MƯA VÀ NƯỚC MẮT
Ngày chủ nhật!
An Vy dụi dụi mắt tỉnh giấc, ngước mặt ra phía cửa sổ đang mở ra, làn hơi lạnh nhẹ phả vào bên trong căn phòng, bên ngoài trời vẫn còn tối, tiếng mưa rơi xuống giữa bầu không khí se lạnh. An Vy cúi đầu xuống nhìn sang bên cạnh, Tiểu Bảo vẫn say giấc ngủ bên cạnh nó. Nở một nụ cười nhẹ, An Vy cúi xuống hôn nhẹ lên đầu con trai rồi kéo chăn lên đắp ngang người cậu bé rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên sau khi trở về nước nó lại được thấy mưa. Những cơn mưa ấy, không khí se lạnh ấy thật khiến người ta vùi đầu vào lòng người ta thương, khiến người ta chỉ muốn dừng lại mọi nhịp sống bộn bề, cảm nhận hết sự ấm áp trong vòng tay người... Nhưng đã từ lâu nó không còn thích mưa nữa. Trong cơn mưa đã có đau buồn!
Đưa tay lên với tìm chiếc điện thoại trên kệ tủ cạnh giường, An Vy bấm xem vài thứ rồi ngồi dậy đi xuống giường vào làm vệ sinh cá nhân.
Bầu trời hôm nay thật âm u, không khí lại có chút xe lạnh, đài báo gió mùa đến. An Vy bước tới hôn nhẹ lên trán Tiểu Bảo rồi khoác chiếc áo vào đi ra phòng bếp. Hôm nay là chủ nhật, Tiểu Bảo không phải đi học nhưng nó vẫn phải tới công ty. Nó muốn hoàn thành bộ váy cưới mà từ lâu đã muốn làm. Chỉ không hiểu tại sao lại muốn làm điều đó cho Bích Thảo!
Làm xong tất cả các món ăn, nó trưng bày ra bàn rồi phủi tay hài lòng chống hông nhìn đồ ăn trên bàn.
" Vy Vy, hôm nay Người anh em tới ạ? " - Tiểu Bảo mắt nhắm mắt mở kéo cửa bước ra ngước nhìn nó.
" Không, sao Tiểu Bảo lại hỏi như vậy? " - An Vy gỡ chiếc tạp dề xuống rồi bước tới bế Tiểu Bảo lên - " Mẹ đưa Tiểu Bảo đi vệ sinh cá nhân nào "
" Tiểu Bảo ngửi thấy mùi thơm á? " - Tiểu Bảo lúc này đã tỉnh bơ nhìn An Vy.
An Vy nhún vai cười nhẹ rồi bế Tiểu Bảo vào bên trong.
" Oa Vy Vy, thơm quá " - Lát sau Tiểu Bảo đã chạy tới leo lên ghế nhìn An Vy thốt lên.
" Vy Vy học làm cho Tiểu Bảo đó, thích không? " - An Vy bật cười nhéo má cậu con trai.
" Yearrrr. Từ nay Tiểu Bảo không phải ăn trứng mỗi ngày rồi " - Tiểu Bảo giơ cao hai tay vui vẻ. An Vy cũng bật cười theo cậu.
Đang cười tươi vui vẻ thì tiếng chuông cửa vang lên, An Vy vỗ vỗ nhẹ đầu Tiểu Bảo nói:
" Tiểu Bảo ăn đi "
Sau đó quay người ra ngoài mở cửa.
" Ơ sao hai ba con đến sớm thế này? Vào dùng bữa sáng cùng em và Tiểu Bảo luôn a " - An Vy mở cửa ra rồi nói khi nhìn thấy Leo và Tiểu Kiệt.
