Hôn Trộm 55 Lần - Chương 61

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Kết Cục
Tống Tương Tư đứng yên tại chỗ, đợi không biết qua bao lâu, cuối cùng phòng làm việc của Hứa Gia Mộc cũng tắt đi, sau đó qua khoảng năm phút, cô nhìn thấy hình dáng Hứa Gia Mộc từ tòa nhà nhà họ Hứa đi ra.
Bảo vệ đưa chìa khóa xe cho anh, thuận thế giúp anh mở cửa xe ra, anh khom người ngồi xuống, xe rất nhanh đã khởi động rời khỏi.
Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe của Hứa Gia Mộc, Tống Tương Tư vẫn còn ngây ngốc đứng đó không nhúc nhích, cho đến khi di động trong túi xách reo vang, cô mới chợt tỉnh lại.
Người gọi tới là Giang Ly Thành, hỏi cô tại sao vẫn chưa về nhà.
Lúc Tống Tương Tư cúp điện thoại, thuận thế liếc mắt xem giờ, đã 0 giờ 15 phút sáng rồi, cô thế nhưng đã đứng ngây ngốc ở đây hai giờ rồi, mà hai giờ này, cô chỉ được nhhìn thấy bóng dáng của anh trong mười mấy giây.
Còn khoảng mười ba tiếng nữa, cô phải trở về Mỹ.
Trước đó, cuối cùng cô cũng thấy được mặt của anh, mặc dù là nhìn thấy từ rất xa, nhưng mà cũng xem như một chuyện rất đáng vui mừng rồi, không phải sao?
Lúc Tống Tương Tư trở về khu nhà Tô Uyển, đã là sắp 1 giờ sáng rồi, Giang Ly Thành ngồi trên ghế salon cũng đang lim dim mắt, anh nghe tiếng mở cửa, lập tức tỉnh lại, nhìn Tống Tương Tư một thân mệt mỏi, mày khẽ chau: “Sao về nhà trễ thế này? “
“Không có gì.” Vẻ mặt Tống Tương Tư khá bình tĩnh, lắc lắc đầu, đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn Tiểu Hồng Đậu đang say ngủ trên giường, lặng lẽ đóng cửa lại: “Hôm nay thật xin lỗi, đã làm phiền anh ở đây cùng Tiểu Hồng Đậu lâu như thế.”
“Không có chi.” Giang Ly Thành ôm áo khoác, đứng lên, dáng vẻ chuẩn bị rời khỏi đây, lúc anh đi đến trước cửa nơi thay giày, bỗng hỏi một câu: “Hành lý của em đã thu dọn xong rồi chưa?”
“Xong rồi.” Vẻ mặt Tống Tương Tư bình thản gật đầu một cái.
“Vậy ngày mai, 11 giờ, anh sẽ đến đón em và Tiểu Hồng Đậu.”
Tiễn Giang Ly Thành xong, cả người Tống Tương Tư mệt mỏi ngồi trên ghế salon, cô nhìn ánh đèn leo lét ngoài cửa sổ, chỉ là cảm thấy tâm sự cảu mình quá nặng nề làm mình không thể hít thở dễ dàng.
Cả đêm dường như Tống Tương Tư đều không sao ngủ được, chưa đến bảy giờ sáng Tiểu Hồng Đậu đã tỉnh lại, cô và Tiểu Hồng Đậu ăn bữa sáng, cùng bé chơi một lát, sau đó cũng bắt đầu sắp xếp hành lý.
Trở về nước cũng chỉ hơn một tháng thôi, thế nhưng đồ đạc không biết từ lúc nào đã mua nhiều đến vậy, chứa đầy ba vali hành lý, mới sắp xếp ổn thỏa xong.
11 giờ, Giang Ly Thành rất đúng giờ đến gõ cửa, trước tiên anh mang mấy vali hành lý xuống, sau đó mới lên ôm Tiểu Hồng Đậu.
Đường đi đến sân bay rất rộng rãi thông thoáng, mười một giờ bốn mươi, đã tới sân bay, sau đó sẽ làm thủ tục đăng ký và gửi vận chuyển hành lý, lúc trước khi qua cửa kiểm soát an ninh, Tống Tương Tư nắm chặt vé máy bay, lui ra sau liếc mắt nhìn quanh, giống như đang vùng vẫy với cái gì đó.
