Quyển 1 - Chương 3: Khó bề phân biệt

Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm

Biên tập: Mặc Nhiên
Beta: Vy Vy
———————————–
Sông nhỏ nước cạn, hắc hùng kia bước chân lại rất lớn, vài bước liền đuổi kịp hai người. Gia Luật Phong cùng Tiểu Thu mặt không còn chút máu. Do mấy đêm liền trời mưa, dòng chảy trơn trợt, Tiểu Thu trượt chân, ngã sấp xuống nước. Gia Luật Phong đang kéo tay y, thành ra cũng lảo đảo theo, cả người lung lay muốn ngã, cúi đầu, tầm mắt vừa khớp hình thấy ảnh ngược phản chiếu trong dòng nước trong suốt—
Hắc hùng giơ tay, hướng giữa lưng hắn đánh tới. Chỉ cần một chưởng này thôi, Hồng Diệp sơn trang có thể cùng lúc đem tang sự của hai phụ tử nhà hắn ra làm một lượt! Hắc, tính ra thì phí mai táng có thể tiết kiệm được không ít…
Đang miên man suy nghĩ, mặt nước bỗng nhiên truyền đến một trận rung động kịch liệt. Gia Luật Phong dường như hoa mắt, thấy trong nước hiện ra thêm một nhân ảnh hắc y.
Cầu vòng hiện ra, ánh đao sáng như tuyết lướt qua, chỉ trong nháy mắt, dương quanh mãnh liệt lấp lánh trên thân đao, sáng ngời chói lóa, chiếu vào khiến mắt người ta một trận đau nhức!
Gia Luật Phong hai chân mềm nhũn, không tự chủ ngã quỳ xuống dòng nước cạn.
“Tê” một tiếng, trên mặt nước lóng lánh kim sắc phút chốc tràn đầy phong diệp. Tiếp theo đó, nửa cái đầu hắc hùng bay vọt ra, ở không trung vẽ ra một đạo đường cong, cúi cùng rơi thật mạnh vào lòng nước.
Khắp khoảng không huyết vũ đầm đìa rơi xuống, Gia Luật Phong chỉ cảm thấy cái lạnh sau gáy biến mất, một mùi tanh tưởi xộc mạnh lên mũi, chính xác là máu hùng nóng hừng hực đã xối đầy một thân!
Tim đập nhanh một cách bất thường, hắn cúi đầu, nhìn dòng sông trước mắt.
Vài phiến lá phong phiêu phiêu trên mặt nước, tùy dòng nước chảy, màu lá đỏ sẫm như máu, mà nước sông trong suốt nhìn thấy đáy kia cũng nhiễm đầy những huyết.
Nước sông đỏ nhạt, sóng gợn lăn tăn. Bóng dáng hắc y nhân phía sau phản chiếu trong nước, mơ hồ mà hoảng hốt, đứng yên không động đậy, lờ mờ hiện ra gương mặt tái nhợt cùng một đôi mắt nham hiểm hung ác. Hai thanh đao bán nguyệt trong tay, qua ánh mặt trời cùng sóng nước song song chiết xạ, phát ra quang mang tươi đẹp cực kỳ.
Gia Luật Phong kinh ngạc nhìn hình ảnh phản chiếu của Liên Tranh trong nước, nhất thời ngơ ngẩn mê ly như đang ở trong mơ. Mơ màng làm sao đó, hắn theo bản năng vươn tay, phảng phất như muốn chạm vào dung nhan nhợt nhạt phản chiếu kia. Đầu ngón tay chợt lạnh, nhìn lại mới thấy tay mình đầy nước.
Tả sử Liên Tranh… Hắn đã cứu ta? Vì cái gì?
Cho dù phụ vương không phải hắn làm hại, thì ở tình huống sơn trang như rắn mất đầu lúc này, hắn nếu muốn tiếp nhận vị trí trang chủ, con trai độc nhất của trang chủ là ta, Đại Liêu vương tử hiển nhiên thành trở ngại lớn nhất. Hắn không len lén đâm ta một nhác đã coi như là phúc nhà ta tu mấy kiếp rồi, hiện tại việc gì còn phải cứu ta?
“Ầm” một tiếng, thi thể to lớn của hắc hùng cuối cùng cũng ngã xuống, khơi lên một màn bọt nước. Bóng dáng mơ hồ của ai kia trong nước cũng thoáng chốc tan biến.
Gia Luật Phong mờ mịt đứng lên. Trên đỉnh đầu một trận kình phong xẹt qua, hắn giương mắt, là Ngọc Trảo Hải Đông Thanh lượn lờ, rít lên một hơi dài.