" Hôm nay chủ nhật, Tiểu Kiệt cứ nằng nặc đòi đi tìm Tiểu Bảo. Anh có buổi tập duyệt nên tiện đường qua đón Tiểu Bảo " - Leo cười nhẹ đi vào bên trong. Tiểu Kiệt đã chạy vào với Tiểu Bảo từ lúc nào rồi.
" May quá, hôm nay em cũng phải tới công ty. Định là sẽ đưa Tiểu Bảo qua nhà anh Hai. " - An Vy nói rồi đi vào bên trong mang thêm ra bát đũa cho hai người.
" Có lẽ show diễn của anh sẽ diễn ra sớm hơn dự tính. Anh có một hợp đồng quan trọng ở bên Pháp " - Leo
" Vậy Vy Vy lại được nhìn thấy Tiểu Bảo trên sàn diễn rồi " - An Vy vui vẻ quay sang nhìn Tiểu Bảo và Tiểu Kiệt đang ríu ran kể chuyện cho nhau nghe.
" Tiểu Bảo muốn Daddy cùng đi cơ " - nghe thấy tiếng nó, Tiểu Bảo quay sang chu mỏ nói.
An Vy nhíu mày nhéo má Tiểu Bảo:
" Chú ấy thức sự không phải là Daddy mà "
Tiểu Bảo buồn bã cúi đầu xuống, Tiểu Kiệt đưa tay ra khoác lên vai Tiểu Bảo an ủi:
" Tiểu Bảo, đừng buồn. Đã có anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh Tiểu Bảo "
Tiểu Bảo ngước đầu lên nhìn Tiểu Kiệt cười, An Vy và Leo nhìn nhau rồi cũng nhìn hai đứa nhỏ cười nhẹ. Từ nhỏ hai anh em đã ở bên nhau thân thiết, khăng khít như anh em ruột thịt.
***
Dùng bữa sau, Leo đưa Tiểu Bảo và Tiểu Kiệt đến sàn diễn để tổng duyệt một lần cuối trước khi show diễn chính thức được diễn ra.
" A Tiểu Bảo, Tiểu Bảo " - Khánh An hét lên khi nhìn thấy Tiểu Bảo đang đi ra từ sàn catwalk. Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Khánh An đã vui mừng ra mặt nhưng vẫn tự tin bước đi đầy chuyên nghiệp.
Hoàn thành xong, Tiểu Bảo đã chạy ào ra phía Khánh An vui vẻ, ánh mắt dõi theo tìm kiếm thứ gì đó, nói:
" Cô ơi, Daddy không tới sao ạ? "
Khánh An lắc nhẹ đầu sau đó vội lên tiếng khi nhìn thấy Tiểu Bảo đang buồn bã:
" Hôm nay anh hai bận việc nên không thể tới được. Lần sau anh hai nhất định tới mà "
" Thật không ạ? " - Tiểu Bảo mắt sáng lên ngước nhìn Tiểu Bảo
" Thật mà " - Khánh An vui vẻ ôm ôm cậu bé sau đó dẫn cậu bé đi tìm Leo.
" Anh ơi, Em dẫn Tiểu Bảo về nhà chơi được không? " - Khánh An kéo kéo tay Leo đang chỉ đạo mọi người thay đổi một vài đồ trang trí.
" Được nhưng đợi anh làm xong rồi sẽ đưa hai đưa về " - Leo quay sang xoa đầu Khánh An cười nhẹ.
Khánh An nhăn nhó nhìn Leo nói:
" Ứ, bác Lâm tài xế đưa em tới đây mà. Em tự đi về được. Em không phải là con nít "
" Vậy sao? " - Leo bật cười - " Bên ngoài trời đang mưa, hai đứa chỉ được chơi trong nhà thôi đấy. Làm xong việc anh sẽ tới đón Tiểu Bảo "
" Daddy, con cũng muốn đi " - Tiểu Kiệt kéo kéo tay Leo nói.
" Vậy được, ba đứa chơi cẩn thận đấy " - Leo xoa đầu con trai cười.
" Yearrr " - Cả ba vui vẻ hét lên rồi thi nhau chạy về phía nhà xe. Leo nhìn theo ba đứa cười nhẹ rồi quay lại tiếp tục công việc.
***
Khánh Anh bước vào cổng công ty, trên tay là bản hợp đồng, hắn vừa đi vừa xem vừa lướt qua phòng thiết kế đã nhìn thấy bóng dáng nó vừa đi ra tiến về phòng làm việc riêng. Hắn khựng lại một lúc rồi tiếp tục đi. Thực sự hắn không nên quá quan tâm vào nó!
Vẫn còn bận rộn với đống tài liệu trên bàn, cơn mưa bỗng đổ ào xuống kéo sự chú ý của hắn ra bên ngoài ban công. Bầu trời âm u, những cơn mưa nặng hạt rơi xuống như trút. Ánh mắt hắn có chút ᴆục ngầu. Trong kí ức của hắn bây giờ, mưa chỉ là những kí ức đau buồn! Chỉ cần nhìn ra màn mưa, hình ảnh nó và Hải Minh đêm hôm ấy lại xuất hiện trong đầu hắn...
Đẩy ghế đứng dậy, hắn tiến tới định bụng kéo tấm màn lại thì đột nhiên nó lại xuất hiện...
An Vy bước ra ngoài ban công, ngước mặt lên nhìn bầu trời âm u, đặt hộp mì đang nghi ngút khói xuống ghế. Ngồi xuống bên cạnh, nó ngước đầu lên nhìn bầu trời một lúc sau đó mới cúi đầu xuống cắm cúi ăn hộp mì.
Khánh Anh hơi nhíu mày nhìn nó. Chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại khó chịu như vậy. Có lẽ là vì hôm nay trời mưa chăng?
An Vy đưa tay ra hứng những giọt mưa nặng trĩu thì bất ngờ ai đó cầm chặt tay nó kéo nó quay sang bên phải.
" Khánh Anh... " - Nó bất ngờ thốt lên
Hắn vẫn nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy. An Vy nhăn nhó cố gỡ tay hắn ra:
" Anh buông em ra. Đau "
Hắn vẫn không có chút động thái nào sẽ bỏ nó ra. Ánh mắt như muốn đóng băng nó nhưng nhìn sâu vào đôi mắt ấy lại là một sự cô độc đến khó tả. Mặc nó giãy giụa thế nào hắn vẫn đứng yên như thế. Nhìn vào gương mặt không chút biểu cảm của hắn không thể đoán biết được tâm tư hắn thực đang giận dữ hay làm sao? Bàn tay nó như bị hắn nghiền nát, đau đến mức nước mắt nó cũng đã rơi rồi. Lúc này hắn mới đẩy nó ra, lạnh lùng nói:
" Cút khỏi nơi này đi "
An Vy thoát được tay hắn thì ôm lấy tay xoa xoa, nhăn nhó. Bàn tay nó đã hằn từng dấu vân tay của hắn. Gạt giọt nước mắt đã rơi xuống nơi gò má, nó ngước đầu lên nhìn hắn. Nước mắt tự dưng lại rơi xuống không ngừng. Rất nhiều lần đứng trước mặt hắn, nó đã muốn bật khóc. Chín năm qua nó đã luôn gồng mình lên để sống vui vẻ, gồng mình lên để làm chỗ dựa cho Tiểu Bảo. Nhưng nỗi nhớ hắn luôn dày vò nó. Bức ép nó mỗi ngày đến khó thở. Nhưng lựa chọn rời đi, nó chưa bao giờ hối hận. Đây là những giọt nước mắt thật lòng, giọt nước mắt của sự nhớ thương, giọt nước mắt của sự kìm nén, của một tình yêu dang dở và đau khổ! Chạm vào ánh mắt ấy của nó, trong lòng hắn đột nhiên lại cảm thấy đau lòng. Có gì đó lại hận nó, có gì đó lại muốn ôm lấy nó!
Mưa mỗi lúc mỗi to. Tiếng mưa át cả nhịp tim đang đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hai người. Thời gian như muốn ngưng đọng lại. An Vy gạt dòng nước mắt đang đua nhau rơi xuống, bước qua người hắn lạnh lùng. Từng giọt, từng giọt vẫn cứ thế rơi. Hắn cũng lạnh lùng bước đi không quay đầu nhìn lại. Cả hai quay người lại với nhau, bước đi vô tình! Như cái mối tình dang dở, mãi mãi chẳng thể tìm thấy nhau?
***
Trong căn biệt thự ngát hương hoa hồng. Ba đứa trẻ vui vẻ ngồi vòng tròn trên giường chơi cùng nhau. Bỗng có tiếng gõ cửa, Khánh An đứng dậy rồi bước tới mở cửa ra.
" Mẹ vào đi " - Khánh An vui vẻ đứng một bên nhìn người phụ nữ ở ngoài cửa nói.
" Mẹ đưa chút hoa quả lên cho mấy đứa " - Mẹ hắn vui vẻ nói rồi bước vào nhìn Tiểu Bảo và Tiểu Kiệt sau đó đi tới ngồi bên cạnh Tiểu Bảo rồi đặt dĩa hoa quả vào chính giữa.
" Con cảm ơn bà " - Tiểu Bảo và Tiểu Kiệt đồng thanh vui vẻ rồi đưa lên miệng ăn ngon lành.
" Ngoan " - Mẹ hắn cười hiền rồi cúi xuống nhìn Tiểu Bảo xoa xoa đầu cậu bé, bà thực sự rất có cảm tình với cậu bé. Và giá như cậu bé thực sự là con trai của Khánh Anh thì tốt biết mấy? Cậu bé thực sự rất rất giống Khánh Anh hồi bé khiến cho bà cứ nhìn ngắm mãi không thôi.
Một lúc lâu sau, bà mới rời đi để không gian cho bọn trẻ được chơi thoải mái.
" À đúng rồi Tiểu Bảo, tại sao Tiểu Bảo lại gọi anh hai là Daddy? " - Khánh An đang phe phẩy con gấu bông trên tay đột nhiên nhớ lại chuyện cũ liền quay sang nhìn Tiểu Bảo
" Vì sợi dây chuyền này nè " - Tiểu Kiệt nhanh tay nhanh miệng vừa nói vừa nhào tới kéo sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Bảo lên chìa ra cho Khánh An xem.
" Á sợi dây chuyền này anh hai cũng có một cái này " - Khánh An nhận ra ngay sợi dây chuyền liền thốt lên.
" Vy Vy nói chỉ có duy nhất hai sợi dây chuyền này, một là ở chỗ Tiểu Bảo hai là ở chỗ Daddy. Nhưng Daddy không cần Tiểu Bảo, Daddy không muốn nhận lại Tiểu Bảo " - Tiểu Bảo cúi đầu xuống buồn bã.
Khánh An đưa tay lên cằm suy nghĩ về sợi dây chuyền thì cảnh cửa bỗng bật tung ra. Bích Thảo đẩy bánh xe đi vào một bên giường. Ngay bên cạnh Tiểu Bảo.
" Ơ chị, sao chi lại vào đây? " - Khánh An nhăn nhó nói.
Bích Thảo không nhìn sang Khánh An mà quay sang nhìn Tiểu Bảo lạnh lùng khiến cậu bé sợ hãi thụt lùi về phía Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt đưa ánh mắt giận dữ ngước nhìn Bích Thảo, nhanh tay vòng ngang người Tiểu Bảo như muốn bảo vệ cậu bé.
Bích Thảo không nói không rằng đưa tay ra giật phăng sợi dây chuyền trên cổ của cậu bé sau đó ném thẳng ra bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt căm phẫn nhìn Tiểu Bảo tức giận. Thì ra lí do mà Khánh Anh luôn mang theo sợi dây chuyền bên cạnh là như vậy. Đã có lúc anh sơ ý để quên sợi dây chuyền ở công ty, anh đã lục tung căn nhà này lên, điên cuồng tìm kiếm sợi dây chuyền. Thì ra là tín vật giữa hai người. Bích Thảo càng nghĩ lại càng căm phẫn nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt không giấu nổi sự ganh ghét nhìn Tiểu Bảo.
Hành động của Bích Thảo quá nhanh khiến ba đứa trẻ chỉ kịp nhìn không kịp phản ứng. Chỉ có Tiểu Bảo là giật mình đưa tay lên cổ. Bích Thảo giật chiếc vòng làm cho cổ cậu bé hằn lên một vết đỏ dài.
Định hình được mọi chuyện, Tiểu Bảo nước mắt rơi xuống không ngừng đứng phắc dậy.
" Cô là người xấu. Cô làm mất sợi dây chuyền của Tiểu Bảo rồi Daddy sẽ không tìm thấy Tiểu Bảo nữa. Đồ người xấu. Huhu " - Tiểu Bảo bật khóc leo xuống giường rồi chạy ra bên ngoài phòng. Tiểu Kiệt cũng vội chạy theo.
" Chị quá đáng lắm " - Khánh An cũng tức giận hét lên rồi chạy theo Tiểu Bảo và Tiểu Kiệt.
Tiểu Bảo chạy xuống bên dưới nhà sau đó lao ra ngoài trời mưa chạy tới chỗ phía vườn bên dưới phòng Khánh An. Mọi người trong nhà thấy vậy cũng chạy vội theo cậu bé. Nhưng cậu bé vừa khóc vừa chạy đi mặc kệ mọi người có gọi như thế nào. Cùng lúc, hắn trở về. Vừa bước xuống xe đã thấy Tiểu Bảo chạy trong mưa. Hắn cũng bước nhanh đi về phía cậu bé.
Nhìn thấy Tiểu Bảo khom người tìm kiếm thứ gì đó ở bên ngoài trời mưa, Ba mẹ và bà nội cùng hắn đều bước tới gần cậu bé.
" Tiểu Bảo, con đang tìm gì thế? Mau vào nhà đi, nếu không con sẽ bị ốm đấy " - Mẹ hắn đưa ô tới, lo lắng che cho cậu bé.
" Không được, không được. Mất sợi dây chuyền Daddy sẽ giận Tiểu Bảo, Daddy sẽ không tìm thấy Tiểu Bảo nữa " - Tiểu Bảo vừa khóc nấc lên vừa không ngừng tìm kiếm sợi dây chuyền.
" Cô người xấu ấy hung dữ lắm, cô ấy giật phăng sợi dây chuyền của Tiểu Bảo ném đi luôn " - Tiểu Kiệt căm phẫn nói.
Hắn cùng ba mẹ và bà nội chỉ ngơ ngác nhìn nhau không hiểu bọn trẻ đang nói gì.
" Tiểu Bảo có một sợi dây chuyền để tìm lại Daddy của mình, chị Bích Thảo đã quăng xuống đây ạ " - Khánh An cũng giận dữ nói lại cho mọi người hiểu. Mọi người đang nhìn nhau không biết giải quyết thế nào thì đằng sau tiếng của nó vang lên...
" Tiểu Bảo, Tiểu Bảo " - An Vy đang đi cùng Hải Minh bước tới, nhìn thấy Tiểu Bảo ướt như lột thì chạy vội tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo - " Tiểu Bảo, con sao thế này? Sao lại ở đây? Sao lại để ướt thế này? "
" Tiểu Bảo làm mất sợi dây chuyền rồi. Daddy sẽ không tìm thấy Tiểu Bảo nữa. Huhu " - Tiểu Bảo òa khóc nấc lên nhìn An Vy làm nó cũng bật khóc theo cậu bé. Nhìn thấy trên cổ Tiểu Bảo có vết hằn, An Vy hiểu ngay ra có chuyện không hay với cậu con trai của mình. Và nó phải chấm dứt tất cả!
Nhắc đến sợi dây chuyền, Khánh Anh bất giác đưa tay lên sờ nhẹ sợ dây chuyền của mình.
An Vy gạt nước mắt rồi lau nước mắt cho Tiểu Bảo sau đó đứng dậy cầm lấy tay Hải Minh kéo cậu lại gần hai người rồi cúi đầu xuống nói với Tiểu Bảo:
" Người anh em mới chính là Daddy của con. "
Câu nói của nó làm mọi người đều ngạc nhiên tột cùng, chỉ duy nhất mình hắn là cảm thấy khó chịu trong lòng.
" Không đúng. Vy Vy, mẹ gạt Tiểu Bảo phải không? Mẹ nói Người anh em không phải là Daddy mà " - Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn nó.
" Tiểu Bảo, vì một vài lí do nên mẹ vẫn chưa thể cho Tiểu Bảo nhận lại Daddy. Nhưng bây giờ thì có thể, Người anh em thực sự là Daddy của Tiểu Bảo " - An Vy ngồi xuống đặt tay lên vai Tiểu Bảo. Hải Minh cũng bước tới gần nhìn cậu bé. Rất rất nhiều lần cậu muốn có thể được nghe Tiểu Bảo gọi cậu là Daddy. Vì đối với cậu, Tiểu Bảo đã là đứa con trai cậu yêu thương rồi.
Tiểu Bảo buồn bã gạt nhẹ tay An Vy rồi bước tới phía Khánh Anh, cậu bé đưa tay nên cầm lấy tay Khánh Anh rồi cúi đầu xuống. Hành động của cậu bé có chút bất ngờ nhưng vô tình lại làm nó đau lòng. Đối với một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của ba như Tiểu Bảo khi đã nhận định hắn là ba thì đã xem hắn là ba mãi mãi rồi.
Mẹ hắn chớp chớp hàng lông mi không cho nước mắt rơi xuống. Đứa trẻ này thực sự quá đáng thương. Hắn như bị đóng băng bởi hành động của Tiểu Bảo. Lúc này An Vy mới tức giận kéo Tiểu Bảo ra đánh vào ௱ôЛƓ Tiểu Bảo:
" Tại sao mẹ nói con không nghe? Chú ấy thực sự không phải là Daddy. Tại sao con không nghe lời? "
" Emily " - Hải Minh vội giữ lấy tay nó. Còn Tiểu Bảo thì cúi đầu xuống, cậu không hề khóc. Trong đầu cậu bé chính là cậu không hề sai. Dưới màn mưa lạnh vô tình, nó chỉ biết bật khóc. Khóc vì thương, khóc vì cảm thấy có lỗi, khóc vì biết đã nợ Tiểu Bảo quá nhiều. Đáng lẽ nó nên chấp nhận Hải Minh từ sớm như vậy Tiểu Bảo cũng sẽ không phải trải qua những chuyện như thế này.
Nhìn thấy An Vy khóc, Tiểu Bảo lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn buồn bã. Ánh mắt cậu bé như kim đâm xuyên trái tim hắn. Sau đó quay sang nhìn An Vy:
" Mẹ ơi, Tiểu Bảo không đòi Daddy nữa. Mẹ đừng khóc "
Câu nói của cậu bé lại khiến mọi người càng đau lòng hơn. An Vy chỉ biết quỳ xuống ốm chặt lấy cậu bé! Hải Minh cũng ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lưng nó. Đã đến lúc cậu phải làm gì đó để mang lại hạnh phúc cho nó và Tiểu Bảo!