“Tương Tư? Tương Tư?” Giang Ly Thành đã qua cửa kiểm soát, thấy Tống Tương Tư đứng một chỗ không di chuyển, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Nghĩ gì thế?”
Tống Tương Tư bừng tỉnh lại, nhìn Giang Ly Thành lắc lắc đầu, đưa lên hộ chiếu, thẻ căn cước và vé máy bay.
Kể từ ngày hôm qua Tiểu Niên Cao về nhà, gương mặt chính là buồn buồn không vui, cơm tối cũng không ăn mấy, sớm đã nhanh đi tới phòng đồ chơi, mặc cho Kiều An Hảo và ✓ú Trần dụ dỗ thế nào, cũng vẫn không nói tiếng nào mà ở đó lầm lũi xếp gỗ.
Ngày hôm sau Tiểu Niên Cao cũng không giống như bình thường, tỉnh dậy từ rất sớm, đi đập cửa phòng ngủ Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, gọi bọn họ rời giường đưa mình đi đến nhà trẻ.
Sáng sớm Hứa Gia Mộc đưa Tiểu Niên Cao đến nhà trẻ, trên đường đi Tiểu Niên Cao vẫn là dáng vẻ lầm lì không vui kia.
Đổi lại mấy ngày trước, Hứa Gia Mộc nhất định sẽ trêu chọc đùa giỡn với Tiểu Niên Cao, nhưng hôm nay là ngày Tống Tương Tư đi về Mỹ, đừng nói là đùa giỡn với Tiểu Niên Cao, ngay cả chính anh lúc đi trên đường, thỉnh thoảng cũng có chút hoảng hốt.
Đến cửa nhà trẻ, Tiểu Niên Cao cầm cặp sách, nói một câu “Chú, tạm biệt”, liền tự nhiên đẩy cửa ra ngoài.
Lúc Hứa Gia Mộc ôm Tiểu Niên Cao xuống xe, thấy trên chỗ ngồi lúc trước có một hộp trái cây, bên trong có một quả táo màu đỏ rất lớn, Hứa Gia Mộc cất tiếng nhắc: “Quả tảo của con nè, đừng quên.”
Tiểu Niên Cao nhìn Hứa Gia Mộc, nói với giọng điệu buồn buồn ủ rũ, “Chú à, quả táo này là con cố ý để quên trên xe.”
“Vì sao?”
Trong nháy mắt bả vai Tiểu Niên Cao lại chùng xuống, dùng vẻ mặt buồn bực khổ sở nói: “Bởi vì quả táo này là con mang cho Tiểu Hồng Đậu, nhưng kể từ ngày hôm nay, em ấy và ba mẹ em ấy phải về nước Mỹ rồi……”
Khi Hứa Gia Mộc nghe Tiểu Niên Cao nói ra câu nói cuối cùng, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng nhợt, tay đang nắm chìa khóa, sức lực cũng tăng lên.
Tiểu Niên Cao không nhìn thấy sự khác thường của Hứa Gia Mộc, vẻ mặt ưu buồn lắc lắc đầu, cũng thở dài một hơi, cầm cặp sách , đi vào trong nhà trẻ.
Hứa Gia Mộc ngồi thừ người trong xe khoảng nửa giờ, mới nổ máy xe đi đến công ty.
Cho đến buổi trưa, thoạt nhìn Hứa Gia Mộc cũng chẳng khác biệt gì so với bình thường, đi họp, xử lý tài liệu, đợi đến lúc hết bận bịu, bất chợt thư ký nói: “Tổng giám đốc Hứa, bây giờ cũng đã mười hai giờ rưỡi trưa rồi, xin hỏi bữa trưa anh muốn ăn món gì?”
“Mười hai giờ rưỡi rồi sao?” Hứa Gia Mộc lẩm bẩm nói nhỏ thời gian một lần, sau đó người cũng im lặng không lên tiếng nữa.
Thư ký đợi một lúc lâu, vẫn không thấy anh lên tiếng, nên đặt bữa trưa đã đặt tốt lên bàn làm việc của anh, âm thầm rời khỏi không lên tiếng.