Xoay người nhìn lại phía sau, hắc y nam nhân đứng ngược sáng, tay áo theo gió bay phần phật. Hải Đông Thanh bay xuống đậu ở đầu vai. Gương mặt tái nhợt của nam nhân khuất trong bóng râm, Gia Luật Phong nhìn không ra biểu tình nào, muốn mở miệng hỏi, cánh môi rung rung, cuối cùng lại thôi.
Phùng nhân chích thuyết tam phân thoại. Vị khả toàn phao nhất phiến tâm.[1]
Huống chi gã nam nhân trước mắt là túc địch[2] từ trước đến nay cùng chính mình đối chọi gay gắt. Hắn lúc này đây ra tay cứu giúp, mục đích thật sự rốt cuộc là gì cũng còn chưa biết chắc.
Ánh mắt Gia Luật Phong không tự chủ quét về phía người đang lồm cồm bò dậy – Tiểu Thu.
Tiểu Thu có thể không để ý an nguy bản thân, ở thời khắc chỉ mành treo chuông dẫn dắt sự chú ý của hắc hùng, hơn nữa lời nói trong lúc đó đúng khờ dại chất phác, thấy thế nào cũng không giống người bày mưu. Nhưng mà y đến khéo sao lại rất đúng thời cơ, còn bởi vì bướng bỉnh đuổi đi Tử Yến mà hai người cùng lâm cảnh nguy nan…
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, sau lưng y có kẻ chủ mưu!
Người nắm giữ hành tung của Tiểu Thu, lại có thể bất động thanh sắc biến Gia Luật Phong thành con mồi còn có thể là ai nữa?
Cùng Tiểu Thu thân thiết nhất, gần gũi nhất, trong sơn trang cũng chỉ có một người.
Sư tôn của y — Tả sử Liên Tranh!
Nhưng mà, nếu Liên Tranh thật muốn Gi*t ta, đến cuối cùng vì cái gì lại ra tay cứu ta một mạng? Tỉ mỉ bày ra cục diện tất sát, vì cái gì vào một khắc cuối cùng lại chính mình phá hỏng?
Hắn rốt cuộc là hảo tâm cứu giúp, hay là cố tình bày binh bố trận để dẹp bỏ hiềm nghi?
Gia Luật Phong không tránh khỏi bị thu hút, ngẩn ngơ nhìn hắc y nam nhân to lớn cao gầy.
Tả sử của Hồng Diệp sơn trang, đại đệ tử của trang chủ, đại sư huynh của mình, đứng đầu Hán nhân trong trang… Nhiều như vậy danh hiệu cùng thân phận, địa vị hiển hách, võ công cái thế, nhưng lại… tàn khốc, lãnh huyết vô tình, tiếng xấu đầy rẫy…
Nhưng là chính mình thống hận hắn bao nhiêu, lại cũng ngưỡng mộ hắn bấy nhiêu.
Này nam nhân lãnh khốc ngoan độc, võ công cái thế, quyền cao chức trọng, một tay che trời, thản nhiên nắm giữ quyền sinh sát…, cơ hồ là giấc mộng ai cũng muốn theo đuổi suốt một thời trai trẻ.
Nếu một người nam nhân như vậy thật sự muốn Gi*t ta, ta lại tứ cố vô thân… còn có thể chống đỡ được bao lâu đây?
“Ô, sư tôn sư tôn, may mà người tới đúng lúc!” Bên kia Tiểu Thu đã đứng lên, con mắt đen láy loạn chuyển khắp nơi, sợ hãi kêu lên. “Oa a a a! Vương tử, người không sao chứ?”
Gia Luật Phong bị máu hùng nhuộm đầy thân, hoa phục đầy huyết, nhìn vào cực kỳ đáng sợ, nhưng kỳ thực không hề bị thương. Bình tĩnh lại, hắn chậm rãi lắc đầu nói.
“Không có việc gì, máu này không phải của ta…”
Tiểu Thu thở ra nhẹ nhỏm, lại đến bên người Liên Tranh ồn ào nháo động.
“Ta biết sư tôn mặc dù miệng nói cứng, nhưng kỳ thật rất là thương ta! Ha ha.”
Gia Luật Phong trong lòng thoáng động.
Tiểu Thu là đệ tử duy nhất Liên Tranh yêu thương bảo vệ, tâm địa tinh khiết thiện lương, thậm chí vì cứu ta không thiết tự thân lâm vào nguy hiểm… Cho dù Liên Tranh là chủ mưu bày binh bố trận, chỉ cần ta cùng Tiểu Thu ở cùng một chỗ, làm cho hắn không có cơ hội xuống tay, vậy là coi như khỏe!
