Chàng thiên sứ trẻ tuổiGiống như vừa trải qua một cơn ác mộng rất dài vậy!
Lúc tỉnh dậy, cơ bắp khắp người đau nhức, đầu óc choáng váng, ngay cả nâng một cách lên cũng không có sức.
Trong cơn ác mộng tối hôm qua, cô bị một người lạnh lùng tựa như ác ma Ϧóþ cổ mình rất chặt. Cô như rớt xuống vực thẩm, trầm luân trong bóng tối.
Uất Noãn Tâm nhớ lại một cách khó khăn, chẳng lẽ cô bị bóng đè ( nguyên tác: ma đè lên người) như trong truyền thuyết nói đến sao? Nếu không tại sao lại chân thật như vậy chứ?
“Cô tỉnh rồi…”
Là ai đang nói chuyện? Uất Noãn Tâm chuyển động đôi ngươi, xung quanh bốn phía đều bày đầy tượng điêu khắc và giá vẽ, đây không phải là phòng của cô…
“Cô muốn uống nước sao?”
Dường như giọng nói được vọng lại từ một nơi rất xa, cô lại một phen kinhh ngạc, nhưng cô không động đậy thân mình, chỉ cảm giác tiếng nói kia rất gần.
Ánh sáng chói lóa từ từ chiếu đến, cô nhìn thấy…thiên sứ!
Là…thiên sứ!
Vị thần tồn tại trong thần thoại phương tây, đằng sau lưng luôn có một đôi cách thuần khiết.
Mọi thứ xung quanh lập tức trở nên ảm đạm, duy nhất chỉ trong luồng áng sáng đó có một người con trai mỉm cười với cô, mặt mày tinh tế, da thịt trắng nõn không một vết sẹo, một vẻ đẹp vô cùng thuần túy.
Tim của Uất Noãn Tâm dừng đập vài giây, không khỏi có chút say mê, mình đã lên thiên đường rồi sao?
Anh lại mở miệng nói chuyện lần nữa, cô mới từ tong một tỉnh ra, ý thức được người con trai trước mắt mình không phải là thiên sứ, mà chỉ là một người đàn ông có vẻ đẹp giống như thiên sứ mà thôi. Ngoại trừ việc anh ngồi trên xe lăn.
“Ở đây là…”
“Nam Cung quán!”
“Anh là…”
“Nam Cung Thiếu Khiêm!”
“Nam Cung Thiếu Khiêm!”
“Cô nhất định biết anh trai tôi, Nam Cung Nghiêu!”
Uất Noãn Tâm mở to hai con mắt, anh chính là Nam Cung nhị thiếu mà người khác hay đồn đại, bí mật của căn phòng thứ nhất ở lầu ba! Nhưng cô làm cách nào cũng không thể đem hình ảnh thiên sứ thuần khiết của anh, đi so sánh với cảnh tượng như lôi phong, bể đầu chảy máu chạy ra ngoài ngày đó.
Cô tại sao lại ở trong phòng của anh chứ? Không lẽ là do uống say, đi nhầm phòng sao?
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Hà quản gia, Uất Noãn Tâm vội vàng đứng dậy.
“Đừng động đậy!” Anh cười dịu dàng với cô, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của anh, cả người giống như trong suốt vậy. Người thiếu niên này đẹp tự như Thiên Chúa ở phương tây, đẹp đến mức tưởng như không thật vậy.
“Thật, thật xin lỗi…tôi không phải cố ý…tổi chỉ là…”
“Tôi biết rõ, cô uống quá say! Cả người cô bây giờ rất tệ, tôi đã bảo Hà quan gia nấu canh rồi, sẽ bưng lên đây nhanh thôi!”
“Hà, Hà quản gia?” Uất Noãn Tâm vừa nghe xong càng hoảng hốt, miệng nói lắp. “Không, không, thật sự không cần đâu, tôi sẽ đi bây giờ…”
“Cô rất sợ tôi sao?” Trên khuôn mặt thiên sứ hiện lên một tia bi thương. “Cô có phải cũng nghe nói rồi…”
Tim của Uất Noãn Tâm muốn mềm ra. Cũng không cần biết anh ám chỉ điều gì, liền vội lắc đầu. “Không có nha, tôi không nghe nói gì hết!”
“Vậy tại sao cô lại vội vàng chạy đi như vậy chứ?”
Uất Noãn Tâm gãi đầu: “Là Hà, Hà quản gia đó…”
“Thật chứ?” Giống như đứa trẻ đáng thương nhận được một cây keo, hai con người xinh đẹp màu xanh lục lập tức sáng lên. “Cô thật sự không sợ tôi sao?”
