Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên - Chương 77

Tác giả: Nguyễn Phạm Quỳnh Giang

Không có một bức tường nào là không lọt nổi gió, Lãnh Dật Hiên có dùng quyền lực bưng bít như thế nào thì ngay ngày hôm sau, tin tức An Dụ Vân bí ẩn biến mất khỏi lễ trao giải vẫn được đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Một số người hâm mộ trung thành vẫn cho rằng vì lý do sức khoẻ nên cô tạm rơi đi, nhưng cộng đồng mạng vẫn là lên tiếng chỉ trích An Dụ Vân, cho rằng cô không tôn trọng buổi lễ trao giải danh giá này. Tất thảy vẫn chờ một tin tức nào đó về sự biến mất đó của An Dụ Vân.
Lạc Cảnh bị một phen gà bay chó sủa, Lương Di Tâm cũng không biết phải làm như thế nào, không một ai liên lạc được với An Dụ Vân. Lãnh Dật Hiên đích thân đến Lạc Cảnh, nói bản thân hắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện lần này khiến nhiều người ngỡ ngàng. Hoá ra An Dụ Vân chính là bạn gái bí ẩn của Lãnh thiếu, chuyện này mặc dù ai cũng bất ngờ nhưng vẫn nghe lời Lãnh Dật Hiên, cố đưa tin ổn định nhất, kìm dư luận.
“Có manh mối gì mới không?”
“Không có gì mới thưa Lãnh thiếu.”
“Tiếp tục tìm, điều tra tất cả các chuyến bay ngày hôm đó, bao nhiêu tiền cũng phải tìm ra cho tôi.”
Không một ai chấp nhận nổi người phụ nữ mình yêu chỉ trong một đêm đã biến mất không dấu vết, tựa hồ như chưa từng tồn tại trên thế gian này cả. Lãnh Dật Hiên như muốn sụp đổ rồi, hắn tức giận hất đổ cả văn kiện trên bàn, dường như cả đêm không ngủ.
“Lãnh thiếu, ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, việc tìm tiểu thư cứ để tôi là được rồi.”
“Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi được, cứ nhắm mắt tôi đều sẽ nhìn thấy cô ấy. Tại sao cô ấy không một lời nào liền bỏ đi như vậy?”
Dương Lâm cắn môi, nhìn Lãnh Dật Hiên như muốn phát điên lên mà tâm tình cũng không khá nổi. Anh vừa dỗ được Lương Di Tâm nín khóc xong lại đến Lãnh Dật Hiên đang muốn nổ tung, căn bản cũng cảm thấy bất lực.
“Lãnh thiếu, vậy còn chuyện của Trần gia…?”
“Tung ra đi, tung tất cả ra…”
Lãnh Dật Hiên trong mắt toàn là sát ý, Trần gia với hắn xưa nay chưa từng qua lại, nhưng chính vì An Dụ Vân mới khiến hắn hận Trần gia đến như vậy. Trần gia ςướק đi gia đình êm ấm của cô, lần nữa còn ςướק đi An Dụ Vân từ tay hắn, muốn hắn bỏ qua sao? Không thể.
Số tài liệu ngay lập tức được tung ra, Lãnh Dật Hiên ung dung nhìn cổ phiếu Trần thị rớt giá thê thảm, trên mặt không có lấy một chút biểu cảm nào dư thừa. Dường như hắn đã quay trở lại là một ác ma từ dưới địa ngục, cũng phải, bây giờ hắn sẽ không kiêng dè gì nữa.
“Lãnh Dật Hiên! Tôi muốn gặp Lãnh Dật Hiên.”
Trần Đồng cùng Trần Tinh Vũ chống gậy đến, cả khuôn mặt già nua tức giận phừng phừng, Lãnh Dật Hiên đoán trước tình huống này. Hắn cho người mời hai người họ lên phòng tiếp khách, thong thả lạ thường.
“Lãnh Dật Hiên, rốt cuộc cậu đang làm gì với Trần thị của tôi vậy? Tôi chưa bao giờ làm gì ᴆụng đến cậu, tại sao lại đem những thứ đó ra để tiêu diệt Trần thị.”
“Tôi chỉ thay trời hành đạo thôi.”
“Mặc dù Trần thị là một doanh nghiệp nhỏ nhưng cậu cũng không thể hắt nước bẩn như thế.”
“Ông dùng tài sản của người khác, đạp lên danh dự của người khác, lấy hạnh phúc của người khác đạp xuống mà muốn Trần thị thịnh vượng phát triển sao?”