… Cũng có nghĩa là, ta có thể lợi dụng Tiểu Thu che chở để bảo toàn tánh mạng!
Bỗng nhiên bên tay truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, tiếp theo là tiếng người ồn ào. Nguyên lai hắc hùng nháo ra động tĩnh quá lớn, tất cả mọi người tham gia “thu nại bát” gần đó đều lục tục chạy lại đây. Đầu tiên là hoàng cô Gia Luật Mạn Lâm, nữ nhân Tiêu thị, Khiết Đan thị vệ, Trần lão đại cùng cao thủ người Hán, cuối cùng đến là Hữu sử Gia Luật Đạt.
Nhìn đến thi thể hắc hùng bị chặt đầu, mọi người hốt hoảng không thôi. Thị vệ bắt đầu tuần tra chung quanh, tìm kiếm xem có lưu lại dấu vết gì, hoặc là còn nguy hiểm gì không. Hoàng cô Gia Luật Mạn Lâm chủ trì hiến tế gặp chuyện thế này, đành phải qua loa tuyên bố “thu nại bát” chấm dứt, tất cả chuẩn bị trở về sơn trang. Mọi người vẻ mặt khác nhau, thì thầm bàn tán. Gia Luật Phong từ xa xa nhìn lại, tận lực quan sát thần sắc mỗi người.
Gia Luật Mạn Lâm khóe môi lưu một nụ cười vi diệu, ánh mắt hướng sư đồ Liên Tranh, thần sắc sâu xa khó hiểu. Nữ nhân Tiêu thị bị dọa không ít, mặt đen như màu đất. Trần lão đại cùng đám người Hán xem như chuyện chẳng liên quan mình, lớn tiếng cười đùa. Người xuất hiện sau cùng là Gia Luật Đại, vẫn cầm bầu rượu, say lúy túy, ánh mắt mơ màng.
Cuối cùng, Gia Luật Phong ngẩng đầu nhìn về phía Liên Tranh. Tiểu Thu tươi cười hớn hở, dán vào người Liên Tranh làm nũng, mà hắc y nam nhân lãnh khốc ngoan độc kia cũng mặc đệ tử nói hưu nói vượn, môi còn hơi nhếch lên tạo một đường cong, phảng phất như đang mỉm cười…
Ánh mắt đợt nhiên chùng xuống, trong lòng như bị ngàn vạn độc trùng cắn xé, Gia Luật Phong cư nhiên lại thấy đố kỵ.
—Chính là trong hai thầy trò kia, ai là người ta hâm mộ, ai là người ta ghen tị?
Mí mắt giật giật, thanh niên đánh một cái thở dài.
Tiểu hài tử khờ dại Tiểu Thu ấm áp, sáng ngời như ánh mặt trời, phá vỡ những tối tăm hắc ám hoài nghi.
Nam nhân Liên Tranh âm trầm lãnh khốc, ra tay ngoan độc tuyệt tình, khơi dậy một trời huyết vũ.
Một người tượng trưng cho nhân sinh tốt đẹp ấm áp thuở ban sơ, một người lại… đại diện cho khát vọng huyết tinh cùng hùng tâm tráng chí ẩn giấu nơi sâu nhất trong đáy lòng của nam nhân…
Ánh mắt hắn kìm lòng không đặng mà quyến luyến không rời, rốt cuộc là dừng ở người nào?
Nếu là Tiểu Thu thì còn giải thích được là vì nụ cười ấm áp của tiểu hài tử đó làm cho tâm tình hắn tường hòa an tĩnh. Nhưng còn… hết lần này đến lần khác… cứ chú tâm đến cái gã toàn thân tỏa đầy hàn khí Liên Tranh là tại vì sao? Thậm chí ngày thường, tầm mắt hắn lúc nào cũng vô duyên vô cớ đuổi theo nam nhân lãnh khốc âm trầm đó…
Máu hùng nóng nóng đỏ đỏ từ gáy chảy dài xuống cổ, tản mác ra một mùi huyết tanh nồng nặc, khiến kẻ khác phát nôn. Dần dần, huyết sắc đỏ tươi nhuộm lan khắp áo quần. Hắn cúi đầu, tiểu kim xà quấn quanh cổ tay đột nhiên thức tỉnh, thân lưỡi phun tín, ranh nanh sắc nhọn trắng nõn phiếm ra một đạo hàn quang.
Ống tay áo dính máu ướt sũng phất phơ ở thân hình kim sắc rực rỡ xinh đẹp, màu đỏ cùng vàng ròng, giao nhau dưới ánh sáng ngọc ngà.
Trong đầu một trận choáng váng, Gia Luật Phong thở dài một cái, không biết mình trúng phải tà gì, tự dưng lại nhìn Liên Tranh đến thất thần…
Mấy ngày sau tiểu viện nơi Gia Luật Phong sống một mình xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.
“Phong điện hạ, người… người thật sự muốn cự tuyệt việc hôn nhân này?” Cựu thần Tiêu Tề mặt mày khó coi.
“… Tiêu bá bá, ta không phải muốn cự tuyệt. Nhưng là phụ vương vừa mất, lúc này nhắc tới hôn sự của ta có vẻ không ổn lắm.” Gia Luật Phong thùy hạ mi mắt, thản nhiên nói. “Vẫn là chờ thế cục trong trang ổn định rồi tính sau.”
Tiêu Tề thấy hắn vẻ mặt bình ổn không chút e sợ phong ba, vừa vội vừa tức thốt lên.
“Cũng bởi bệ hạ vừa mất không lâu, sơn trang như rắn mất đầu mới bảo người nhanh định đoạn hôn sự với con gái ta a!”
“Nga?” Gia Luật Phong giương mắt, mỉa mai cười, hiển nhiên đã đoán ra mục đích của lão từ sớm.
Tiêu Tề hoảng hốt bịt miệng mình, nhưng đã quá muộn. Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống trên khuôn mặt mập mạp.
Thấy phụ thân đang hoảng, Tiêu Yến đột nhiên tiến lên trước một bước, thấp giọng nói.
“Phong điện hạ, ý của cha ta là đang lo lắng, nếu dựa theo quy củ của người Hán, bệ hạ đại tang, điện hạ thân là con, nếu trong trăm ngày không thành hôn, liền phải giữ đạo hiếu ba năm không cưới vợ. Cha ta tuyệt không có ý bức hôn. Huống hồ hoàng cô điện hạ đã muốn đáp ứng nhận ta làm đệ tử, tiểu nữ từ nay về sau sẽ đem thể xác lẫn tinh thần kính dâng Hắc Sơn thần, tuyệt không vọng tưởng trèo cao. Điện hạ, cáo từ!”
Dứt lời nàng ta nắm tay áo phụ thân kéo đi một mạch.
Gia Luật Phong nhìn theo hướng hai cha con họ rời đi, trầm ngâm do dự.
Tiêu Tề tuy là cựu thần đã theo Gia Luật vương tộc nhiều thế hệ, nhưng thái độ ba phải, gió chiều nào theo chiều ấy. Trang chủ Gia Luật Hạo Thiên vừa mất, nội bộ Hồng Diệp sơn trang lại sóng ngầm mãnh liệt. Gia Luật Phong tuy mang thân phận hoàng tử, nhưng lại không có thực quyền cùng sức ảnh hưởng, tính ra thì Tả sử Liên Tranh cùng hoàng cô Gia Luật Mạn Thanh mới là người có hy vọng tiếp nhận bảo vị trang chủ tiếp theo. Một gã cơ hội như Tiêu tề, nếu muốn dựa vào quan hệ thông gia để hưởng lợi, hẳn Liên Tranh mới là đối tượng lựa chọn tốt nhất chứ?
Nhưng vì cái gì Tiêu Tề lại tới tìm ta? Phải chăng là vị cựu thần của Khiết Đan thế gia bộ tộc này còn nhớ đến huyết thống chính dòng thuần khiết. Nếu như vậy, thế lực gia tộc Thuật Luật Tiêu thị có phải là ta tùy nghi sử dụng?
… Có điều, ý nghĩ phải nạp Tiêu Yến làm Vương phi… cưới một nữ tử mình không hề thương…
Đang còn suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, Tiêu Thu đã sôi nổi chạy vào, reo lên.
“Vương tử a, vừa rồi ta thấy cha con Tiêu cô nương rời đi, họ thế nào lại đến tìm người? Có lẽ nào… Ha ha ha, lại là tới nhắc việc thành thân?”
Gia Luật Phong kinh ngạc ngẩng đầu.
Nhìn đến vẻ mặt hắn, Tiểu Thu cười híp cả mắt.
