Takizawa Sou ngả người ra sau ghế tựa, chầm chậm nâng một ly rượu vang đỏ thuần sóng sánh. Trên bàn là hàng đống tài liệu, tất cả là về An Dụ Vân, bên cạnh đó còn có cả Lãnh thị. Takizawa Sou muốn An Dụ Vân, và cái gã muốn lại chính là đạp đổ Lãnh thị. An Dụ Vân và Lãnh Dật Hiên có liên quan thì coi như nhân cơ hội này vừa chiếm lấy An Dụ Vân, vừa đạp Lãnh thị, một công đôi việc, quá tiện lợi.
Nhìn đống tài liệu về An Dụ Vân la liệt trên bàn, Takizawa Sou chầm chậm ngưng trọng. Hoá ra cô gái này là diễn viên, thân thế cũng xuất thân trâm anh thế phiệt nhưng không may gia đình gặp sóng gió, bị phá sản, bố bị bắt vào tù. Takizawa Sou nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp đấy, khí chất cao quý như thế hẳn là do gia đình nuôi dưỡng rất tốt. Gã càng nhớ về cô càng ngẩn ngơ.
“Ngài nhất định phải động tay động chân với Lãnh thị sớm như vậy sao?”
“Thì sao? Sớm muộn gì cũng làm thì nhân cơ hội này dùng một mũi tên bắn được hai con chim luôn, như vậy chẳng phải rất hay sao?”
“Tôi thấy Lãnh Dật Hiên thực sự là một kẻ rất đáng gờm. Chúng ta vẫn là không nên lơ là khinh thường địch.”
“Lãnh Dật Hiên có quyền uy to lớn như thế nào cũng chỉ bành trướng ở thị trường Đại Lục của hắn, ở Nhật Bản chẳng qua chỉ là một thương nhân ngoại quốc với cái công ty bé nhỏ mới lên sàn, làm sao đấu lại được chúng ta.”
“Lãnh Dật Hiên đó năm xưa cũng tạo nên Lãnh thị như bây giờ chỉ bằng một công ty nhỏ…”
Takizawa Sou sững người một chút, có lẽ gã cũng đã quá xem thường Lãnh Dật Hiên rồi. Khi còn là ngựa non hiếu chiến, bố của gã đã từng nói qua về những điều tối kị trong giới thương nghiệp quốc tế, trong đó có một điều chính là đừng bao giờ khinh địch. Lãnh Dật Hiên bề ngoài trông cũng chỉ là một tên thư sinh nhưng Lãnh thị sừng sững như núi tảng thế kia đâu phải muốn là đạp đổ.
Lãnh thị năm xưa được phát triển từ một công ty nhỏ do bố của Lãnh Dật Hiên để lại cho hắn. Chỉ trong vòng năm năm đã đại phát trở thành một doanh nghiệp lớn đáng gờm và càng ngày càng mạnh mẽ như một con rồng lớn để tiến đến vị trí một tay che trời ở Đại Lục như hôm nay. Điều này đã tạo ra một sự chấn kinh trong giới thương nghiệp trong nước lẫn quốc tế, đem cái tên Lãnh thị - Lãnh Dật Hiên đóng đinh trên bảng vàng những cái tên đáng gờm nhất. Như vậy, Takizawa Sou liệu có thể muốn là làm lay chuyển hay không?
“Chúng ta đánh vào chi nhánh mới của Lãnh thị, như vậy vẫn tốt thôi.”
“Tuy Lãnh thị mới vừa đặt chi nhánh ở đây nhưng vẫn là không thể xem thường được đâu thưa ngài. Công ty vừa lên sàn đã thu hút rất nhiều vốn đầu tư, mạng lưới giao thiệp của Lãnh Dật Hiên thực sự rất rộng đến đáng sợ. Chúng ta khoan hãy động vào đã.”
“Như thế này cũng không được như thế kia cũng không được rốt cuộc là các người muốn như thế nào? Bây giờ ở đây ta là chủ tịch hay các người là chủ tịch? Muốn lên đầu ta làm phản hết rồi đúng không?”
“Tôi không có ý đó thưa ngài.”
“Ta tự có quyết định của ta, cút ra ngoài hết đi.”
