Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên - Chương 58

Tác giả: Nguyễn Phạm Quỳnh Giang

Trên ghế sofa đen, An Dụ Vân chiếm thế thượng phong, cô dạng chân ngồi trên đùi Lãnh Dật Hiên, hôn hắn ngấu nghiến. Lãnh Dật Hiên nhận ra được cô gái nhỏ của hắn đối với phương diện này càng ngày càng tiến bộ, cũng càng biết cách chủ động dâng đến miệng hắn.
Lãnh Dật Hiên để mặc cho cô làm càn, vòng tay rắn chắc ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, cách một lớp áo lụa mỏng của An Dụ Vân ma sát với da thịt nhẵn nhụi. Bàn tay hắn nâng ௱ôЛƓ cô lên, xoa nắn quả đào căng tròn của cô.
“Bé cưng, em nhiệt tình như vậy là đang vì cái gì đây hửm?”
“Người ta nhớ anh mà.”
“Nhớ anh sao? Vậy đêm nay anh phải gắng sức rồi.”
Lãnh Dật Hiên tháo cúc áo của An Dụ Vân, cảm thấy thật phiền phức bèn dùng sức xé toạc ra, hàng cúc bị giật mạnh đứt khỏi áo, rơi loảng xoảng xuống đất. An Dụ Vân tiếc nuối nhìn chiếc áo bị Lãnh Dật Hiên đối xử không thương tiếc, chau mày nhìn hắn.
“Anh sẽ đền cho bảo bối cái khác mà.”
Lãnh Dật Hiên nhanh chóng vùi đầu vào khe rãnh sâu mê người trước иgự¢ An Dụ Vân, cách lớp bra ren mỏng manh nắm lấy một bên иgự¢ không ngừng xoa nắn. An Dụ Vân tự mình dâng hiến, không có lý do nào hắn từ chối cả.
“Anh Ϧóþ nhẹ thôi nào…”
“Thật lớn, Tiểu Vân, anh thấy nơi này càng ngày càng lớn.”

“Anh nhào nặn không tha hôm nào thì lại chả lớn.”
“Không sao, anh thích.”
Lãnh Dật Hiên đưa tay ra sau lưng An Dụ Vân, trúc trắc mở khoá áo bra ném sang một bên, chú tâm vùi đầu vào bầu иgự¢ sữa trắng nõn nà, miệng ngậm lấy một bên đỉnh hồng mai trước иgự¢ không ngừng ʍúŧ mát, ngón tay tinh nghịch gẩy gẩy lên nụ hồng còn lại, nhanh chóng trêu đùa.
“Dật Hiên… anh làm em thích quá…”
“Mới như vậy em đã động tình rồi sao bảo bối?”
“Dật Hiên, muốn em đi… xin anh… muốn em đi.”
Lãnh Dật Hiên lật người An Dụ Vân ra sofa, mở khoá kéo kéo nốt chiếc váy ra khỏi cơ thể, nhìn thân thể nữ nhân xinh đẹp nõn nà nằm trên chiếc sofa đen nhìn hắn vô cùng ᗪâᗰ mị. Lãnh Dật Hiên nhanh chóng cởi phăng chiếc quần nhỏ của An Dụ Vân quăng ra, để cơ thể cô hoàn toàn loã thể nằm trên ghế.
“Đẹp quá!”
“Ưm… Dật Hiên…”
Lãnh Dật Hiên nhanh chóng phủ lên người cô, đem đôi môi anh đào đỏ hồng hôn cắn cuồng nhiệt, ngón tay hắn tách hai đùi non của An Dụ Vân, thử thăm dò vào vùng tư mật đã sớm ẩm ướt. Chậc! Cô bé này càng ngày càng nhạy cảm, chỉ mới kích thích một chút đã ướt đến khó tin.
“Bảo bối… em thật hư…”
“Ưm… xin anh… chỗ đó… nhanh lên chút…”
Lãnh Dật Hiên vẫn không ngừng nghịch ngợm ở vùng rừng nhỏ nguyên sinh của An Dụ Vân, cảm nhận từng đợt cao trào ẩm ướt của An Dụ Vân phủ lấy ngón tay hắn, nơi non mềm ẩm ướt đến lợi hại, làm cho cả thân thể hắn khô nóng.
Không biết suy nghĩ như thế nào, Lãnh Dật Hiên lại đem hai ngón tay ướt sũng của mình lên mà ʍúŧ lấy, An Dụ Vân chấn kinh.
“Anh… sao anh lại…”
“Thật ngon, bảo bối, nằm yên!”
Lãnh Dật Hiên đè ngửa An Dụ Vân nằm yên trên sofa, đem phần hạ thân của cô đặt lên miệng. An Dụ Vân hoàn toàn bị hắn doạ cho kinh sợ, Lãnh Dật Hiên đây là muốn dùng miệng chăm sóc cho cô sao?
Không cần phải suy nghĩ, Lãnh Dật Hiên hắn chính là muốn như vậy. Từ xưa đến nay hắn đối với chuyện chăn gối đều là để phụ nữ đến phục vụ hắn, đời nào có chuyện hắn phải hạ mình hầu hạ ai bao giờ. Ấy nhưng nhìn nơi tư mật của An Dụ Vân cứ như một dòng suối nhỏ không ngừng làm cho ngón tay hắn ướt sũng, Lãnh Dật Hiên lại muốn dùng miệng ʍúŧ lấy hết.
“A… anh… a…. Thật sướng…”
An Dụ Vân tê dại, cô hét lên, nơi tư mật bị Lãnh Dật Hiên càn quấy. Hắn dùng đầu lưỡi không xương di dịch ngang dọc, lại ở nơi *** ***** chật hẹp thử chen lưỡi vào, linh hoạt kích thích cô. An Dụ Vân càng động tình, nơi đó càng như một dòng suối róc rách, Lãnh Dật Hiên tham lam đem tất cả nuốt vào trong bụng.

“Tiểu Vân, của em thật ngọt, thật đẹp.”
An Dụ Vân bị hắn kích tình đến nỗi nằm xụi lơ trên ghế, làn da vì nóng lên có phần hồng hào ᗪâᗰ mị, cô mơ màng nhìn hắn, иgự¢ hô hấp phập phồng mê người.
“Bảo bối mệt sao? Có muốn anh làm tiếp không?”
“Dật Hiên… anh thật hư.”
An Dụ Vân hoàn toàn không khuất phục, cô ngồi dậy lại ngồi lên đùi Lãnh Dật Hiên, đè hắn trên sofa. Lãnh Dật Hiên thích thú nhìn cô, An Dụ Vân nhìn hắn, vươn đầu lưỡi xuống liếm lên yết hầu của hắn. Lãnh Dật Hiên phát điên rồi, cô ấy mà lại.
“Anh ngồi yên nào, để em chăm sóc anh.”
Không dừng lại ở yết hầu, An Dụ Vân nhích từng chút từng chút một trên cơ thể của Lãnh Dật Hiên, đi đến đâu châm lửa đến đó, Lãnh Dật Hiên phát điên nhìn cô dần di chuyển xuống, đem áo choàng tắm của hắn cởi ra, với dụς ∀ọηg đang ngẩng cao đầu dưới hạ thân của hắn vô tư mà cọ xát.
“Tiểu Vân, em làm gì?”
An Dụ Vân quỳ dưới đất, trước mặt là cự long to lớn đang ngẩng đầu của Lãnh Dật Hiên. Cô dùng tay nắm lấy vuốt ve, giây sau lại dùng dưỡi kích thích cây gậy trướng to ấy. Lãnh Dật Hiên tê dại, An Dụ Vân ấy vậy là học hắn cách dùng miệng. Khoang miệng cô ấm nóng, không ngừng phun ra nhồi vào cự long của hắn, An Dụ Vân quỳ dưới sàn, dùng miệng chăm sóc cho người anh em của Lãnh Dật Hiên.
“Em làm anh phát điên mất, Tiểu Vân, em ngoan quá.”
“Ưm… lớn quá.”
“Mau lên đây với anh.”
An Dụ Vân bò lên người hắn, nhiệt tình cọ xát thân thể đẫy đà lên người hắn. Lãnh Dật Hiên đem cự long của mình đặt ngay miệng huyệt nhỏ của An Dụ Vân, bắt cô ở trên làm cho hắn.
An Dụ Vân vặn vẹo thân thể, từ từ đem cự long của hắn chôn vui vào vùng tư mật nhỏ chặt khít của mình. Ở tư thế này cô ăn trọn người anh em của hắn, cảm nhận được dưới hạ thân, thứ đó đã chạm vào nơi sâu cực sâu trong cô.
“A… Dật Hiên… lớn quá… em không chịu nổi.”
“Bảo bối của anh, sao cái miệng nào của em cũng đều làm cho anh phát điên lên thế hửm?”
Lãnh Dật Hiên vỗ ௱ôЛƓ cô một tiếng ‘chát’ thật thanh thuý, hai bàn tay nắm lấy vòng ba nảy nở của cô mà luận động. An Dụ Vân thật đẹp, càng biết cách làm cho hắn phát điên lên vì tình, vì dụς ∀ọηg.
Trên ghế sofa, An Dụ Vân chiếm thế thượng phong, thân thể nữ nhân yêu kiều không ngừng nhún nhảy trên thân thể nam nhân cường tráng của Lãnh Dật Hiên. Hắn giữ lấy ௱ôЛƓ cô, tiếp lực mà luận động, miệng không tha cho đôi gò bồng đảo tuyệt đẹp trước иgự¢. An Dụ Vân ՐêՈ Րỉ càng ngày càng lớn, nơi ɠเασ ɦợρ của hai người cũng ướt sũng đến lợi hại.
“Bảo bối, anh yêu em, rất yêu em…”
“Dật Hiên… a…. thật thích… em cũng… a… yêu anh…”
Tiếng thở dốc của nam nhân hoà quyện cùng tiếng ՐêՈ Րỉ của nữ nhân như một bản độc tấu sênh ca vang suốt cả đêm.
Trên giường ngủ lớn, Lãnh Dật Hiên ôm lấy An Dụ Vân trong lòng, cô ngủ rồi, chắc là ngủ vì mệt quá sức. Hắn nằm thở hắt ra, dụς ∀ọηg được giải toả thật khiến hắn dễ chịu. Lãnh Dật Hiên nhận ra hắn đối với An Dụ Vân chính là càng ngày càng mê đắm, không đời nào dứt ra được.
Điện thoại trên bàn rung từng hồi chuông dài, hắn với tay lấy rồi nhìn xem. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn đã được gửi đến, tất cả là của Phong Kiện Lôi. Lãnh Dật Hiên quên mất cái tên này, anh ta mà không bát quái xong chuyện của hắn thì chắc chắn anh không để yên được đâu.
“Mặc kệ cậu.”
Lãnh Dật Hiên quăng điện thoại lên bàn, xoay người ôm thân thể của An Dụ Vân vào lòng ngủ tiếp. Phong Kiện Lôi là chuyện ngày mai tính, bây giờ hắn chỉ muốn An Dụ Vân mà thôi. Thực sự nếu để cho Phong Kiện Lôi biết được cách Lãnh Dật Hiên đối xử với anh, hẳn là anh sẽ rất sụp đổ cho mà xem
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc