“Em và Lãnh thiếu thực sự đang yêu nhau sao?”
Ở một quán cafe rộng, Trần Tinh Vũ trầm mặc nhẹ bẫng buông câu hỏi, không nhìn lấy An Dụ Vân. Cô chậm rãi thưởng thức cà phê, có phần hơi áy náy vì cuộc hẹn này của Trần Tinh Vũ. Không biết anh hẹn cô ra vì việc gì, nhưng một trăm phần trăm không tránh khỏi việc xảy ra ở tiệc rượu lần trước.
“Ừm… bọn em yêu nhau.”
Với câu hỏi của Trần Tinh Vũ, An Dụ Vân nghĩ mình không cần phải giấu diếm làm gì. Hôm đó ở bữa tiệc Lãnh Dật Hiên cũng đã lên tiếng thừa nhận, lời nói của hắn ở thành phố này rốt cuộc có bao nhiêu đáng tin và trọng lượng, cô nghĩ Trần Tinh Vũ tự biết cân nhắc. Chỉ có điều là lúc Lãnh Dật Hiên nói cho Trần Tinh Vũ, hai người chưa xác định quan hệ thôi.
“À… hoá ra là vậy.”
“Chuyện hôm đó…”
“Em không cần nhắc gì tới chuyện tối hôm đó cả, không phải lỗi của em đâu, không ai trách em cả. Lỗi là của anh, anh cũng đã nhận lỗi với bố rồi.”
“Còn Vũ Vân Ninh, em nghĩ người tổn thương nhất phải là cô ấy, dù sao thì cô ấy không đáng bị như vậy.”
“Ừm.”
Vũ Vân Ninh không đáng thế anh thì sao? Câu này Trần Tinh Vũ luôn giữ trong lòng không nói ra, anh vì Vũ Vân Ninh như vậy thì cô cũng đâu có vì anh. Nhưng An Dụ Vân bây giờ chính miệng xác nhận với anh là đang yêu đương, lại còn với Lãnh Dật Hiên, anh dám làm gì bây giờ?
“Tinh Vũ, em biết rằng anh đối với em vẫn còn rất nhiều tình cảm nhưng thật sự chúng ta không thể đâu. Em cũng không muốn anh vì em làm tổn thương người khác.”
“Anh biết rồi. Về phía của Vân Ninh, anh sẽ tìm cách bù đắp cho cô ấy.”
“Hôm nay anh hẹn em ra đây để nói như vậy thôi sao?”
“Anh vốn có rất nhiều thắc mắc, nhưng anh nghĩ không quan trọng nữa rồi.”
“Anh cứ hỏi đi, giữa chúng ta có gì phải gượng gạo như vậy đâu?”
Trần Tinh Vũ hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm giác khó chịu tích tụ trong Ⱡồ₦g иgự¢, từng chút từng chút khó chịu tan ra lan tràn ngấm vào trong từng thớ mạch máu, đau âm ỉ. Anh có rất nhiều thắc mắc, đúng, rất nhiều, tất cả thắc mắc đều ở chỗ An Dụ Vân, nhưng anh nghĩ anh không nên hỏi, vì anh sợ nếu anh biết rồi những thắc mắc đó sẽ quay ngược lại Ϧóþ ૮ɦếƭ cảm giác của anh bằng những cơn đau nghẹt thở trong tim.
“Em và Lãnh thiếu sao mà quen nhau vậy? Đã lâu chưa?...”
Trần Tinh Vũ bưng tách cà phê lên miệng nhấm một ngụm, hương thơm đắng đắng lan trong khoang miệng anh rồi tan ra, đắng làm sao mà đắng bằng cảm xúc của anh được, giây sau anh lại hỏi tiếp, điệu bộ bình tĩnh lạ thường.
“Những việc may mắn em gặp được khi đóng phim, cả những tin đồn nữa, đều là do Lãnh thiếu bí mật làm cho em sao?”
“Ừm, từ đầu đến cuối. À không, phải nói là từ sau khi gia đình em gặp sự cố, những phúc lợi em gặp được hay tình thế xoay chuyển tốt hơn là do anh ấy.”
Quả nhiên là như vậy, Trần Tinh Vũ chỉ hỏi dò thôi, lường trước được kết quả nhưng căn bản chính là không thể lường được cảm xúc của anh lại có thể phản bội anh, đau đến như vậy. Không phải anh không cảm nhận được An Dụ Vân ngày càng xa cách mà thực sự chính là An Dụ Vân đã xa cách anh rồi.
“Được Lãnh Dật Hiên cưng chiều đúng thật là may mắn, anh ta cũng thật là vì em mà phá lệ rất nhiều.”
“Ừm, em vốn nghĩ anh ấy không đáng tin, nhưng không hiểu sao lại càng ngày càng không ngăn nổi mình bước vào tình cảm ngọt ngào mà anh ấy tạo ra. Tinh Vũ, em chưa từng yêu ai, đối với Lãnh Dật Hiên như vậy chính là lần đầu nếm trải cảm giác yêu đương, thực sự khiến người ta muốn buông bỏ tất cả vì người đó, nhỉ?”