“Ưm! Thật đó!” bị một đôi mắt mong chờ nhìn mình, Uất Noãn Tâm nói cái gì cũng đều bằng lòng. Vẻ đẹp này, trong sáng như một cậu học trò, rất khó có thể cưỡng lại được nha!
“Những người trong nhà đều sợ tô, bởi vì tôi có bệnh!”
“Có sao? Nhưng mà tôi thấy anh…rất…đẹp…tựa như một thiên sứ vậy! Bất cứ ai cũng đều yêu thích anh hết đó!”
“Không! Bọn họ sợ tôi!” Anh cười khổ, rất chăm chú nhìn cô rồi nói: “Tôi không phải thiên sứ! Tôi là ác ma!”
Sự lạnh lùng trong đáy mắt vô cùng sắc nhọn, thật sự không thích hợp xuất hiện trên khuôn mặt này, Uất Noãn Tâm không biết bản thân mình nên nói gì để an ủi anh. Chỉ là, cô thích nhìn anh cười.
“Cô là người giúp việc sao?” Thấy cô nghi ngờ, anh giải thích: “Cô sợ Hà quản gia…”
“Điều này…cho là vậy đi!” Anh không tham gia hôn lễ, có lẽ Nam Cung Nghiêu không muốn anh biết đền sự tồn tại của cô. Hơn nữa, cô không hề có chút địa vị nào trong cái nhà này, so với người giúp việc cũng không khác nhau mấy.
“Tôi thích cô, cô sau này có thể chăm sóc tôi được không?”
“Hình như không được…” Không sai, cô cũng thích anh, nhưng việc liên quan đến bí mật của cái nhà này, cô tốt nhất không nên xen vào làm gì.
“Cô chán ghét tôi sao?”
“Không có!” Uất Noãn Tâm có chút đau đầu. Anh tại sao lại giống như một đứa con nít vậy, tâm tình chuyển biến vô cùng nhanh.
“Vậy tại sao lại không được chứ? Cô sợ tôi tổn thương cô sao?”
“….”
Đối với việc này ngay cả khi tại sao anh có thể làm tổn thương cô, cô cũng hiểu rọ được, nhưng để tìm hiểu rõ một sự thật là một việc vô cùng khó khăn đấy! Uất Noãn Tâm định nói dối nhưng không thể nói ra được, ngoài cửa đã truyền đến tiếng của Hà quản gia. “Nhị thiếu gia, canh đã xong rồi!”
Trong lòng lộp độp vài tiếng, lần này thì tiêu rồi!
“Không thể được! Đừng để Hà quản gia…” Uất Noãn Tâm không kịp ngăn cản, Nam Cung Thiếu Khiêm đã bình tĩnh nói một câu: “Vào đây đi!”
Hà quản gia bưng chung canh bước vào, nhìn thấy Uất Noãn Tâm giống như một con nai sợ hãi nằm bên cạnh Nam Cung Thiếu Khiêm. Trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, bởi vì một loại phức tạp mà biến đổi. Không biết là vô cùng tức giận, hay là…. lo lắng. Nhưng bà cái gì cũng không hỏi đến, cũng không nói gì, rất bình tĩnh mang chung canh đặt trên bàn.
“Hà, Hà quản gia, tôi…”
Nam Cung Thiếu Khiêm không biết sự lo lắng của cô, cho cô một nụ cười để cô có chút an tâm. “Cô ấy hôm nay ở phòng tôi nghỉ ngơi, không cần sắp xếp công việc cho cô ấy.”
Công việc? Hà quản gia nhíu mày lại, nhưng vẫn như cũ không nói gì hết, một câu cũng không nói đã ra ngoài.
Uất Noãn Tâm lo âu vỗ lên trán mình. “Lần này ૮ɦếƭ chắc rồi!”
“Cô yên tâm, nhìn Hà quản gia nghiêm khắc vậy chứ, bà là một người rất tốt, sẽ không trách phạt cô đâu!”
“Điều tôi lo lắng không phải cái này, tôi là…” Đối với cặp mắt trong suốt, tràn ngập sự hiếu kỳ kia, Uất Noãn Tâm càng không biết giải thích như thế nào. “Thôi kệ, tôi về phòng đây!”
“Uống hết canh gà trước đã rồi hãy đi!” Nam Cung Thiếu Khiêm kéo cô lại đặt vào trong tay cô, Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng nghĩ quả nhiên là anh em, đều có sức quyến rũ khiến người khác không thể nào cưỡng lại được. Chẳng qua, một người thì lạnh như băng, một người thì ấm áp như mùa xuân, tính cách hoàn toàn không giống nhau.
Cố gắng, bình tĩnh uống hết chung canh, rồi đem chung canh đặt xuống trước mặt Nam Cung Thiếu Khiêm. “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Ưm!” Lần này anh ngoan ngoãn nhường đường, lắp bắp nhìn cô: “Cô sau này thường xuyên đến đây với tôi, có được không?”
