Takizawa Sou đến lễ hội từ sớm, gã lại chọn khách điếm cổ hôm qua mà ngồi uống rượu. Việc chờ đợi hồng nhan này bỗng chốc khiến gã thấy thời gian như trôi nhanh hẳn, mới đó đã đến giờ lên đèn. Đường phố tấp nập như vậy, tựa hồ như đông hơn mọi năm, Takizawa Sou ngắm nhìn dòng người như nước ở dưới đường, chán nản uống một ly rượu.
Nhưng việc tìm một người nào đó ở một cái lễ hội truyền thống lớn như thế này vốn là một chuyện không hề dễ dàng gì. Takizawa Sou cứ nhìn mãi nhìn mãi vào dòng người nườm nượp dưới phố vẫn không tìm thấy bóng dáng xinh đẹp kia, gã còn tưởng hôm nay cô không đi hội nữa.
“Ấy chà…”
Hoá ra trong lúc bắn pháo hoa, Takizawa Sou đã kịp nhìn ra được mỹ nhân mà mình tìm kiếm. Nhưng điều bất ngờ hơn lại làm hắn cảm thấy thú vị, hoá ra lại là người phụ nữ của Lãnh Dật Hiên. Đúng là trái đất tròn, gã tự cười giễu, ấy thế mà lại để ý đúng người phụ nữ của người khác. Nhưng không phải vì thế mà gã không thích nữa, Takizawa Sou vốn là một kẻ điên mà, không là của Lãnh Dật Hiên gã đã rất thích, mà đã là của Lãnh Dật Hiên thì ςướק về sẽ càng đáng giá hơn nhỉ.
Takizawa Sou cười nhếch mép, cùng tên hầu cận đi xuống đường phố xem pháo hoa, gã cố ý chọn chỗ đứng thật tốt, đặt An Dụ Vân trong tầm mắt, nhìn cô hôm nay càng giống phụ nữ Nhật Bản, gã càng muốn cô hơn. Đúng là phụ nữ của Lãnh Dật Hiên, khí chất cao quý, xinh đẹp tựa như một đoá hoa anh túc độc, thật dễ khiến cho người khác rơi vào trầm mê.
Đi bộ theo Lãnh Dật Hiên và An Dụ Vân, Takizawa Sou giữ một khoảng cách an toàn để họ không phát giác ra được, gã tính toán rồi, nhất định phải có được An Dụ Vân.
“Đi lên trên đó, tách họ ra…”
“Vâng thưa ngài.”
Một nhóm người tiến đến, lợi dụng đường phố đông đúc, chen lấy tách Lãnh Dật Hiên với An Dụ Vân ra. Cả hai vẫn không hay biết, An Dụ Vân vừa ngơ ngác không tìm thấy Lãnh Dật Hiên đâu thì quay đầu lại ngay lập tức nhìn thấy Takizawa Sou đang mỉm cười nhìn cô.
Quà thật mỗi lần gặp nhau, An Dụ Vân đều mang lại cho Takizawa Sou một cảm giác kinh diễm. Bộ kimono bằng lụa đen hoa đỏ, mái tóc 乃úi cao như phụ nữ Nhật Bản, cả khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, phong thái dịu dàng tao nhã nhưng không kém phần cao quý như khảm sâu vào ánh mắt gã. Thực sự quá xinh đẹp rồi, gã nhìn cô đến mê đắm, rơi vào bể nhan sắc tuyệt vời này.
“Chào em, chúng ta lại gặp lại nhau rồi!”
An Dụ Vân nhìn Takizawa Sou đầy nghi hoặc, ánh mắt sợ sệt cùng hoang mang dấy lên trong lòng, cô ngó nghiêng ngó dọc, không thấy Lãnh Dật Hiên đâu lại càng bất an hơn. Người đàn ông trước mặt là người đàn ông tối qua cô va chạm trúng, bây giờ lại ở trước mặt cô thế này là có ý gì? An Dụ Vân sợ sệt, có chăng chiếc nhẫn được trả lại sáng sớm ngày hôm nay là do người này làm?
