ςướק Bạn Gái Từ Tay Vị Hôn Phu-Alo… ừ… tớ đến ngay đây… ok gặp lại sau. Bye
Bóng tối là không gian của sự náo nhiệt và còn đại diện cho cái ác cái ૮ɦếƭ.
Trong bóng đêm một chiếc moto lao nhanh đi như tia chớp, tạo nên những luồng sáng chói mắt, tiếng động cơ xe máy lao đi trên con đường giờ này chắc không phải là chuyện lạ.
Chiếc xe phanh gấp tại quán bar nổi tiếng- The Night.
Những dòng chữ nhấp nháy không ngừng, tỏa ra những vầng sáng mờ nhạt trong cái không gian có phần đen tối này.
Tháo cái mũ bảo hiểm to đùng ra, Black đung đưa mái tóc rối có phần lãng tử, vẫn chiếc áo khoác da lúc sáng, vẫn giày thể thao màu đen, bên tai trái lấp lánh khuyên tai hình hoa hồng được chế tạo bằng kim cương đen, phát ra những tia sáng dị thường bí ẩn, nấp sau mái tóc rối đầy lãng tử của “anh”.
Vẫn cái phong cách khác người, Black tung cú đá làm bay cánh cửa bọc thép. Ngay tức khác những âm thanh quen thuộc của cuộc sống về đêm lấn át, chen chúc tranh nhau đưa vào tai cô. Những bóng người quen thuộc làm những việc quen thuộc, thoáng thấy cái ánh nhìn của Blue- ông chủ bar này Black không khỏi hài lòng.
Rất ấn tượng!
Phong cách này rất giống Evil, làm cô cứ tưởng như được trở về Pháp vậy.
Sau cái nhíu mày tiếc rẻ cho cánh cửa xấu số thứ n, Blue hướng cô gật đầu.
-Vẫn ồn ào như vậy.
Green nhàm chán cảm thán rồi nhanh đi với một cô nàng nào đó.
Black buồn bực tìm kiếm bóng trắng quen thuộc, nhưng chẳng thấy.
Hất mái tóc hơi che phủ vầng tráng thông minh, lộ ra ánh mắt tinh anh sáng ngời, thu hút nhiều cô nàng có mặt tại đây.
Ở một góc tối phía trong, có một ánh mắt màu hổ phách luôn quan sát chăm chú từng cử động của cô, từng cái ánh mắt hay nhíu mày đều được người kia thu vào.
-Woa, con nhà ai mà lớn lên đẹp trai…
Lời còn chưa dứt Minh Quân đáng thương bị người kia đá cho một phát.
-Là cô ấy.
-Hả???
Minh Quân khó hiểu chau mày, đau lòng ôm chân.
Bên cạnh anh em Hải Duy nhìn nhau hợp ý mà cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
Minh Quân ấm ức tìm đến cứu nhân, bất quá “hi vọng” kia của hắn đang ngồi tán dóc với cô nàng chân dài tới nách rồi.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người giống mình, Minh Quân nhìn cô gái ngồi cạnh Hải Nam mà ánh mắt mê trai cứ nhìn chằm chằm người ở cửa thì rất không hài lòng, bàn này trai đẹp ngời ngời mà sao không nhìn, trong chốc lát, từ si mê, hâm mộ Minh Quân nhanh chóng chuyển sang trạng thái thù địch với Black.
Cảm nhận được ánh mắt như sao chổi nhìn mình chằm chằm, Black nhanh chóng phát hiện cái bàn trong cùng có người nhìn mình nhưng trong bóng tối không rõ là ai.
Xuyên qua bóng tối, cô vẫn cảm thấy có ánh mắt quen thuộc đang đánh giá mình. Địch trong tối ta ngoài sáng, thật không hay tí nào. Một là, dụ địch ra sáng. Hai là, ta đi vào tối tìm địch. Huống hồ, không biết đây là bạn hay thù.
Dù sao cũng chán, vậy thì đi vào đó xem một chút.
Nhìn thấy hướng đi của Black, anh chàng Blue muốn lên tiếng nhắc nhở không nên vào đó, nhưng muộn rồi.
-Black tới chưa?
Đang không biết làm sao thì nàng White lên tiếng phá tan suy nghĩ của hắn.
-Thủ lĩnh vừa tới. Dường như tìm em…
Vẫn nụ cười dịu dáng đến ૮ɦếƭ người đó, anh chàng nhìn White nhẹ nhàng nói, tròng mắt là nhu tình nhìn cô không dứt.
Cô nàng vô tâm không biết vẫn tìm kiếm bóng dáng cao gầy của “bạn trai”.
-Người đâu rồi?