“Điều này, tôi cũng không thể nói trước được, phải xem tình hình đã!” Trong đầu cô bây giờ đều là hậu quả của việc đi nhầm phòng, làm gì còn tâm trí đâu nghĩ đến chuyện này. Tuy rằng anh đẹp tựa như thiên sứ, cô cũng đồng ý kết bạn với anh. Nhưng cô không thể trêu vào anh trai của anh được, cô thật không muốn tự tìm đường ૮ɦếƭ đâu!
Lúc đứng dậy mới phát hiện cổ của mình có chút đau, chạm vào, giống như bị bỏng vậy. “Tôi hôm qua hình như bị người nào đó Ϧóþ cô, xem chút nghẹt thở, anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“….” Anh nghĩ đến chuyện gì đó, có chút hoảng hốt. Nhưng chỉ do dự trong chốc lát, ngay lập tức vô cùng bình tĩnh lắc đầu. “Tôi không biết nữa! Cũng có thể cô bị ác mộng đó!”
“Ồ…” Uất Noãn Tâm cũng không nghĩ nhiều nữa, khóe môi giương lên, cho anh một nụ cười rất sáng chói. “Cám ơn chung canh gà của anh! Tôi đi về đây!”
Một mạch chạy đến phòng bếp, tìm kiếm Hà quản gia. “Chuyện lúc nãy, tôi có thể giải thích…”
“Người là phu nhân, không cần phải giải thích bất cứ điều gì với người làm hết!” Hà quản gia cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, vẫn tiếp tục bận rộn công việc của mình. “Chỉ là, có một số quy định, người đã phá vỡ rồi, thì phải chịu hậu quả thích đáng.”
Sống lưng cô lạnh lẽo, cổ họng giống như bị người khác Ϧóþ lại vậy. “….hậu quả gì vậy?”
Hà quản gia trầm lắng nhìn cô: “Sau này người sẽ biết!”
………..
Uất Noãn Tâm mang đầy tâm sự trở về phòng, nghĩ hoài không ra sẽ phải chịu hậu quả gì. Hà quản gia ám chỉ đến Nam Cung Nghiêu, hay là… Nam Cung Thiếu Khiêm!
Nhìn vào trong gương, trên cổ có những dấu rất sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu của năm ngón tay. Chứng tỏ đêm qua không phải là ác mộng, thật sự có người muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
Đó là phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm, không có người nào được phép bước vào, vậy là ai chứ? Không là… là anh sao?
Uất Noãn Tâm rùng mình một cái.
Là cô nghĩ bậy sao? Một người đàn ông tựa như thiên sứ, làm sao có thể làm ra một việc tàn nhẫn như vậy chứ!
……………
Cơn ác mộng giống như mây đen, mấy ngày liên tiếp bao phủ trong lòng Uất Noãn Tâm. Một mặt khác, lo lắng Nam Cung Nghiêu tìm cô tính sổ. Nhưng mấy ngày trôi qua, bọn họ chỉ chạm mặt nhau trên bàn ăn vào bữa sáng, cũng không nói với nhau câu nào. Loại cảm giác áp bức này, giống như bình yên trước khi giông tố kéo đến vậy, khuấy động sống nước bên trong người của cô, bất cứ giờ phút nào cũng đều cảm thấy sợ hãi.
Hà quản gia gõ cửa phòng: “Phu nhân, nhị thiếu gia mời cô qua bên đó!”
Uất Noãn Tâm căng thẳng: “Có việc gì sao?” Không cẩn thận chạm mặt anh một lần, cô thật sự không muốn gặp lại anh lần thứ hai đâu!
“Tôi cũng không rõ, người qua đó đi!”
“Vâng…” Uất Noãn Tâm chỉ có thể nghe theo.
Nam Cung Thiếu Khiêm quay lưng về phía cô ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, ánh mặt trời rọi vào trong phòng. Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô. Ngũ quan giống như được nặn ra từ tay thượng đế, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Trong đôi mắt chứa đầy nét cười khi nhìn Uất Noãn Tâm, cô thậm chí có chút say mê, có chút mê mẫn khi nhận được sự yêu thích của thiên sứ.
“Qua đây đi!”
“Anh đang vẽ tranh, không tiện sao?” Dưới chân cô muốn rời khỏi. “Bằng không, lần sau tôi lại đến!”
“Cô không muốn nhìn xem tôi vẽ gì sao?”
Uất Noãn Tâm chỉ đành đi qua đó, ánh mắt sâu xa của anh cũng đặt ở trên giá vẽ, ánh mắt dịu dạng như tan chảy thành nước. “Rất đẹp, phải không?”
Người con gái trong bức tranh, là cô