“Ô, người vẫn chưa biết sao? Hôm qua lão già họ Tiêu đó cũng chạy đến chỗ sư tôn cầu hôn, còn nói cái gì Thuật Luật Tiêu Thị bọn họ là danh gia vọng tộc Khiết Đan, nữ nhân gã cho sư tôn có thể ban trợ hắn thu phục nhân tâm của tộc nhân Khiết Đan. Đáng tiếc sư tôn căn bản không thèm ngó tới lão, lão đành phải mặt mày xám xịt rời đi. Hôm nay như thế nào lại chạy đến chỗ người? Mà không ngờ ngay cả Tiêu cô nương cũng đến! Hô hô, xem ra lão Tiêu gấp lắm rồi, chỉ tội cho Tiêu cô nương!”
“Tả sử… hắn cự tuyệt?”
“Ừ. Đúng vậy. Sư tôn còn không thèm liếc đến lão lấy một cái,  hừ lạnh một tiếng đem lão đuổi đi. Theo ta thấy nha, Tiêu cô nương cùng Tiêu lão hoàn toàn không giống, nàng xinh đẹp lại ôn nhu. Có điều nếu cưới nàng mà phải nhận lão già đáng ghét kia làm nhạc phụ thì… phi phi phi! Chỉ là nghĩ thôi cũng đã chịu không nổi!”
Gia Luật Phong nhịn không được nở nụ cười, cũng may là mình kiên định cự tuyệt.
Khó trách Tiêu lão gió thổi đổi chiều, chạy sang tìm mình nháo cả ngày, ra là bị Liên Tranh tống khứ. Lão già nịnh hót này muốn nhân cơ hội trang chủ còn chưa xác lập, tìm một bên đặt gạch trước, chờ bên đó được kế nhiệm sẽ có thể làm mưa làm gió. Như vậy xem ra khả năng Tiêu Tề là nội gián rất thấp. Nếu hắn là nội gián, nhất định đã sớm tính toán kỹ càng, an bài thuận lợi trước sau, làm gì có chuyện nước đến chân mới chạy tìm phao.
Chính là—-
Kìm lòng không đặng co chặt nắm tay, mày nhíu lại như muốn dính vào nhau.
Lão già khinh người quá đáng! Dám đem nữ nhân Liên Tranh không cần sang cấp cho ta! Lão xem ta là ai hả?!
Về phần Liên Tranh… thật đúng là kiêu ngạo không ai sánh bằng a! Một gã người Hán ở Hồng Diệp sơn trang do Khiết Đan hoàng tộc thành tập, chỉ vài năm liền tập trung được thế lực cho riêng mình. Hiện nay ngay cả Thuật Luật Tiêu thị chủ động cầu hôn cũng quả quyết cự tuyệt. Thật sự tự tin đến thế ư? Tự tin rằng chỉ bằng đám người Hán bại hoại kia là có đủ khả năng ứng phó mọi chuyện? Như vậy đến tột cùng, nội gián có phải là hắn hay không?
Gia Luật Phong thở dài, nhìn Tiểu Thu đang cười ngây ngô, thầm nghĩ: bất luận thế nào, chỉ còn có Tiểu Thu bên cạnh, ít nhất sẽ không lo lắng cho tính mạng mình!
Thật ra từ sau “thu nại bát” chấm dứt, hắn vẫn cùng Tiểu Thu như hình với bóng, mấy ngày qua cũng chưa bị ám sát thêm lần nào.
“A, đúng rồi, nói đến hôn nhân, ta từng thấy qua sư tôn hay lấy một khối ngọc bội ra vuốt ve…” Tiểu Thu mặt mày hớn hở. “Ta biết người Hán thường lấy ngọc bội, trâm cài này nọ làm tín vật định tình. Khối ngọc bội kia có thể nào là tình nhân của sư tôn tặng hắn?”
Gia Luật Phong chợt cảm thấy trong lòng một trận khó chịu. Liên Tranh nhất đại kiêu hùng, nhiều năm qua lại khổ tâm xây dựng lực lượng cho mình, số lần hạ sơn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, làm sau có được tình nhân nào tặng ngọc? Người như hắn cũng có thể có ái nhân sao…
Tiểu Thu không hiểu những gì Gia Luật Phong đang nghĩ, còn nói được đến hăng say.
“Đáng tiếc là ta nhiều lần năn nỉ sư tôn cho xem miếng ngọc bội đó, nhưng người lại nhất quyết không cho…”
Gia Luật Phong trong phút chốc linh cơ lóe lên, ôn nhu nói.
“Thực đáng tiếc, ta cũng muốn nhìn thử một cái.”