Blue chỉ về phia trước, gương mặt lộ vẻ khó xử.
-Sao vậy?
-Những người đó có vẻ không dễ chọc vào.
-Họ là ai?
-Trước khi chúng ta tới đây, nghe nói đó là thủ lĩnh của một băng nhóm nào đó, không ai biết, nhưng thế lực rất lớn. Green vẫn chưa tra ra.
…
Khi nhìn thấy người bên trong là ai, Black đầu tiên là sửng sốt vì không phải chỉ có cô mới trốn nhà, mà chắc có lẽ mấy anh em nhà này cũng trèo tường mà ra. Sau đó, là tức giận, một cỗ tức giận không biết từ đâu đến đánh úp vào tâm cô khi thấy gương mặt yêu nghiệt của tên hôn phu xấu xa.
Mới ngày trước còn nói hắn là của cô mà giờ đây lại tay ôm người con gái khác.
Biết anh em Hải Duy đã nhận ra mình, Hải Nghi nháy mắt ra hiệu cho họ. Rồi tiến lên như một người bạn đã lâu không gặp, cười nói.
-Hải Duy, Hải Lâm đã lâu không gặp.
-Hi, Black
Hải Lâm được trải qua “huấn luyện” lúc sáng mà nhanh trí chào hỏi. Hải Duy nghi ngờ nhìn em trai.
-Tôi có thể ngồi ở đây được chứ.
-Ok, cứ tự nhiên
Black tuấn lãng mà ngồi xuống, vẫn không bỏ qua cái nhìn hình trái tim của cô nàng đối diện, cùng ánh nhìn thù địch của chàng trai bên cạnh, khỏi nói cũng biết là hắn đang ghen tị mà. Black là ai chứ, Black từ lâu đã miễn dịch với mọi loại ánh mắt. Vẫn không thèm nhìn tên hôn phu kia, cô biết hắn đang đánh giá mình.
Hừ, đánh giá thì đánh giá đi, chắc chắn tôi có sức hút hơn anh, nên cô gái kia mới nhìn tôi say mê đến thế. Black nhếch mép cười lạnh lẽo, đẹp trai mười phần.
Đúng lúc này DJ đổi nhạc, những con người trên sàn nhảy cũng phối hợp mà lắc lư.
Black nháy mắt với cô gái kia một cái, khỏi nói cũng biết cô ấy hạnh phúc tới cỡ nào rồi. Như một tín hiệu được bật sẵn, cô gái kia vòng qua, đi đến bên cạnh Black rồi rất tự nhiên ngồi lên đùi cô, ôm cô và hôn chụt vào má.
Mùi nước hoa nồng nặc làm cô chán ghét không thôi, né mặt sang một bên, không kịp rồi, cô nàng này hành động nhanh hơn cô tưởng, một bên mặt đã dính một lớp son đỏ chói mắt.
Lạ thật, cái áo khoác này sao lại có mùi trà xanh nhỉ, mùi hương này thật quen thuộc, thật an toàn… mình đã ngửi thấy ở đâu nhỉ!?
Black nghĩ nghĩ, không hề hay biết có ánh mắt của người đối diện hứng thú nhìn mình, cho đến khi…
-Anh đẹp trai, đêm nay em là của anh.
Black giật mình, đơ 2s, nhưng khi phát hiện khóe miệng người kia co rút thì tâm tình thật phấn chấn, vì vậy cô hi sinh vì nghiệp lớn mà choàng tay ôm cô gái có thân hình đẫy đà kia vào lòng, nói với chất giọng trầm thấp dễ nghe nhưng lời nói ra lại khiến cô muốn ói.
-Ok, chiều ý người đẹp
Ba người trong bàn nhìn thấy tình huống này thì không khỏi ho khan.
Khóe mắt Hải Nam nheo lại nguy hiểm, cho đến khi nhìn một “nam” một nữ đang sánh bước ra khỏi quán Bar, hắn mới đứng dậy.
-Này, cậu không đuổi theo là mất vợ đó.
Hải Phong từ đâu khoan thai bước lại, nhưng lời nói lại nặng như đá trực tiếp đánh vào cái đầu đang lơ ngơ của Minh Quân, giúp anh chàng tỉnh ngộ.
Hải Nam lúc này chẳng có hứng thú đâu mà đùa, hắn nhanh chóng bước theo cái bóng đen vừa khuất…
Blue cùng White, hai người nhìn thấy cảnh này thì nhìn nhau than khổ, thôi xong rồi, thế nào cũng có chiến tranh.
Định đuổi theo thì đám người Hải Phong ngăn lại. Trong bóng tối Green quan sát hết thảy có chút ngờ vực…
Người Đứng Sau Ánh Mặt TrờiNgay trong con đường nhỏ, cách bar The Night không xa có hai bóng người làm những chuyện rất mờ ám…
-Này, cậu buông tớ ra đi… ặc… khó thở quá
-Không, tớ không buông, Black thân yêu cậu vẫn đẹp trai như ngày nào…
-Khoan đã, Red sao cậu lại có mặt ở đây, lại còn ngồi chung với đám người đó?
-À… là Blue gọi tớ đến, nói muốn tớ tiếp cận bọn họ, nhưng thật đáng ghét, tớ xinh đẹp thế này mà không lay động được cái tên mặt lạnh ấy… hừ, nhưng không sao cả Black của tớ là nhất… hahaha
-Này, này… cậu buông tớ ra đi khó thở quá, sao lại dùng nước hoa nồng nặc thế này.
-Là sản phẩm mới của tớ đấy… thích không.
-Ahhh… không được, buông tớ ra.
“chụt”
Hải Nam kịp thời đuổi tới trùng hợp nghe được âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng này, gương mặt hắn co quắp, biến sắc liên tục lúc trắng lúc đen, bất quá trong bóng tối không ai nhìn thấy được.
Nghe được trong kia trở nên yên tĩnh, hắn điều chỉnh tâm trạng đứng tựa vào tường. Không sai, người trong kia cuối cùng cũng ra rồi
-Hôm nay thật tuyệt. Black, hẹn gặp lại.
Nói rồi cô gái kia, ôm chầm lấy Black hôn “chụt” một cái mới chịu đi, khi đi còn không quên nháy mắt với “anh bạn”.
Lướt qua Hải Nam, Black coi như không thấy cứ thong dong mà đi. Hải Nam lúc này gương mặt đã chuyển sang màu đỏ, đầu có nguy cơ bốc khói. Nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực độ.
-Định đi như vậy sao?
Black nghi hoặc quay đầu lại nheo mắt nhìn Hải Nam.
-Tôi và anh có quen nhau sao?
Thế rồi, sau câu nói đầy tính xát thương của Black, khói trên đầu Hải Nam được dịp bốc lên ngùn ngụt.
Hắn tức giận, ngẩng phắt dậy đứng trước mặt anh chàng tự xưng là Black này, nhìn chằm chằm thật lâu cho đến khi ai kia cảm thấy chột dạ, quay đầu đánh bài chuồn thì Hải Nam thân thủ nhanh lẹ mà bắt lấy nắm tóc nâu trên đầu cô.
-Đùa đủ rồi đấy vị hôn thê của tôi.
Mái tóc dài cứ thế bung ra, gió đêm thổi ngược làm cho tóc cô hơi rối, song càng trở nên mê người hơn.
Hải Nghi quá bất ngờ mà ngơ ngác nhìn Hải Nam, có chút khó tin vào tình huống này. Hắn cư nhiên phát hiện ra cô.
Đôi mắt to màu hổ phách trong bóng tối linh động lạ kì, ánh mắt không chút tạp niệm ngây ngẩn nhìn Hải Nghi. Nhìn một bên má vẫn còn in đậm dấu son môi đỏ chói, Hải Nam tức giận dùng sức kéo cô vào lòng, dùng môi mình chà sạch cái dấu đỏ gai mắt kia. Thật đáng ghét!
Hải Nghi không kịp trở tay, đến khi định thần lại thì nhúc nhích cũng không được. Cô khó khăn gằn từng tiếng.
-Anh… mau buông…
Câu nói chưa kịp định hình thì miệng cũng bị bịt kín, cô chỉ cảm thấy cái gì đó âm ấm áp vào môi mình thật mềm.
૮ɦếƭ tiệt, hắn hôn cô. Ôi chúa, “First kiss” của cô, tại sao lại như thế này, chẳng có hoa hồng, chẳng có rượu vang… đáng ghét!
Hải Nghi tức giận cắn mạnh vào môi Hải Nam, cảm giác vị máu tràn vào trong miệng mặn đắng…
Hải Nam buông cô ra, ánh mắt hằn tơ máu vẫn nhìn cô chằm chằm. Nhưng hai tay vẫn ôm chặt cô không buông, nhờ vậy mà cô ngửi thấy mùi trà xanh trên người hắn, cô không biết trên người con trai lại có mùi hương thanh nhã này. Vậy chẳng lẽ người hôm đó là hắn? Vậy áo khoác mình đang mặc là của hắn phải không?
Hải Nghi âm thầm suy đoán. Nhìn biểu hiện kì lạ của cô, Hải Nam biết cô đã nghĩ ra nên nói.
-Tôi đã gặp em trước đó… trong vườn hoa hồng của biệt thự.
Câu nói nhẹ nhàng giải đáp chính xác thắc mắc của Hải Nghi, cô đoán không sai hôm đó rõ ràng có người khoác áo cho cô chứ không phải là mơ. Trong lòng cô không hiểu sao vui vẻ lạ.
Vẫn nhìn ánh mắt chứa ý cười của cô vợ nhỏ, Hải Nam nói thêm, vừa là câu hỏi nhưng vừa như chắc chắn.
-Người tôi gặp ở Pari cũng là em phải không?
-Xì… ai biết được anh gặp bao nhiêu người cơ chứ.
Hải Nam bật cười, lại càng ôm chặt cô hơn, chưa bao giờ hắn có cảm giác mãnh liệt với một cô gái nào như vậy. Nhưng cô gái này đưa hắn đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cho hắn cảm giác bảo vệ và được bảo vệ.
-Không sai, cảm giác của tôi luôn đúng. Hôm nay khi gặp em tôi đã biết mình không nhìn lầm.
-Này anh, buông ra được rồi đấy… khó thở quá.
Đến lúc này Hải Nam mới phát hiện hai má của cô đã đỏ như hai quả cà chua rồi, hắn nhẹ thả lỏng cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô đi về phía trước.
-Khuya rồi, về thôi!
Đi ở phía sau, Hải Nghi cảm giác lòng bàn tay hắn thật ấm, hắn cho cô cảm giác an toàn ngay từ lần đầu gặp mặt. Thân hình cao lớn của hắn che phủ người cô. Hai chiếc bóng cao cao, người trước người sau đi trong đêm không nói gì cả nhưng tay vẫn nắm chặt tay.
Không biết tương lai thế nào, nhưng hiện tại họ là của nhau, họ cho nhau cảm giác an toàn, bảo vệ và được bảo vệ…
Sáng hôm sau, tại phòng khách nhà họ Nguyễn không khí nghiêm túc lạ lùng. Ba anh em Hải Duy, Hải Lâm và Hải Nghi ngay ngắn xếp thành hàng ngang, ánh mắt ai oán cứ chốc chốc lại liếc nhìn Hải Phong đang tao nhã ngồi trên sô pha uống trà.
Nguyễn Hà Trung đi tới rồi lại đi lui, nhìn hết đứa này lại nhìn đứa khác. Cuối cùng “hừ” tiếng, ngồi xuống. Tiếp đó nhìn Hải Phong nói.
- Hải Phong nói cho ông nghe điều thứ 99 trong gia pháp là gì?
Hải Phong bị điểm mặt gọi tên mà có chút chột dạ.
- Thưa ông, điều thứ 99 là… là… là không được… không được đi chơi khuya…
-Hử?
Không hiểu sao Nguyễn Hà lão nhân gia nghe được càng tức giận hơn, gương mặt trở nên méo mó nhìn từng đứa cháu mà lấp bấp.
- Thì ra, thì ra… mấy đứa hôm qua đi chơi đêm… trèo tường có phải không? Hả?
Thấy không ai trả lời, ông càng tức giận hơn. Bốn người vẫn không hiểu sao ông lại tức giận đến thế, chẳng phải là đi chơi khuya không về thôi sao? Song, câu trả lời lại khiến họ đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
- Vậy, đứa nào làm gãy cả đám hoa hồng bên tường hả?
Thì ra là vậy, thì ra là đám hoa hồng của lão nhân gia bị hư cho nên ông mới tức giận như vậy, thật quá đáng, cháu đi khuya về trễ mà không lo an nguy ra sao, thế nhưng ông lại quan trọng đám hoa hồng ngoài vườn.
Bốn người ai oán nhìn nhau, và lẽ dĩ nhiên ai đó phải chăm sóc lại mấy khóm hoa hồng, chỉ có Hải Phong là thoát tội vì có lí do chính đáng là gặp phụ huynh học sinh. Có ai nửa đêm đi gặp phụ huynh không chứ, sự thật là hắn đi gặp phụ huynh nhưng là chị gái của học sinh… =”=
Ba người mặc dù không cam lòng nhưng vẫn xách cuốc, xẻng ra sửa lại đám hoa hồng bị chà đạp tối qua.
Ở căn biệt thự xa xa, dường như có người mới tới ở. Trên tầng lầu, có một thiếu niên mặc đồ thể thao màu trắng đứng tựa vào lan can ngược hướng mặt trời mọc, nhìn về bên này thấy ba con người đang lui cui trồng lại đám hoa hồng.
Hắn cứ chăm chú nhìn như thế, cho đến khi Hải Nghi cảm giác có người nhìn mình, cô quay đầu lại, do ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn làm cô không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao cao dường như nhìn mình mỉm cười…