“Ê này Lãnh Dật Hiên, cậu thực sự đang va phải tình yêu hường phấn lấp lánh lấp lánh tim bay ấy hả?”
“Ai nói cho cậu thế?”
“Cậu có cái gì mà giấu được tôi, mau mau khai ra đây.”
“Cậu lại buôn chuyện với Dương Lâm đúng không? Thật cân nhắc tiền thưởng cuối năm của cậu ta.”
Thật trùng hợp Dương Lâm vừa bê ấm trà đi vào, nghe Lãnh Dật Hiên nói với Phong Kiện Lôi câu đó thật sự trái tim anh như vỡ vụn. Anh nhìn Lãnh Dật Hiên bằng đôi mắt không thể tin được và một biểu cảm của một người tổn thương.
“Tôi thề tôi không buôn cho Phong tổng bất kì chuyện gì. Nếu tôi nói nửa lời sai trái tôi cho Lãnh thiếu đuổi việc tôi.”
Dương Lâm lên tiếng biện minh, Lãnh Dật Hiên lại nhìn Phong Kiện Lôi. Không phải Dương Lâm thì chắc cái tên điên khùng này lại lạm quyền của mình mà giở trò rồi.
Phong Kiện Lôi thấy kéo Dương Lâm xuống nước không được, nghĩ đến Lãnh Dật Hiên sẽ an táng anh mất. Nếu Lãnh Dật Hiên không nói gì đến tiền thưởng cuối năm thì Dương Lâm có lẽ là đồng minh đắc lực của anh ta rồi.
“Thực ra thì ông đây thấy cậu dạo này chải chuốt, lại còn hay cười ngẩn một mình. Cậu biết không? Trông cậu lúc đó nhìn thật kì lạ, nếu cậu không mắng tôi tôi còn nghĩ cậu bị điên rồi.”
Lãnh Dật Hiên đỡ trán, hoá ra bộ dáng của người đang yêu lại dễ bị người khác nắm bắt như vậy. Có phải hay không do Phong Kiện Lôi quá hiểu hắn nên mới nhìn ra được, bản thân hắn cảm thấy mình đâu phải kiểu dễ bị chi phối như thế.
“Cậu yêu ai đấy? Mau khai ra!”
“Chuyện của cậu à?”
“Ơ này, cậu quen người khác, đá ông đây một cái còn bảo không liên quan đến tôi. Lãnh Dật Hiên cậu bạc tình quá đấy.”
Dương Lâm thật sự lo ngại, cũng rất là cảm ơn vì cửa sổ sát đất phòng làm việc này của Lãnh Dật Hiên là kính chịu lực, chứ không anh nghĩ Phong Kiện Lôi đã bị hắn ném ra ngoài từ ngàn đời trước rồi, quá sức ngang ngược, quá sức thiếu đánh.
“Cậu có mau khai không hả? Ít nhất tôi còn biết là yêu nữ phương nào ngang nhiên khiến cậu phải dính bùa yêu rồi đá tôi như vậy.”
“Cậu đừng có to mồm nữa được không? Cẩn thận tôi an táng cậu bây giờ.”
“Đừng nghĩ cậu đá tôi rồi cậu sẽ được hạnh phúc, Lãnh Dật Hiên, tôi sẽ là âm hồn bất tán, không để cho cậu hạnh phúc với người khác đâu.”
Phong Kiện Lôi giả vờ thất tình khóc lóc bỏ chạy ra ngoài, Dương Lâm nhìn theo lắc đầu ngao ngán, Lãnh Dật Hiên cũng không thèm để tâm. Anh ta mà bỏ đi luôn thì hay biết mấy, đằng nào lát nữa cũng sẽ lại như không có chuyện gì xảy ra mà chạy đến đây làm phiền. Nhưng giấu Phong Kiện Lôi là điều không khả thi, cái tên điên này không gì giấu nổi anh ta cả, Lãnh Dật Hiên thở dài nghĩ cách nói làm sao cho anh ta đỡ làm khùng làm điên lên.
Phong Kiện Lôi đi ra ngoài cửa, chẳng may lại ᴆụng phải Thẩm Viên Dung đang đi đến. Thẩm Viên Dung thực sự đối với Phong Kiện Lôi vẫn là có một chút gì đó không nói nên lời, người đàn ông này cứ bám lấy Lãnh Dật Hiên không buông, muốn cô không hiểu nhầm cũng khó.
“Ô kìa, cô bé đi đâu đấy.”
“Chào Phong tổng, tôi đi tìm sếp Dương.”
“Dương Lâm hả? Đang bị Lãnh Dật Hiên trách phạt muốn long trời lở đất trong đó. Tôi sợ quá mới phải trốn ra đây, nghe đâu là trừ thưởng cuối năm luôn đó. Làm người dưới trướng Lãnh Dật Hiên sợ thật.”
Phong Kiện Lôi còn làm điệu bộ rùng mình một cái, Thẩm Viên Dung đối với chuyện này lại tin sái cổ, nhìn điệu bộ của Phong Kiện Lôi cũng biết được Lãnh Dật Hiên đáng sợ như thế nào, thật là thương cho sếp Dương.
Thật sự thì để mà nói về cái trình đặt điều bịa chuyện thì Phong Kiện Lôi đứng thứ hai không ai dám tranh hạng nhất. Anh ta lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng nhập vai vào bất kì vai nào, kể cả vai người tình bị tình nhân đá lẫn sợ hãi vì nhìn người ta mắng nhau. Thẩm Viên Dung là tấm chiếu mới, chưa từng trải làm sao thấu được cái khả năng diễn xuất tài tình này của Phong Kiện Lôi đây.
“Sếp Dương có bị làm sao không vậy?”
“Ra đây sẽ kể cho em nghe nè. Dương Lâm kể chuyện cho tôi nhưng lại kể xấu Lãnh Dật Hiên. Ôi trời ơi em biết chuyện gì xảy ra rồi đó.”
“Anh có nói xấu sếp Dương không vậy? Anh ấy nào dám nói xấu Lãnh thiếu… Phong tổng, đầu óc anh có vấn đề đó hả?”
“Trời ơi tôi đùa em tôi được cái gì nào? Chả được gì cả.”
Thẩm Viên Dung lườm Phong Kiện Lôi một cái rồi ôm văn kiện rời đi. Nói láo cũng nói kiểu gì cho đáng tin một chút, Phong Kiện Lôi nghĩ cô là trẻ con chắc, hừ, cái tên tâm thần này. Thẩm Viên Dung bỏ đi, Phong Kiện Lôi nhún vai cười cười nhìn theo cô.
Lãnh Dật Hiên nghĩ mãi, chắc chắn anh sẽ phải có một dịp gì đó mang An Dụ Vân ra mắt với Phong Kiện Lôi, bằng không với cái tính trẻ trâu của anh ta chắc chắn sẽ không mời mà mò đến tận cửa nhà hắn đòi ra mắt mất.
“Tiểu Vân, em muốn gặp bạn của anh không?”
“Bạn của anh?”
An Dụ Vân tròn mắt trước câu hỏi của Lãnh Dật Hiên, đang yên đang lành tự dưng hắn hỏi như vậy cô không biết nên nói sao cho phải nữa. Đừng nói là hắn muốn đem cô đi ra mắt bạn bè của hắn nha.
“Ừ, anh có ít bạn, nhưng vốn cũng là thân thiết, đặc biệt là cậu ta biết anh có bạn gái rồi, không ra mắt sẽ hơi khó coi.”
“Nhưng mà em không dám, em sợ làm mất mặt anh.”
“Mất mặt?”
“Ừm, em không phải danh môn tiểu thư gì, chỉ là một diễn viên nhỏ chưa nổi tiếng, rồi sẽ có người nghĩ em bám vào anh để nổi tiếng thôi.”
“Sẽ không đâu, anh tin bạn của anh sẽ hiểu được cách nhìn người của anh. Em là bạn gái của anh, có thế nào cũng là của anh, sao có thể không nể mặt cho được.”
An Dụ Vân cắn môi, từ lúc An gia lụi bại đến bây giờ, cô nếm trải qua bao ngũ vị tạp trần nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay trở lại hào môn đầy sóng gió này. Không phải cô không muốn mọi người biết Lãnh Dật Hiên là bạn trai mình, thậm chí nghe Lãnh Dật Hiên đề nghị ra mắt bạn của hắn cô vui mừng còn không kịp. Mối quan hệ của hai người tiến được xa thêm một chút, cô càng lo sợ, cô không xứng với hắn.
“Dật Hiên.”
“Sao vậy?”
An Dụ Vân nằm trong lòng hắn, cảm nhận từng nhịp tim trầm ổn của người đàn ông này, lòng cô lại nặng như đeo chì. Yêu được người mình yêu thì hạnh phúc đấy nhưng khi thân phận của cả hai xa cách đến mức này, khi bản thân cô còn một mối bận tâm lớn là gia đình nữa, thì có đi xa được không?
“Em yêu anh.”
“Hửm? Em sao đấy?”
“Em không biết nữa, nhưng em không muốn những khoảnh khắc này biến mất.”
Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân lo lắng như vậy, tâm trạng cũng không khá hơn, hắn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc cô, dùng vòng tay bao trọn thân thể nhỏ nhắn của cô.
“Sẽ không biến mất, anh sẽ không để cho nó biến mất.”
“Dật Hiên, em vẫn còn rất nhiều chuyện chưa thể hoàn thành được. Em cảm thấy việc yêu anh chính là ngoài ý muốn, nhưng em không muốn bất kì ai nhìn vào mối quan hệ của chúng ta cũng nghĩ rằng em đang đeo bám anh.”
“Em lo lắng việc gặp bạn anh sao?”
“Em lo mọi thứ.”
“Bảo bối ngoan, sẽ không sao đâu. Em có anh đây mà, bạn trai của em cái gì cũng không thiếu, lại còn có thể vì em quay lưng lại với tất cả, em sợ gì hửm?”
“Cảm ơn anh, Dật Hiên.”
Hai đôi môi quyện lại vào nhau, Lãnh Dật Hiên với lấy công tắc trên đầu giường tắt điện, môi vẫn không rời môi An Dụ Vân. Những chuyện xảy ra sau đó tôi nghĩ mọi người biết rõ…