“Chúng ta không quen nhau, anh đang chào tôi sao? Anh có bị nhầm không?”
“Không nhầm, tôi đang tìm em.”
“Tìm tôi? Anh nhầm không? Tôi có bạn trai rồi.”
“Lãnh Dật Hiên sao?”
“Anh biết anh ấy?”
“Tại sao không? Nhưng tôi không quan tâm lắm, cái tôi quan tâm là em.”
“Anh điên rồi.”
An Dụ Vân toan bỏ đi liền bị Takizawa Sou cầm tay giữ lại, cô khó chịu nhìn hắn, định giằng cánh tay ra khỏi tay hắn nhưng không thể. Đang không biết đối phó với cái tên điên khùng này thế nào thì Lãnh Dật Hiên đã tới.
“Tiểu Vân…!”
“Dật Hiên, mau đến cứu em.”
Takizawa Sou nhìn thấy Lãnh Dật Hiên đi đến liền buông tay An Dụ Vân ra, cô thuận thế đó liền chạy đến ôm lấy Lãnh Dật Hiên. Takizawa Sou nhìn hắn, ánh mắt hờ hững híp lại, chà, cái tên này mặc kimono cũng gọi là đỉnh cấp nhan sắc ấy chứ, bất quá làm sao bằng người thuần Nhật Bản như gã được.
“Em không sao chứ?”
“Em không sao, nhưng người này thì có. Dật Hiên, anh ta bị điên rồi, cứ chặn em lại, còn nói là tìm em nữa.”
“Không sao, có anh ở đây rồi.”
Lãnh Dật Hiên ôm lấy An Dụ Vân, vỗ vỗ lên vai cô trấn an, nhìn cô sợ sệt ôm lấy hắn. Ánh mắt Lãnh Dật Hiên không một chút cảm tình nào nhìn vào Takizawa Sou như một tên tội đồ.
Takizawa Sou khó chịu nhìn An Dụ Vân ôm chặt lấy Lãnh Dật Hiên, gã không hiểu tiếng Quan Thoại nên không rõ An Dụ Vân nói với Lãnh Dật Hiên cái gì, nhưng ánh mắt đó của cô chắc chắn sẽ mắng gã như một tên điên khùng. Bất quá gã quen với điều này rồi, cũng không có gì đáng nói, chỉ có điều gã không muốn ở đây ăn cơm chó.
“Cảm ơn ngài Takizawa đã tìm được Tiểu Vân nhà tôi, vừa lạc khỏi cô ấy tôi còn lo lắng, cũng may là ngài tìm được, cảm ơn ngài.”
“Lãnh thiếu quá lời rồi, tôi không tìm cô gái này giúp ai cả. Những việc tôi làm đều là vì bản thân thôi, ngài đừng tự mình đa tình nữa.”
Một câu nói đầy hiếu thắng mang đậm ý nghĩa rằng Takizawa Sou đang muốn chiếm lấy An Dụ Vân. An Dụ Vân đang đứng cạnh Lãnh Dật Hiên cũng bị sửng sốt, cái tên này là điên thật hay điên đùa mà vừa mới gặp cô hai lần đã đòi muốn cô rồi vậy? Lãnh Dật Hiên nhướn mày nhìn Takizawa Sou, hắn không nói gì nhưng ngọn lửa ghen tuông đang cuồn cuộn sục sôi trong lòng, An Dụ Vân của hắn, đâu phải ai muốn là được.
“Bất quá cô ấy sắp kết hôn với tôi rồi.”
Sắp… sắp kết hôn?? An Dụ Vân ngớ người nhìn Lãnh Dật Hiên, cái tính chiếm hữu của hắn cũng bá đạo thật, vì để người ta không nhòm ngó gì đến cô mà chuyện gì cũng dám làm. Bất quá chuyện này cô thích, được một người đàn ông bá đạo thế này giang rộng vòng tay bảo vệ thì còn gì bằng.
“Sắp kết hôn chứ đã kết hôn đâu mà ngài vội chiếm hữu thế? Chưa ràng buộc gì cả thì ai muốn cũng được thôi.”
“Cô ấy không phải món hàng mà ai muốn thì được, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Theo như tôi biết thì ngài Takizawa đây không thiếu phụ nữ, làm sao lại hạ mình giành giật với tôi?”
“Lãnh thiếu muốn cô ấy bằng cách nào tôi muốn cô ấy bằng cách đó.”
“Tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi.”
“Tôi bảo này, chuyện thương trường nhất quyết đừng đem phụ nữ ra làm ảnh hưởng, bởi cái giá phải trả có khi đắt lắm đấy.”
Takizawa Sou cười nhạt nhạt nhìn thẳng vào mắt Lãnh Dật Hiên mà buông ra một câu hờ hững, sau đó gã lại nhìn An Dụ Vân đứng bên cạnh, ánh mắt nhanh chóng chuyển thành thích thú tràn ngập ý cười.
“Còn em sau này giữ đồ cho kĩ, không phải cứ mất là sẽ tìm được đâu.”
Takizawa Sou nói xong câu này liền dẫn hầu cận rời đi, Lãnh Dật Hiên ôm vai An Dụ Vân nhìn theo bóng lưng của gã. Câu nói vừa rồi của Takizawa Sou chính là chắc chắn người nhặt được nhẫn của An Dụ Vân chính là gã, đem trả cũng chính là gã, thảo nào Lãnh Dật Hiên hắn không tài nào điều tra được. Ấy nhưng câu nói trước của gã chính là ngầm tuyên bố cuộc chiến của hắn và gã sẽ nhanh thôi nổ phát súng đầu tiên. Lãnh Dật Hiên híp mắt nhìn theo bóng lưng hiên ngang yêu nghiệt kia, trận chiến này cho dù hắn có muốn hay không cũng phải đánh rồi, vẫn là không có cách nào tránh được.
“Dật Hiên, người đàn ông đó là ai vậy?”
Ở nhà, An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên đang cầm lược gỗ chải tóc cho cô, thắc mắc nhịn từ đầu đến cuối vẫn cứ là ấp úng nói ra.
“Một kẻ điên.”
“Anh có quen anh ta sao?”
“Nếu nói quen thì không tính là quen biết, nhưng không quen thì cũng không đúng.”
“Dật Hiên, em sợ…”
An Dụ Vân bất an quay lưng lại ôm chầm lấy thân thể Lãnh Dật Hiên, dán mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của hắn tìm cảm giác an toàn cho bản thân. Phải, cô thực sự sợ hãi người đàn ông đó, sợ gã đem cô rời khỏi Lãnh Dật Hiên, sợ gã động tay động chân người đàn ông của cô.
“Nào, sẽ không sao đâu, anh nhất định sẽ không để em tổn thương dù chỉ là một chút.”
“Em sợ em sẽ làm ảnh hưởng đến anh, sợ người đàn ông đó làm tổn hại công việc của anh bên này. Dẫu sao Lãnh thị cũng mới đặt chân sang đây, em sợ lắm…!”
“Em nghi ngờ năng lực người đàn ông của em đến thế sao?”
“Không, nhưng em rất sợ.”
“Không cần phải lo gì đâu, chỉ cần ở bên anh thôi. Còn cái tên đó, hắn ta đã muốn khiêu chiến thì bằng lý do nào cũng sẽ lại khiêu chiến. Em không cần lo gì đâu, không phải do em.”
“Anh phải an toàn có biết không?”
“Anh biết rồi.”
“Em yêu anh.”
Mang theo sự bất an chưa bao giờ hết, An Dụ Vân nhón người lên hôn lên môi Lãnh Dật Hiên, cô dùng cánh tay khoá chặt trên cổ hắn, mang nụ hôn tiến sâu hơn.
Đêm khuya thanh vắng, đôi nam nữ trong phòng vẫn miệt mài hoà tấu một khúc ca trầm bổng mang đủ tư vị Dụς ∀ọηg. Bên ngoài trăng sáng, ánh đèn lễ hội vẫn chưa bao giờ tắt, lấp lánh trải dài như những vì sao đêm.