Takizawa Sou tức giận cái bọn râu ria này, từ ngày gã lên nắm quyền tập đoàn, có rất nhiều phe phái được lập ra để bài trừ cách thức cầm quyền của gã. Có người cho rằng gã chẳng qua chỉ là một đứa con điên rồ do bố của gã sinh ra, chẳng có chút tài cán gì còn tật xấu thì nhiều vô số kể làm sao có được cái năng lực thừa kế tập đoàn, có khi còn sẽ làm cho tập đoàn phá sản như chơi.
Những sự việc đó Takizawa Sou chưa từng quên, nó như khảm trong đầu gã về việc gã chịu một cái bóng quá to chi phối mọi hoạt động của gã. Bố của gã - ông trùm trên thương trường cũng nói với gã rằng đừng nên động vào Lãnh Dật Hiên, nếu kết được hảo hữu thì tốt nhưng nhất quyết đừng là kẻ thù. Bây giờ Lãnh Dật Hiên có thứ mà gã muốn, không dùng biện pháp mạnh để giằng lấy thì phải uống trà đàm đạo cầu xin à? Takizawa Sou gã xưa nay chưa từng cầu xin ai, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu xin, huống hồ người đó lại còn là Lãnh Dật Hiên.
“Vậy là Takizawa Sou sẽ nhắm đến chúng ta sao?”
Ở bên kia màn hình máy tính là Dương Lâm và Phong Kiện Lôi. Vốn là Phong Kiện Lôi chán nản gọi Dương Lâm sang nhà uống rượu mở party nhưng giữa chừng cái tên này lại nhận điện thoại của Lãnh thiếu yêu quý rồi cắm mặt vào công việc luôn. Phong Kiện Lôi cứ cảm thấy mấy người ở Lãnh thị không một ai là bình thường cả. Nhưng nghe được nội dung nói chuyện của Dương Lâm và Lãnh Dật Hiên, anh cũng dần cảm thấy được chuyện này không phải là chuyện đơn giản.
“Takizawa Sou đang nhắm đến An Dụ Vân.”
“Nhắm đến tiểu thư? Sao có thể?”
“Tôi không biết Takizawa Sou nhắm đến Tiểu Vân làm cái gì nhưng điệu bộ như sẽ chiến đấu với tôi để lấy đi cô ấy. Mà cậu biết đó, cái tên điên khùng đó chỉ mượn cớ này để đánh đến Lãnh thị thôi.”
“Hèn hạ!”
Phong Kiện Lôi phun một câu mắng, anh chưa gặp qua Takizawa Sou bao giờ nhưng nghe như vậy thôi đã thấy cái tên này chắc chắn có bệnh thần kinh. Ôi trời Phong thị còn có kết giao với tập đoàn bên đó của gã, vậy sau này Phong Kiện Lôi anh lên nắm quyền Phong thị có phải sẽ lại ᴆụng độ cái tên điên này như cơm bữa không? Trời ơi thật sự là một chuyện đáng sợ.
“Takizawa Sou đã liên hệ với ngài chưa?”
“Có rồi, tối nay sẽ nói chuyện.”
“Nếu có gì cần thiết ngài cứ việc nhắn, tôi sẽ bay sang Nhật Bản ứng cứu kịp thời.”
Phong Kiện Lôi tru tréo nhìn Dương Lâm, anh cũng muốn đi nữa, tại sao tất cả mọi người đều bỏ đi Nhật Bản để lại một mình anh nằm meo nằm mốc ở nhà như thế này, anh không cam tâm. Anh cũng muốn qua đó bảo vệ cho cô bé An Dụ Vân kia, không hiểu sao cô nhóc này xui tận mạng, cứ luôn gặp phải phiền phức.
“Được rồi, khi nào sang đây nói trước cho tôi.”
“Tôi sẽ sắp xếp công việc bên này một cách ổn thoả rồi sang Nhật Bản, Lãnh thiếu yên tâm.”
“Lãnh Dật Hiên, tôi cũng muốn sang cùng với Dương Lâm.”
“Cậu sang làm cái gì?”
“Không giúp được ít cũng giúp được nhiều, chi ít cậu và Dương Lâm lo giữ Lãnh thị thì tôi bảo vệ cô bé An Dụ Vân kia.”
“Người của tôi cần cậu bảo vệ à?”
“Nhưng tôi muốn sang đấy.”
“Thôi được rồi, thích thì sang đây.”
Không phải Lãnh Dật Hiên chiều chuộng thương yêu gì cái tên Phong Kiện Lôi này đâu, nhưng nếu không cho anh ta đi chắc chắn là hắn sẽ không yên thân được. Vả lại anh ta sang đây chắc chắn sẽ giúp được ít nhiều cho hắn, nên nhớ, Phong Kiện Lôi và Lãnh Dật Hiên được đào tạo chung từ một chỗ, Lãnh Dật Hiên ưu tú như vậy Phong Kiện Lôi cũng không phải là kẻ tầm thường đâu.
Takizawa Sou hẹn Lãnh Dật Hiên tám giờ tối ở một phòng bao Nhật Bản. Hắn ăn mặc chỉnh tề đến đúng giờ theo đúng địa chỉ mà đối phương đã gửi đến, theo chỉ dẫn của nhân viên vào phòng bao đặt sẵn. Vừa đến nơi, Lãnh Dật Hiên đã thấy Takizawa Sou ở đó uống rượu tự khi nào, hắn liếc mắt, không chút biểu tình gì ngồi xuống đối diện.
“Lãnh thiếu ăn mặc như sắp kết hôn vậy, có cần chỉnh tề đến mức này sao?”
Nhìn lại thì chỉ có Lãnh Dật Hiên là đề cao cuộc gặp mặt này, hắn mặc vest, thắt cà vạt chỉnh tề như mọi lần đi giao dịch làm ăn. Đối lập với hắn, Takizawa Sou mặc trang phục Kimono truyền thống, lại còn lếch thếch vạt trước vạt sau trông cực kì không tôn trọng người đối diện.
“Với tôi mọi cuộc gặp mặt đều mang một ý nghĩa quan trọng, ra ngoài là phải chỉnh tề.”
“Ấy, vậy là tôi không tôn trọng Lãnh thiếu rồi, thật ngại quá, tôi quen ăn mặc như thế này rồi.”
“Ngài Takizawa hẹn tôi đến là có việc gì?”
Takizawa Sou vẫn tiếp tục chậm rãi mà thong thả uống rượu, đối với Lãnh Dật Hiên hoàn toàn không mang ý tứ nào tôn trọng, giống như gã gọi Lãnh Dật Hiên đến đây chỉ để chọc tức hắn cho vui.
“Không có việc gì quan trọng lắm đâu, chỉ là tự dưng gặp được Lãnh thiếu ở Saitama thế này nên muốn mời ngài đi uống rượu nói chuyện phiếm thôi. Dù sao cũng có duyên mà.”
“Ngài Takizawa thật vui tính, nhưng tôi không nghĩ cuộc hẹn hôm nay của ngài Takizawa chỉ đơn giản là uống rượu nói chuyện phiếm.”
“Đúng là không hổ danh đâu đâu cũng ca ngợi Lãnh thiếu là kẻ tinh ý, thật khiến người ta vừa thoải mái vừa khó chịu mà.”
Takizawa Sou chỉnh lại dáng ngồi, nghiêm túc ngồi đối diện Lãnh Dật Hiên, ý cười nhàn nhạt vẫn chưa bao giờ tắt trên khuôn miệng đầy trào phúng của gã. Lãnh Dật Hiên đã gấp rút muốn vào việc thì gã cũng không thể cứ mãi đùa giỡn như thế này.
“Lãnh Dật Hiên tôi làm việc tiên quyết chính là thời gian. Ngài cũng là người làm ăn thôi, cũng sẽ hiểu làm ăn chú trọng từng giây từng phút còn gì.”
“Nhưng bất quá tôi lại thích cùng Lãnh thiếu đàm đạo thật lâu cơ.”
“Tôi lại nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói.”
“No no no, ngài nghĩ nhầm rồi. Tất nhiên là có chứ, ví dụ như hôm nay, tôi hẹn ngài chính là để đàm phán, bởi vì tôi muốn đồ của ngài.”
“Đồ của tôi? Ngài Takizawa đây giàu nứt đố đổ vách, muốn gì đều có thể mua được sao lại phải đàm phán một món đồ của tôi nhỉ?”
“Ngài hiểu nhầm ý tôi rồi, cái tôi muốn từ Lãnh thiếu là An Dụ Vân.”
Lãnh Dật Hiên vẫn giữ nguyên ý cưới trên môi nhìn thẳng vào Takizawa Sou, gã cũng không nhượng bộ, trào phúng nhìn Lãnh Dật Hiên. Takizawa Sou lật bài ra như vậy, Lãnh Dật Hiên cảm thấy trận chiến này chính là đã bắt đầu rồi.