An Dụ Vân chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, rạng rỡ như ánh nắng ban mai, càng ngày càng nhuận sắc, Trần Tinh Vũ nhìn cô lại chẳng dám làm phiền hay ngắt ngang. Anh nhìn được rất nhiều tia hạnh phúc trong ánh mắt của An Dụ Vân, nhìn cô thao thao bất tuyệt về cảm giác được tình yêu ôm trọn mà Trần Tinh Vũ có chút ganh tị. Anh chưa từng được như vậy, có nằm mơ cũng chưa từng.
“Tiểu Vân, em… anh muốn hỏi là… Em đã từng nghĩ đến anh hay chưa? Nếu không có Lãnh Dật Hiên.”
Câu nói của Trần Tinh Vũ mau chóng làm chùng bầu không khí xuống. An Dụ Vân cũng tắt dần nụ cười, ý tứ hạnh phúc lan tràn trong ánh mắt cũng tan đi ít nhiều. Cô thừa nhận mình hơi vô ý, lại có thể nói chuyện tình yêu của bản thân với anh, dẫu sao cô vô tình lờ đi cảm xúc của anh là cô có lỗi.
“Tinh Vũ… em….”
“Thôi anh không hỏi nữa đâu, anh cũng không muốn biết. Chúc mừng em, thật sự chúc mừng, không phải đón tin vui của anh mà là của em trước rồi.”
“Tinh Vũ, em xin lỗi.”
“Nào, em không có lỗi gì cả.”
Trần Tinh Vũ cảm thấy câu nói chúc mừng của An Dụ Vân đêm hôm đó thật sự chói tai, cảm thấy bản thân thất bại. Anh đã thức trắng đêm để suy nghĩ về chuyện đó, và suy nghĩ giá như mọi việc dừng lại ở lúc An gia lụi bại, anh sẽ kiên quyết bằng mọi giá lấy An Dụ Vân, không phải bị bố ngăn cản. Mọi chuyện bị đẩy đi quá xa, đến nỗi anh không còn cảm nhận được bản thân có năng lực gì nữa. Mọi thứ của anh đều bị thua kém, ngày trước không cố gắng, bây giờ lại thua kém Lãnh Dật Hiên.
Đêm đó Trần Tinh Vũ như bị Lãnh Dật Hiên dạy cho một bài học nhớ đời, phải, anh sẽ nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Vì vốn đã sống một phần ba cuộc đời như anh mới nghiệm ra được thật nhiều thứ, anh cảm thấy hổ thẹn.
“Đừng nghĩ về em nữa, Vân Ninh thực sự là một cô gái rất tốt.”
Vũ Vân Ninh luôn là cô gái tốt, ai cũng biết, nhưng với Trần Tinh Vũ, chẳng qua cô ấy chỉ đứng sau An Dụ Vân mà thôi. Anh không biết chấp niệm của bản thân với An Dụ Vân rốt cuộc lớn bao nhiêu, nhưng sau bao nhiêu lần tự khuyên nhủ bản thân buông bỏ anh vẫn không thể nào buông bỏ được.
“Tiểu Vân, anh rất muốn, nhưng anh vẫn rung động khi thấy em. Vân Ninh thích anh bao nhiêu năm, anh thích em bấy nhiêu năm, cô ấy như thế nào anh như thế đó. Anh vì cô ấy, vậy ai vì anh đây?”
“Tinh Vũ…”
“Anh yêu em, thật sự rất yêu em, nhưng yêu em nên sẽ để cho em thật hạnh phúc. Anh sẽ cố gắng, ừm, anh sẽ suy nghĩ về cuộc đời của anh xem nên làm thế nào thì ổn thoả.”
“Tinh Vũ, anh đừng yêu em nữa.”
“Nếu làm dễ hơn là nói thì trên đời này không có chuyện gì là không thể giải quyết được đâu cô bé ngốc à.”
An Dụ Vân không biết Trần Tinh Vũ rốt cuộc đối với cô là đã giành bao nhiêu tình cảm nhưng cô thực sự không muốn anh mãi như vậy. Anh không thoát được tình cảm này, cô cũng không thể thoải mái. Cô, anh hay Vũ Vân Ninh, ai cũng vì chuyện này mà có một mối trăn trở riêng.
An Dụ Vân ngồi lại một lát rồi rời đi, trước khi đi cô định trả tiền cà phê nhưng Trần Tinh Vũ đã giằng lại, anh nói hôm nay anh muốn mời, cô cũng không có lý do gì từ chối. Chỉ là sau khi An Dụ Vân đi rồi, Trần Tinh Vũ mới thở dài một hơi.
Anh nhìn cô mở cửa một chiếc xe sang trọng rồi ngồi vào đó, nhìn nó rời đi, len lỏi vào dòng xe cộ tấp nập rồi biến mất hút khỏi tầm mắt của mình. Trần Tinh Vũ cũng ngồi vào xe, chỉ là lúc anh thắt dây an toàn xong, lại không thể nào nổ máy xe được. Một giọt nước mắt rơi xuống vô lăng, hai giọt, rồi ba giọt, anh khóc, khóc vì một chuyện tình dang dở, cũng khóc vì sự thất bại hèn kém của bản thân.