Ngọc bội kia nếu thật sự là do tiểu cô nương nào đó tặng, tự nhiên sẽ chẳng có gì hay ho để nhìn. Nhưng biết đâu nó có liên quan đến bí mật của Liên Tranh thì sao? Thân thế của Liên Tranh, nguyên nhân ba tháng trước khi phụ vương gặp chuyện hắn rời khỏi sơn trang, còn có… mưu đồ của hắn đối với Hồng Diệp sơn trang… Nếu có thể tra ra mấy chuyện này… Manh mối về việc phụ vương bị ám sát, biết đâu lại thêm được một ít?
Tiểu Thu không có nghi ngờ Gia Luật Phong, cười nói.
“Đúng sao không? Sư tôn suốt ngày đều trưng ra bộ mặt như người ૮ɦếƭ, vậy mà lại đem ngọc bội kia xem như bảo bối, cẩn thận giữ gìn… Hô, không cho ta nhìn ta lại càng muốn nhìn.”
“…Một khi đã vậy, sao không lén ngó qua một cái?” Gia Luật Phong nhân cơ hội kích động.
Tiểu Thu hai mắt sáng lên, cười nói.
“Hô, đúng vậy! Chúng ta có thể nhìn trộm!”
Gia Luật Phong mím môi cười, lại nói.
“Nhưng mà Tả sử công lực thâm hậu, nghĩ muốn chôm bảo bối tùy thân của hắn cũng không đơn giản vậy a!”
“Ôi giời, vương tử người yên tâm đi. Sư tôn không phải mang nó bên người, mấy đồ vật quan trọng này nọ sư tôn đều để ở thư phòng.” Tiểu Thu cười đến xán lạng. “Hơn nữa ta biết mỗi ngày cố định một canh giờ, sư tôn đều sẽ trong phòng luyện công, trời sập cũng không đổi. Chúng ta có thể thừa dịp ấy mà lẻn vào thư phòng, đem ngọc bội kia ra ngó một lát, xong rồi cất lại.”
“Thư phòng?”
Thật là thu hoạch ngoài ý muốn. Liên Tranh lại có thói quen luyện công như vậy, hơn nữa còn đem ngọc bội đặt ở thư phòng, nói không chừng trong đó cũng giấu không ít bí mật…
Thanh niên cười mị hoặc. Đồng tử đen láy ôn nhuận tràn đầy lưu quang, cánh môi nho nhã khẽ nhếch. Tiểu Thu nhìn, không khỏi ngẩn ngơ một trận, ma xui quỉ khiến làm sau lại tới gần, nghĩ muốn hôn.
“Chát” một tiếng thật kêu.
Gia Luật Phong nhìn tay mình theo bản năng ngăn cản, lại nhìn đến Tiểu Thu vừa bị tát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, không khỏi rớt xuống một giọt mồ hôi to.
Tiểu Thu ôm mặt ủy khuất lên án.
“Hôn một cái cũng không cho, vương tử thật keo kiệt!”
“Ách…” Gia Luật Phong gượng cười mấy tiếng. “Ngại quá, vừa rồi hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, tất cả đều là người luyện võ, ngươi cũng hiểu được mà ~ bằng không ngươi đến làm lại?”
“Lời ngươi nói vừa rồi có tính không?” Tiểu Thu thực chần chờ.
“Đương nhiên tính! Lần này ta nhất định không đỡ.” Hắn cười đến thật thân thiết.
Tiểu Thu xoa xoa cái mũi nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên cảm thấy tóc gáy đều dựng lên, ngập ngừng nói. “Vẫn là thôi đi. Ô Ô, thật sự là đau quá…”
Gia Luật Phong nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Thu, nói.
“Tốt, ngươi nhớ kỹ đó nha, không phải ta không cho ngươi cơ hội, mà là tại ngươi không muốn… Đúng rồi, sư tôn của ngươi, mỗi ngày hắn cố định luyện công vào canh mấy? Rèn sắt khi còn nóng[3], hôm nay chúng ta đến thư phòng xem ngọc bội kia đi!”
Tâm tư của đứa nhỏ Tiểu Thu này với hắn, hắn nhìn sơ qua là biết, chính là hắn cũng chỉ có thể khinh miêu đạm tả như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ đùa giỡn một chút.
… Quan hệ của hắn cùng Tiểu Thu, duy trì nguyên trạng là tốt nhất.
Hắn tuy rằng thực thích Tiểu Thu khờ dại tinh khiết thiện lương, nhưng so với tình yêu nam nữ thì còn kém quá xa.
Huống chi, nói thật ra có phần đê tiện, hắn sở dĩ gần gũi Tiểu Thu như vậy, nguyên nhân thật sự là vì nhờ Tiểu Thu che chắn khỏi âm mưu ám sát trong trang…
Với lại, người hắn để ý nhiều nhất, kỳ thực là Liên Tranh…
Cường đại, lãnh khốc, sát tinh kiêu bá không ai bì nổi, làm cho người ta nghiến răng thống hận, nhưng đồng thời cũng khiến ánh mắt hắn không tự chủ được dõi theo ngưỡng mộ, không dám rời đi dù chỉ một chút…
Cái loại tình tố rối rắm ràng buộc này…
Trống điểm canh hai, giờ hợi là giờ mà mỗi ngày Tả sử Liên Tranh đều cố định luyện công.
Ở phía tây bắc sơn trang có một tiểu viện, thanh tĩnh hẻo lánh, Liên Tranh sống một mình ở đó. Lần này hắn xuất môn ba tháng, dẫn theo Tiểu Thu trở về, nhất thời không có chỗ an trí khác, đành cho đồ nhi ở tại sát vách phòng mình. Tiểu Thu tính tình hoạt bát, ban ngày chạy loạn trong trang, cũng không về ăn cơm, có khi cả nửa ngày không gặp. Liên Tranh cũng không quản y. Mấy ngày này giữa hai thầy trò cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Đêm hôm đó vào đúng giờ hợi, vì muốn nhìn trộm ngọc bội của sư phụ, Tiểu Thu dẫn theo Gia Luật Phong lén lút đi vào tiểu viện. Sắp đến ngày rằm, trên nền trời đen huyền họa một đường trăng gần như tròn trịa. Gió đêm thổi qua, vài áng mây che bớt ánh trang sáng tỏ, bóng phong thụ loang lổ in vào song cửa. Trong gió thoang thoảng một mùi hương thảo mộc dịu nhẹ.
Gia Luật Phong nhịn không được hướng khung cửa sổ có ánh đèn nhìn một cái. Tiểu Thu cười hì hì nói.
“Đừng sợ! Sư tôn luyện công căn bản không nghe được động tĩnh bên ngoài đâu, nhưng nếu tiếp cận trong vòng một trượng sẽ bị phát giác. Chúng ta chỉ cần đi cách xa phòng sư tôn một chút là được!”
Thư phòng cách mấy gian phòng ngủ trong tiểu viện khác xa, một gian tinh xá được trang trí thực tinh tế nhã nhặn, lại đơn độc đứng lặng một góc. Tiểu Thu cười.
“Xem đi! Đi xa như vậy, sư tôn không thể nào phát hiện chúng ta được, ha ha!”
Gia Luật Phong trong lòng thoáng động. Này vị trí của gian tinh xá đúng là thập phần kỳ lạ, giống như bày bố theo số lí, phảng phất có nào đó huyền cơ. Liên Tranh thái độ cao ngạo lạnh lùng, hắn sống một mình ở nơi ít người lui tới, nếu nói hắn muốn che giấu bí mật nào đó, chẳng lẽ là…
“Hắc, mau tới đây a, vương tử!” Tiểu Thu phát hiện hắn không đuổi kịp, ngoắc ngoắc hắn. “Mặc dù có chừng một canh giờ, nhưng chúng ta vẫn phải nhanh lên mới được.”
Gia Luật Phong cười nói.
“Ừ, mà này, thư phòng này nếu cất bảo bối của sư phụ ngươi, chẳng lẽ lại không có cơ quan gì sao?”
Tiểu Thu tay đang nắm thanh gác cửa, nghe vật ngẩn người, bất giác dùng sức, “rắc” một tiếng, thanh gác bằng gỗ lâu năm đáng thương kia đã gãy làm hai.
Trên trán hai người nhất thời nổi đầy gân xanh, lại thêm mấy đường hắc tuyến. Tiểu Thu thiếu điều muốn khóc thét lên.
“Xong rồi xong rồi! Thế nào sư tôn cũng sẽ phát hiện.”
Gia Luật Phong khóe môi run rẩy.
“Ngươi khí lực thật không nhỏ nha!”
Nhưng mà việc đã đến nước này, hắn đã hạ quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải nhìn một cái xem thư phòng này có chứa cái gì.
Tiểu Thu uể oải một lát, rồi cũng tỉnh táo lên. Y tính tình khoáng đạt, căn bản không lo tới hậu quả, mạnh miệng nói.
“Dù sau bị sư tôn mắng là tránh không khỏi rồi, nhất định phải xem cho đáng!”
Hai người chạy nhanh vào thư phòng.
Trong phòng rộng thênh thang bày trí một cái bàn cùng một kệ sách ngăn nắp gọn gàng. Gần tường có đặt một bức bình phong tám cạnh, mặt sau kê một tháp tương phi[4] được chế tác tinh xảo. Trong phòng còn đặt một lư hương.
Cả gian phòng toát lên phong cách nho gia, 乃út nghiên mực giấy, lại còn lư hương cùng tháp tương phi, dạ minh châu khảm trên bốn vách tường, nhìn qua chẳng khác nào thư phòng của các tài nữ uyên bác.
Gia Luật Phong đen mặt, lẩm bẩm.
“Nguyên lai Tả sử lại có sở thích như vậy…” Cùng với bề ngoài không chút phù hợp! Nhưng là cách sắp xếp giá sách đó nhìn có chút gì đó quái dị.
Tiểu Thu nhào vào thư án tìm kiếm, đột nhiên, y quay đầu lại, cười nói.
“Ở trong này!”
Gia Luật Phong đến gần xem, quả nhiên là một ngọc bội. Dương chi bạch ngọc trơn bóng không tỳ vết, kết hợp chạm nổi và hoa văn chìm mà thành, đường nét cực kỳ tinh xảo. Có điều hoa văn lại không phải họa tiết long phụng bình an người Hán yêu thích, cũng không phải họa tiết thu sơn của người Liêu, mà là họa tiết xuân thủy của người Kim.
Người Tống thường nghĩ hai tộc Liêu, Kim đều là bộ tộc du mục, đem nói gộp làm một. Kỳ thực hai tộc có rất nhiều khác biệt, nhìn vào họa tiết chạm ngọc là có thể thấy rõ.
Khiết Đan tộc Liêu quốc lấy núi rừng, sơn lộc (hưu núi), gấu làm đề tài, gọi là họa tiết thu sơn. Gia Luật Phong là Đại Liêu hoàng tử, trên người cũng có ngọc bội khắc họa tiết thu sơn.
Còn Nữ Chân tộc Kim quốc lại lấy lá sen, hoa sen, đồng cỏ và sông súi, hải đông thanh săn thiên nga làm họa tiết. Lúc trước khi Đại Kim nổi dậy, Đại Liêu hoàng đế mỗi năm đều bắt tộc Nữ Chân tiến cống hải đông thanh, khiến người Nữ Chân oán hận, từ đó chinh chiến liên miên. Sau này, Hoàn Nhan A Cốt lập Đại Kim, tiêu diệt Đại Liêu cùng Bắc Tống, thống trị trung nguyên, cũng giống như hải đông thanh thách thức trời cao, tiến đến Bạch sơn Hắc thủy[5]. Cũng từ đó, người Kim lấy việc đeo ngọc bội khắc hoa văn xuân thủy làm quang vinh. Trong nhận thức của họ, hải đông thanh là anh hùng tối cao thượng, tối thần thánh.
Mà ngọc bội này của Tả sử Liên Tranh chạm trổ tinh xảo, đường nét hoa mỹ nhưng không mất vẻ kiên cường hào phóng, cả thiên hạ cũng chỉ có một người có được kỹ thuật chạm khắc đó—-
Ngự tiền xảo tượng[6] Kim quốc Khâu Nột Ngôn!
Mà kiệt tác của Khâu Nột Ngôn đều là làm cho cung đình Kim quốc, cũng chỉ có thể xuất hiện trên người hoàng thất Đại Kim!
Chẳng lẽ Tả sử Liên Tranh là người Kim… mà nữ thích khách ám sát phụ vương cũng tự xưng Kim quốc quận chúa…
Trong đầu ngàn vạn ý niệm thoáng qua, Gia Luật Phong đang suy nghĩ thất thần, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan. Hắn cùng Tiểu Thu phát giác đại sự không ổn, theo tiếng động quay đầu lại.
[1] Phùng nhân chính thuyết tam phân thoại. Vị khả toàn phao nhất phiến tâm: người gặp nhau nói chuyện chỉ nói 3 phần thật, không ai phô bày hết tâm tư mình.
[2] Túc địch: kẻ địch lâu năm.
[3] Rèn sắt khi còn nóng: khi nghĩ đến chuyện gì thì phải làm ngay
[4] Tháp tương phi: một loại giường nhỏ, thường dùng để nghỉ trưa.
[5] Bạch sơn Hắc thủy: vùng Đông Bắc Trung Quốc, gồm Trường Bạch Sơn và Hắc Long Giang.
[6] Xảo tượng: thợ thủ công khéo tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc