Lời Hứa-Chuyện này là thế nào đây?
Hải Nghi khó hiểu nhìn Hải Nam tay xách vali bộ dáng nghiêm túc đứng trước cửa nhà mình.
Hải Nam mím môi không nói, bên cạnh Hải Phong rất tốt bụng mà thay cô giải thích.
-Thì là người nào đó cảm thấy vị hôn thê của mình rất đào hoa, tình địch cũng đã dọn đến làm hàng xóm rồi, vậy nên người nào đó rất không cảm thấy an tâm cho nên dọn qua đây ăn cơm ké, có phải hay không Leader?
Hải Phong cười vô hại huých vào tay Hải Nam, nhìn bộ dạng của tên này hắn thật sự rất muốn cười.
Chẳng qua là sớm đã có người thay anh cả Hải Phong làm điều ấy.
-Hắc hắc… ha ha… Hải Nam cậu muốn ở đây thật sao, có muốn cùng phòng với tôi không?- Hải Lâm cười rất đểu, ánh mắt hết sức quyến rũ nhìn Hải Nam.
-Biến. –Hải Nam lạnh lùng phun ra một chữ làm Hải Lâm tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Ánh mắt hồng hồng nhìn anh trai đáng thương nói.
-Hải Duy, Leader không cần em.
-Không sao, nếu sợ từ nay về sau anh ngủ với em.-Hải Duy kiên nhẫn dỗ dành đứa em trai thích khóc này.
Hải Nam khinh bỉ nhìn bộ dáng anh em bọn họ biểu diễn tình cảm, nhanh chóng bày ra bộ dáng cún con đáng yêu nhìn Bạch Kim Xuân, nói.
-Mẹ Xuân, con ở đây được không?
Bạch Kim Xuân bất đắc dĩ cười cười, nhìn đứa con trai mình thương yêu như con ruột, tận mắt nhìn hắn lớn lên, đối với Hải Nam thương yêu nói.
-Dĩ nhiên là được, ở đây có phòng riêng của con mà.
-Mẹ! –Hải Nghi làm nũng kêu lên.
-Thằng nhóc này từ nhỏ một nửa thời gian đã sống ở đây, bây giờ cũng giống như về nhà vậy thôi, không sao đâu, ba cho phép.
Nguyễn Hà Huy nhìn Hải Nam cười nói, tận lực bỏ qua cái trừng mắt của Hải Nghi.
Không do dự gì thêm ngay sau đó, Hải Nam nghiễm nhiên chiếm cứ một phòng ngay sát vách phòng cô.
Nguyễn Hà lão gia tất nhiên sao có thể để yên, nhưng với uy Hi*p đáng sợ của lão bà nhà mình chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ấm ức tìm Trần Vũ Dương tính sổ.
Đêm đến biệt thự Nguyễn Hà gia khắp nơi sáng rực ánh đèn, sừng sững giữa một đồi hoa hồng rộng lớn nó giống như lâu đài trong cổ tích mọc lên từ cánh đồng hoa. Thật không hổ danh là biệt thự có phong cảnh đẹp nhất.
Hải Nghi ngồi trên xích đu màu trắng nhìn ánh sao trên trời, trong lòng vui vẻ trộm cười. Thiên thần cuối cùng cũng trở lại bên cô, thiên thần sẽ bảo vệ cô khỏi ma cà rồng đáng sợ.
Trên vai bỗng cảm nhận được một cỗ ấm áp bao lấy, cô xoay người nhìn lại thì thấy Hải Nam không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, nhìn hắn giống như ông cụ non lạnh giọng ra lệnh.
-Trời lạnh em ra ngoài đây làm gì?
Hải Nghi bất đắc dĩ nhìn hắn, cái người này còn có bao nhiêu bộ mặt đáng yêu như vậy, cô thật sự muốn biết khi hắn đỏ mặt sẽ như thế nào, trình độ mặt dày của hắn cô đã được tận mắt chứng kiến, thật sự muốn nhìn một chút bộ dáng hắn đỏ mặt thì như thế nào?
Thấy hắn rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cô, tay không khỏi đưa lên véo véo mặt hắn, xúc cảm thật sự rất tốt, càng véo càng vui, lực trên tay cũng càng ngày càng tăng.
-Này, em làm gì thế? Em không cần ghen tị vì không xinh đẹp bằng anh đâu, vì cho dù em có xấu xí thì anh cũng miễn cưỡng nuôi em mà… Á.. đau.
Khi Hải Nam vừa nói xong cũng là lúc gương mặt hắn bị người đùa bỡn không ra hình thù gì rồi. Hải Nghi vừa lòng nhìn tác phẩm của mình thành công biến hai má Hải Nam trở thành hai quả cà chua chín.
-Ha ha quả thật khi đỏ mặt anh rất đáng yêu nha, đáng tiếc bộ dạng này chỉ có em nhìn thấy, và cũng không cho phép ai nhìn thấy.
Hải Nghi cười đắc ý, hoàn toàn không biết bản thân tự lúc nào đối với hắn trở nên bá đạo như vậy. Hải Nam nhìn cô tâm tình hắn trở nên thả lỏng hơn, cô nhóc rõ ràng cũng có tình cảm với hắn tại sao không thừa nhận, có lẽ chính cô cũng không biết rõ đi.
Hải Nam vươn tay chạm đến sợi dây chuyền trên cổ cô, lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt hắn như vậy, ánh mắt thật sâu giống như cất chứa rất nhiều rất nhiều gánh nặng vậy.
Nhìn mi tâm hắn buộc chặt trong lòng cô không hiểu cuống quít lên, bàn tay mát lạnh xoa nhẹ giữa hai chân mày của hắn.
Hải Nam mỉm cười nắm lấy tay cô, sâu kín nói.
-Sợi dây chuyền này là vật duy nhất mẹ để lại cho anh, lúc đó mẹ nói mẹ sẽ quay về nhìn nó nằm trên cổ người con gái anh yêu.
Hải Nghi sững sờ có chút không thích ứng được nhìn hắn. Nói vậy chẳng lẽ là hôm đó…
Thấy sắc mặt Hải Nghi biến hóa, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Hải Nam thở dài gõ nhẹ đầu cô, bất đắc dĩ nói.
-Đồ ngốc, lúc anh nhìn thấy em tại đây vào đêm sinh nhật đó, anh đã nghĩ anh sẽ có được em. Nhưng thật không ngờ em chính là vị hôn thê mà ông nói, bởi vậy anh muốn dành món quà này tặng cho em. Thế nên em nhất định không được đánh mất.
“Và nếu như có một ngày em lỡ tay đánh mất thì hẳn là em không cần tình cảm của anh”
Hải Nam âm thầm nói trong lòng, hắn thật sợ một ngày cô không muốn ở bên cạnh hắn nữa, tay đang nắm lấy tay cô cũng chặt thêm vài phần.
Hải Nghi nhìn bộ dạng khẩn trương của Hải Nam, tâm không khống chế mà run rẩy, cô chủ động ôm cổ hắn, bên tai hắn thì thầm.
-Em biết rồi.
Ba chữ ngắn ngủn “Em biết rồi” nhưng lại giống như lời hứa mãi mãi, một lời hứa cam đoan tình cảm của hai người.
Hai tay mạnh mẽ ôm lấy người con gái trong lòng, không muốn mất đi cô, không muốn!
“Hải Nghi em phải nhớ lấy từ giờ phút em đón nhận tình cảm của anh thì cả đời này em phải chịu trách nhiệm với anh vì anh chỉ yêu mình em thôi không có cách nào đón nhận người con gái khác”.
“Hải Nam, em đã hứa với gia gia nhất định sẽ bảo vệ anh, bảo vệ tình cảm của anh, sẽ không làm anh bị tổn thương, sẽ không để người khác mang anh đi”.
Hai người hai suy nghĩ, cùng ngồi trên chiếc xích đu màu trắng giữa vườn hoa hồng ngát hương, trong ánh đèn màu mờ nhạt dưới từng khóm hoa, với sự chứng kiến của hàng ngàn ngôi sao sáng đón nhận tình cảm của nhau, ôm nhau thật chặt.
Giống như truyện công chúa và hoàng tử trong cổ tích sống trong tòa lâu đài lộng lẫy, đón nhận vô vàng điều xinh đẹp nhất trong cuộc sống.
Gió đêm lạnh lẽo mang theo hương hoa hồng chúc phúc cho hai người bọn họ, hoa hồng là đại diện cho tình yêu muôn thuở, mang đến cho hai người người hương thơm tinh khiết nhất.
Gió càng thổi mạnh, càng trở nên lạnh hơn, nhưng hai người đều cảm thấy ấm áp!
Nhưng mà đây chỉ là mở đầu mà thôi!
……………….
-Lão già… hắn cuối cùng cũng xuất hiện!
Yêu Hay Không YêuHơn 30 năm trước, trên thế giới bắt đầu xuất hiện một tổ chức mafia tự xưng là Dark do bốn người sáng lập. Trong khoảng thời gian chưa đầy ba năm, Dark không ngừng lớn mạnh và trở thành một tổ chức đứng đầu thế giới về tình báo, nắm trong tay những cơ mật quan trọng mà người ta đua nhau giành lấy.
Người ta chỉ biết rằng, Nguyễn Hà Trung là người đứng sau của Dark, cũng không ai biết rằng ba người còn lại sáng lập ra Dark là ai. Và người thừa kế Dark có phải là cô cháu gái biến mất 17 năm của Nguyễn Hà Trung hay không vẫn là một dấu chấm hỏi lớn?
-Lão gia, bọn họ đang nhắm vào tiểu thư.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen cung kính nói với Nguyễn Hà Trung.
Bên trong căn phòng bí mật ba người đàn ông hơn 50 tuổi ngồi đối mặt với nhau. Không khí nghiêm túc, lạnh lẽo đến rợn người.
Nguyễn Hà Trung nghe người áo đen báo cáo, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng tay dưới ghế đã âm thầm nắm chặt lại.
-Đây là điều ông muốn sao? Ông không sợ một khi con bé biết được sự thật nó sẽ không tha thứ cho ông?
Trần Vũ Dương hiểu rõ tính cách ông bạn này, một khi ông ấy quyết định làm việc gì thì sẽ làm đến cùng, huống hồ kế hoạch này ông ấy đã chuẩn bị suốt 18 năm. Chỉ là ông muốn nhắc nhở ông ấy một chút thôi.
-Tôi nhất định sẽ không để con bé gặp phải chuyện gì.
Nguyễn Hà Trung kiên quyết nói.
Trần Vũ Dương xoay đầu nhìn Hoàng Khương nảy giờ vẫn trầm mặt không nói. Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao đi nữa người thừa kế cũng đã định sẵn, kế hoạch cũng đã bắt đầu, bọn họ có nói gì cũng vô ích.
………………….
Một tuần trôi qua, Hải Nam vẫn mặt dày mày dạn mà ở lại biệt thự Nguyễn Hà gia.
VuHa- Sky.
-Hải Duy, gần đây quan hệ của Hải Nam và Jerry có vẻ rất tốt.
Hải Lâm ngồi trên lan can sân thượng, hai chân đung đưa như con nít, ánh mắt chờ mong nhìn anh trai Hải Duy, đang dựa lưng vào tường giả vờ ngủ.
-Ừ.- Hải Duy lười biếng đáp lại.
-Nhưng còn Hiểu Lam thì sao? Chẳng phải cô ta yêu Hải Nam sao, lúc trước những cô gái tiếp cận Hải Nam đều bị cô ta xử lí, đó cũng là lí do Hải Nam cho cô ta bên cạnh mình. Nhưng bây giờ thì sao?
-Hải Nam chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này tốt.
Hải Duy lúc này đã mở ra hai mắt, ánh mắt thoáng qua lo lắng, nhưng rất nhanh tắt lịm đi, có lẽ hắn nghĩ nhiều.
-Không phải vậy, em chỉ nghĩ đến giờ tại sao cô ta không hành động thôi, giống như đối với những cô gái trước kia á.
Hải Lâm lắc lắc đầu, khó hiểu hỏi, đôi mày xinh đẹp nhăn lại giống như ông cụ non, cật lực suy nghĩ.
Hải Duy im lặng không trả lời.
Đứng phía sau cánh cửa, Hải Nghi nghe thấy tất cả, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, xoay lưng cất bước đi xuống lầu.
Thật ra cô vẫn cảm thấy mọi người giấu cô cái gì, chỉ là cô không muốn đi điều tra thôi.
Từ khi cô vào trường mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ giống như là đồng cảm nhiều hơn là ghen tị.
Ha ha đến giờ cô biết hiểu thì ra cô bị tất cả mọi người lừa gạt sao. Hay lắm Hải Nam anh che dấu thật tốt, tốt đến nỗi không ai trong trường nhắc đến chuyện của anh.
Nếu không có chuyện gì tại sao lại giấu cô chứ. Nghĩ đến đây tâm không khỏi đau đớn, cảm giác giống như đồ mình yêu qúy nhất bị người khác dòm ngó vậy.
Từ bao giờ đồ của Nguyễn Hà Hải Nghi này lại dễ dàng cho ta chạm vào? Hừ, ngay cả liếc mắt cũng đừng mơ tưởng.
-Hải Nghi, em đi đâu vậy?
Hoàng Tử Minh tay ôm một đống sách, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười ấm áp.
-Tử Minh, em muốn tìm Hải Nam. Hắn có trong lớp không?
Hải Nghi lạnh nhạt trả lời, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt mất mác của người trước mặt ngay khi nghe cô nói đến tìm Hải Nam.
Hoàng Tử Minh vẫn nhìn cô cười ấm áp, nói.
-Vừa nảy cậu ta hình như có nói buồn ngủ, chắc xuống phòng y tế rồi. Có chuyện gì sao? Hải Nghi em không tốt lắm.
Hải Nghi cười nhẹ, cô nhìn Hoàng Tử Minh vẫn ấm áp như vậy, luôn lo lắng cho cô giống như thiên thần lần đầu tiên cô gặp mặt, cứu cô thoát khỏi bóng đêm lạnh lẽo.
Hoàng Tử Minh dịu dàng giống như màu giấy trắng, cô không muốn bất cư ai làm bẩn nó, làm bẩn thiên thần của cô.
Cô biết mình thuộc về một thế giới khác, thế giới toàn màu đen, cô không muốn bôi đen đôi cánh thiên thần, anh ấy chỉ cần làm thiên thần của cô thôi là được rồi.
-Anh à, em không sao, em chỉ không thấy Hải Nam thôi.
Nói rồi cô lướt qua Hoàng Tử Minh đi.
Hoàng Tử Minh đau lòng nhìn theo bóng lưng cô, người con gái này hắn chỉ có thể bảo vệ nhưng không thể nắm lấy…
Phòng y tế.
-Hải Nam, anh yêu cô ta sao?
Hà Hiểu Lam ngồi bên giường, tay vuốt ve gương mặt vô cùng đẹp trai đang khép mắt ngủ nằm trên giường, chỉ là tay cô vừa muốn chạm đến đôi môi xinh đẹp kia thì bị một tàn tay to lớn chụp lấy.
Cô hoảng hốt nhìn hai mắt Hải Nam lạnh lùng nhìn mình.
-Tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ chạm vào tôi.
Hà Hiểu lam sửng sờ nhìn ánh mắt lạnh lùng của người con trai cô yêu thầm suốt năm năm. Tại sao bây giờ lại là ánh mắt này nhưng lại khiến trái tim cô lạnh giá? Cô không hiểu tại sao trong một tháng ngắn ngủi, người con trai này không còn là của cô?
-Hải Nam tại sao có thể như vậy, tôi yêu anh năm năm, ở bên cạnh anh năm năm, tại sao anh không yêu tôi, tại sao?
Hà Hiểu Lam tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt trong suốt dọc theo gương mặt trái xoan xinh đẹp liên tục lăn xuống, mái tóc ngắn theo động tác của cô mà đung đưa, nước mắt thấm ướt cả tóc, bộ dạng chật vật đáng thương.
Cô đội trưởng CLB Tạp chí tinh quái, hoạt bát ngày nào giờ trở nên yếu đuối như thế. Cơ thể nhỏ nhắn run rẩy khiến cho người ta không nhịn được muốn che chở.
Nhưng mà Hải Nam vẫn không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
-Từ trước tới giờ tôi không có yêu cô.
“Xoạt”
-Anh nói dối, anh có yêu em, nếu không cũng không dung túng em ở bên cạnh anh như vậy.
Bất ngờ Hà Hiểu Lam ngồi lên người Hải Nam, hai nắm tay nhỏ bé đánh vào người hắn, điên cuồng khóc rống lên, không thể tin vào những gì mình nghe được.
“Cạch”
Cửa phòng đúng lúc này mở ra, Hải Nghi nhìn một màn trước mặt mi mắt giật giật, khóe miệng co rút kịch liệt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô lịch sự đóng cửa lại, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
-Hải Nghi…