“Lãnh Dật Hiên, anh đừng có mà quá đáng, chuyện của An gia tôi đã biết rồi, anh đứng sau giật dây mọi chuyện, đến bây giờ còn định phá tan luôn Trần thị mới vừa lòng hả dạ có phải không hả?”
“Ai nói với cậu là tôi thâu tóm An gia?”
“Đừng dùng bộ mặt tiểu nhân đó mà đánh lừa Tiểu Vân nữa. Cô ấy thiện lương không hay biết gì mới bị anh lừa thôi. Anh cho rằng anh không đứng sau giật dây thâu tóm An gia vậy cho hỏi tài sản của An gia anh chuyển nhượng toàn bộ về tay là để làm gì? Tôi có giấy tờ làm chứng, anh còn muốn biện minh nữa hay không?”
“Trần Tinh Vũ, cậu cũng khá đấy, đến cả giấy tờ đó cũng có được, khá khen cho cậu. Đúng là tôi đã dùng quyền chuyển nhượng toàn bộ tài sản của An gia và An thị vào tay mình.”
“Vậy anh còn muốn Trần gia nữa, đúng là tên gian thương.”
“Mắng người hay lắm, tôi chưa bao giờ phủ nhận mình không phải là gian thương hay không phải kẻ tiểu nhân. Nhưng hỏi lại bố cậu xem ngày đó đã dùng An thị rửa tiền như thế nào? Số tài sản của An gia và An thị trong tay tôi đã chuyển nhượng toàn bộ qua tên của An Dụ Vân, cậu điều tra được giấy tờ của tôi sao không cố điều tra thêm nữa nhỉ?”
“Sao cơ?”
“Tôi vẫn luôn điều tra về Trần gia các người, không phải riêng gì tôi mà cả cục tình báo cũng nghi ngờ. Cậu vẫn còn tin bố của cậu là kẻ đạo mạo làm ăn chân chính, chịu làm quân cờ cho người khác sai khiến sao? Đúng là máu mủ ruột thịt, cha nói sao con nghe vậy.”
Trần Tinh Vũ đứng hình nhìn Lãnh Dật Hiên từ đầu đến cuối vẫn ung dung tự tại, lại nhìn bố anh đang nhắm mắt không nói lên được câu gì ở bên cạnh. Bỗng chốc anh nhận ra dù có thế nào đi chăng nữa anh vẫn không bao giờ thắng được người đàn ông trước mặt. Nhưng rốt cuộc anh đã sai ở chỗ nào?
“Cha của cậu - ông Trần Đồng ngồi đây, ngày đó thông đồng cấu kết với những công ty khác mưu lợi bất chính đẩy An thị và An gia rơi vào sụp đổ, ông ta dùng An gia rửa tiền, lợi dụng sự cả tin của An Khuê và sự cáo già của mình để An Khuê ngồi tù thay. Mãi đến sau này khi tôi phát giác ra được, tận lực điều tra ra mới rõ mồn một chuyện ngày đó. Tài sản của An gia tôi không lấy một đồng, số tài sản đó đã được chuyển nhượng qua cho An Dụ Vân, giấy tờ cũng có hiệu lực. Vậy cho hỏi tôi thâu tóm hay là cha cậu thâu tóm?”
Trần Tinh Vũ như bị ai trút hết sức lực, phờ phạc ngã ngồi, anh nhìn bố mình không lên tiếng nữa, không còn hung hăng xông vào hỏi tội Lãnh Dật Hiên như lúc đầu. Anh vốn muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng nhìn bộ dạng đó của bố anh, anh mới nhận ra được chính anh cũng bị bố anh lừa một ván cờ rất lớn. Mà người đàn ông ngồi trước mặt anh vốn chưa từng có tội lỗi gì lại bị anh làm cho điên cuồng như vậy. Anh biết vì An Dụ Vân bỏ đi, Lãnh Dật Hiên mới làm ra chuyện này, tất thảy đều từ anh mà ra.
“An Dụ Vân đâu?”
“Cô ấy đi rồi.”
“Cậu đem cô ấy đi đâu?”
“Thực sự xin lỗi, tôi đã cho cô ấy xem giấy tờ chuyển nhượng tài sản của An gia có chữ kí của anh, sau đó cô ấy quyết định bỏ đi.”
“૮ɦếƭ tiệt! Rốt cuộc là đi đâu?”
“Đi Anh quốc.”
Lãnh Dật Hiên không thèm đếm xỉa gì đến hai bố con họ Trần, hắn lao ra ngoài như hoả tiễn, lập tức sai Dương Lâm chuẩn bị cho người đi Anh quốc, có như thế nào hắn cũng phải tìm được cô.
Trần Tinh Vũ nhìn Trần gia lụi bại, khung cảnh phía trước mắt, người người tấp nập ra vào nhà anh niêm phong tài sản, trùng khớp với ngày hôm đó xảy ra ở An gia. Người người ra vào tấp nập, mẹ anh đang khóc lóc, khung cảnh hỗn loạn. Trần Tinh Vũ cười tự giễu, anh xoay lưng rời đi không nhìn lại, nắng chiều đổ bóng anh xuống đường, thê lương, cô độc lạ lẫm.
Ngày đó chuyện của An gia lớn như thế nào thì ngày nay chuyện của Trần gia lớn như thế đó, không hề kém cạnh, thậm chí tựa hồ còn lớn hơn rất nhiều. Trần Đồng bị cảnh sát bắt đi, tất cả tài sản của Trần gia bị niêm phong, Trần thị phá sản. Tất cả mọi người đều rơi vào chấn động, hoá ra Trần gia lại độc ác đến như vậy, trong thời gian khá lâu như thế để An gia chịu tội thay, ai nấy đều phẫn nộ.
An Khuê được thả tự do, ông đứng trước cánh cổng phòng giam, tâm tình không rõ được, cũng đã rất lâu rồi ông mới được chờ đón cảm giác này, thực sự thoải mái. Lãnh Dật Hiên đích thân đến đón ông, nhất thời làm cho ông không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Bác trai…”
“Lãnh thiếu, cậu…?”
“Bác trai, mừng bác trở về nhà.”
Biệt thự An gia được gỡ niêm phong, Lãnh Dật Hiên cũng đã cho người quét dọn sạch sẽ, đưa An phu nhân về đó trước sau đó đi đón An lão gia về. An gia vẫn như chưa từng thay đổi, duy chỉ có thời gian đã chạy quá lâu, đượm lên dáng hình hai người lớn tuổi ở đây nhiều chút hoa râm lưu lại.
An Khuê nhìn biệt thự gia đình của mình vẫn ở đây, toàn bộ người làm đều đã trở lại chờ ông, nhìn thấy vợ ông đang đứng trước cửa nhà bỗng chốc xúc động không nói nên lời. Đã rất lâu rồi ông rời xa nơi này, bây giờ trở lại quả thực cảm thấy bồi hồi. Vợ ông đi đến ôm chầm lấy ông, biết bao nhiêu xúc động, mong nhớ gửi lại bằng một cái ôm đẫm nước mắt, Lãnh Dật Hiên đứng bên cạnh cũng thấy trong lòng có chút gì đó xót xa.
“Chúc mừng hai bác.”
“Chúng tôi cũng cảm ơn Lãnh thiếu rất nhiều.”
“Đây là chuyện cháu nên làm, để bác trai phải chịu khổ lâu rồi, cháu thực sự xin lỗi.”
“Vậy Tiểu Vân…?”
“Cô ấy đang giận cháu, cháu vẫn đang đi tìm, cháu còn phải mang cô ấy về đây xin phép hai bác nữa.”
“Cậu và Tiểu Vân quen nhau lâu rồi sao?”
“Cháu xin lỗi vì không xin phép trước, nhưng cháu và Tiểu Vân yêu nhau đã lâu, chỉ là cô ấy hiểu lầm cháu muốn chiếm trọn tài sản của An gia, đối với việc ngày đó có dính dáng nên mới giận cháu bỏ đi. Cháu nhất định sẽ tìm cô ấy quay về.”
“Chuyện của Trần gia…?”
“Là do cháu làm, người nào có tội nên để cho người đó phải chịu tội thích đáng.”
“Cũng phải.”
Hai ông bà An nhìn nhau, đối với Lãnh Dật Hiên cực kì hài lòng. Con gái ông bà vớ được bạn trai sáng giá nhất thành phố, nở mày nở mặt chính là ông bà thôi. Ngày hôm nay đúng là một ngày vui, nhưng nếu có thêm An Dụ Vân nữa sẽ lại càng thêm trọn vẹn. Lãnh Dật Hiên nhìn trời xanh trước mắt, hy vọng An Dụ Vân sẽ quay về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc