anh giúp em!” Lương Cảnh Đường dịu dàng nói.
“Ai cho phép anh giúp cô ta!” Uất Linh Lung lớn tiếng ngăn cản lại. “Bản thân anh không có chuyện để làm sao?”
“Tôi đã làm xong rồi.”
“Vậy thì đi tìm tài liệu của vụ án mười năm trước ra đây, từng vụ từng vụ một tính toán xác xuất thành công. Trước buổi chiều hôm nay, tôi muốn nhìn thấy!”
Uất Noãn Tâm lo lắng, trình tự tính toán xác xuất thành công rất rườm rà, một tháng rất khó làm xong, chứ đừng nói một ngày.
Căn bản là việc không thể làm xong, đây không phải muốn ép anh ấy vào đường ૮ɦếƭ sao? Cô không thể để anh ấy bị vạ lây!
Cô vội vàng đuổi theo nói giúp. “Trưởng phòng, xin đợi một chút….”
Lương Cảnh Đường kéo cô lại, lắc đầu ý bảo cô không cần thiết làm vậy, đồng thời nở một nụ cười an ủi với cô. “Em đi làm việc đi, anh sẽ xử lý tốt!”
“Nhưng mà….”
“Được rồi, đừng lo lắng! Anh là một luật sư danh tiếng, chuyện nhỏ nhặt này, có thể làm khó anh sao?”
Nhìn thấy tinh thần của anh sảng khoái, nghĩ rằng thực sự sẽ có biện pháp giải quyết, Uất Noãn Tâm gật đầy. “Vậy cố gắng lên nhé!”
………………..
Giờ cơm trưa chưa đến, Uất Noãn Tâm đã đói đến mức иgự¢ dán sát vào lưng, công việc đã làm xong hơn một nửa, những phần còn lại buổi chiều có thể làm xong, nên háo hức chờ đến lúc ăn cơm.
Mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ, một phút một giây qua đi, kim giây vừa điểm mười hai giờ, la “Ooh” lên rồi đứng dậy, làm động tác chạy mấy trăm met.
“Đói rồi sao?” Đằng sau vang lên tiếng cười khẽ trêu nghẹo.
Hở, cứ vậy bị phát hiện! Uất Noãn Tâm đành phải làm bộ rụt rè. “Vẫn, vẫn ổn mà, hơi đói chút!”
“Đi thôi! Đi ăn cơm nào!”
“Chúng ta, đi cùng sao?”
“Thì sao nào? Anh vẫn chưa quen đường đến nhà ăn.”
Loại lý do này, vừa nghe là biết mượn cớ, nhưng Uất Noãn Tâm làm sao không biết xấu hổ vạch trần ra chứ. Nghĩ một người ăn cơm quả thật có chút vô vị, có bạn ăn cùng cũng tốt. Như cô đã nói, mắc mớ gì phải để ý đến ánh mắt của kẻ khác. Vội gật đầu. “Được thôi! Nhanh nào!”
“Cảnh Đường, Noãn Tâm, chúng tôi có thể tham gia không?” Phó phòng Lâm Lâm cùng đồng nghiệp Trương Nhiên đi đến.
Uất Noãn Tâm ngạc nhiên. “Nhưng các người không phải….trưởng phòng sẽ không vui đâu đó?”
“Mặc kệ cô ta! Chúng tôi chịu đựng đủ ‘nữ ma đầu’ đó rồi!”
Lời vừa dứt, ‘nữ ma đầu’ liền dẫn đầu một đám người từ từ đi đến, mặt mũi đen thui. “Hai người các cô, còn không mau đi theo hả?”
“Hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm cùng Noãn Tâm!” Lâm Lâm nhỏ giọng thiếu tự tin, nhưng vẫn bày tỏ tất cả ý của bản thân.
“Cô muốn gia nhập với bọn họ, vậy đợi nhận thư từ chức đi, tự cô lựa chọn!”
“Văn bản công ty có quy định rõ, ít nhất phải có năm lý do hợp lý mới có thể sa thải nhân viên, không ăn cơm với cô, không được xem là lý do hợp lý!”
“Được thôi! Cô rất có liêm chính phải không! Buổi chiều đợi nhận thư từ chức đi!” Uất Linh Lung đùng đùng nổi giận, qua đầu bỏ đi.
………….
Lúc ăn cơm trưa, Uất Noãn Tâm không tránh khỏi lo lắng thay cho bọn họ. “Bằng không, hai người quay trở về đi nha? Nếu không bị sa thải thì…..”
“Tôi mới không muốn quay về nghe bọn họ nịt nọt ‘nữ ma đầu’, ghê tởm, chán ngấy!”
“Nhưng mà cô ta….”
“Cô yên tâm đi! Cô ta muốn ᴆụng đến chúng tôi, phải qua được ải của ba Lâm Lâm, ba cô ấy là giám đốc đó! Chỉ là một trưởng phòng thôi mà, có gì ghê gớm chứ.”
“Sao các người không nói sớm, hại tôi lo lắng lâu đến vậy.” Uất Noãn Tâm nhẹ nhàn thở ra một hơi, ăn cơm cũng cảm thấy ngon.
“Lúc trước chúng tôi đối với cô như vậy, cô còn lo lắng cho chúng tôi. Noãn Tâm, cô thật tốt! Chuyện lúc trước, là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi cô!”
Uất Noãn Tâm rất khó xử khi phải đối diện với tình huống này, vội vàng xua tay, cười ha ha. “Không sao đâu! Các cô cũng là bị ép thôi mà! Bằng không, hôm nay mời tôi một bữa cơm là được!”
“Ưm! Cứ vậy đi nha, chuyện ngày trước, coi như cho qua, sau này chúng ta sẽ là bạn bè tốt của nhau, giúp đỡ lẫn nhau!”
“Được thôi!” Uất Noãn Tâm cảm kích nhìn Lương Cảnh Đường ngồi ở bên cạnh, cảm thấy anh chính là thiên thần mà ông trời đã phái xuống cho cô.
Sở dĩ anh đến Hoàn Cầu, là vì không muốn cô tiếp tục bị ức Hi*p! Vừa đến một ngày, cô đã có thêm hai người bạn tốt, cô cảm động đến nghẹn lời.
Nếu như cô không phải là con gái của thị trưởng, nếu như cô không lấy Nam Cung Nghiêu, nếu như cô gặp anh trước, cô nhất định sẽ yêu anh! Nhưng mà, bỏ lỡ, là bỏ lỡ, không ai có thể thay đổi số phận, quay ngược lại từ đầu.
“Sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Ả? Không, không có!” Uất Noãn Tâm vội vàng cuối đầu xuống. “Em chỉ đang nghĩ, đến chiều anh phải bàn giao như thế nào. Em giúp anh nhé!”
“Đúng đó, chúng tôi cũng có thể giúp.”
“Việc đó tôi đã làm xong hết rồi, năm phút.”
Ba người sững sờ nhìn chằm chằm. “Làm xong hết rồi hả? Chỉ năm phút.”
“Suỵt! Đừng để cô ta nghe thấy!” Lương Cảnh Đường thích thú nói. “Cô ta vốn không biết gì về pháp luật, cũng không biết cái gọi là “xác suất thắng kiện’, cho nên anh chỉ cần tùy tiện sao chép một biểu mẫu của lúc trước đưa cho cô ta là được.”
“Chiêu này của anh quá lợi hại rồi đó nha!”
Đổi trắng thành đem? Đây giống cách làm việc của Lương Cảnh Đường sao? Uất Noãn Tâm cũng hơi bất ngờ. Xem ra, bản thân vẫn chưa hiểu hết về anh!
…………
Lương Cảnh Đường sao chép một phần tài liệu, đã thành công gạt được Uất Linh Lung, Lâm Lâm và Trương Nhiên cũng không bị sa thải, cũng xem như giành được toàn thắng. Cộng thêm thuận lợi hoàn thành hết công việc trên tay, tan ca đúng giờ, tâm tình của Uất Noãn Tâm rất tốt.
Nhưng mà, lần đầu tiên tan ca đúng giờ trong một tháng, ngược lại có chút không quen. Từ chối ngồi nhờ xe của Lương Cảnh Đường, đứng ở trước công ty ngó tới ngó lui, không biết nên đi đâu….