Hứa Gia Mộc giống như bị người điểm huyệt đạo vậy, ngồi một chỗ rất lâu trên đấy mà không nhúc nhích, qua một lát sau, mới liếc nhìn số giờ hiện ở góc phải màn hình vi tính, đã 1 giờ rồi, chuyến bay Tống Tương Tư đã bay rồi.
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đáy mắt nhuộm đầy nỗi cô đơn, rất lâu sau, anh mới từ từ nhắm mắt lại, nằm trên bàn.
Chớp mắt đã trở về Mỹ nửa tháng rồi, tất cả Tống Tương Tư đều tốt, mấy ngày này cùng với những tháng ngày chưa trở về Trung Quốc trước kia cũng không có gì khác biệt, có lúc cô có một cảm giác, giống như mấy tháng cô trở về Trung Quốc, chỉ là một giấc mơ dài mà thôi.
Chủ nhật, con trai Kiều Ân của Giang Ly Thành không đến lớp, Giang Ly Thành đến đón Tiểu Hồng Đậu cùng Kiều Ân cùng đi chơi.
Tống Tương Tư vốn muốn đi cùng, nhưng không may sáng sớm kinh nguyệt bỗng nhiên đến, có thể là vì chuyến đi từ Trung Quốc về Mỹ khá bôn ba, hơi đau bụng kinh, nên Tống Tương Tư một mình ở trong nhà, đợi đến khi Tiểu Hồng Đậu theo Giang Ly Thành và Kiều Ân rời khỏi, cô trở lại phòng ngủ, ngủ li bì một lúc, lúc tỉnh lại lần nữa, cũng đã gần trưa.
Tống Tương Tư làm một chút thức ăn đơn giản lấp đầy bụng trống của mình, sau đó bắt đầu dọn dẹp mấy món đồ chơi mà Tiểu Hồng Đậu vứt ném bừa bãi trong phòng khách, lúc dọn dẹp sắp xong, từ dưới ghế salon Tống Tương Tư moi ra được một tấm thẻ.
Đó là một tấm danh thi*p mạ vàng, giấy làm rất tốt, đập vào mắt chính là ba chữ Khải to: Hứa Gia Mộc.
“Anh đã nhét danh thi*p vào trong túi của Tiểu Hồng Đậu, nếu như em ở nước ngoài trải qua cuộc sống mệt mỏi hay là không vui, mọi lúc em đều có thể gọi điện đến cho anh, anh đi đón em trở về.”
Trong chớp mắt bên trai Tống Tương Tư bỗng nhiên vang lên giọng nói ngày đó ở quán Hương Viên ăn hải sản trong phòng vệ sinh vô tình gặp được Hứa Gia Mộc, anh đã nói với mình.
Tấm danh thi*p kia, lúc cô về đến nhà, cũng quên vì chuyện gì mà vứt nó ra sau đầu, chắc là Tiểu Hồng Đậu móc từ trong túi của mình ra, cầm chơi rồi ném lung tung xuống đất đi, cạnh góc danh thi*p cũng bị Tiểu Hồng Đậu xé ra một đoạn nhỏ.
Cảm xúc không giải thích nổi cứ đè nén trong lòng Tống Tương Tư, cô ngồi trên sàn nhà, dựa vào ghế salon nhìn chằm chằm vào tấm danh thi*p đó, ngây ngốc một lúc lâu, mới cầm danh thi*p ném vào một bên trên khay trà, vẫn tiếp tục dọn dẹp những món đồ chơi, sau đó, Tống Tương Tư giống như muốn cố ý tìm một việc làm nào đó cho mình vậy, quỳ lên trên sàn nhà, cầm khăn lau, lau những vết bẩn trên sàn nhà.
Cô lau rất cố sức, chỉ là mới lau được một phần ba phòng khách, sức cô cũng đã sức cùng lực kiệt.
Không biết có phải là do cô không vắt khô khăn lau hay không, sàn nhà quá ẩm ướt, cô đứng lên, lúc cô chuẩn bị đến phòng toilet giặt lại khăn lau, trượt chân, cả người không báo trước cứ như vậy ngã nhào lên sàn nhà, đầu vừa vặn bị va phải góc bàn khay trà, Tống Tương Tư bị đau nước mắt lập tức liền chảy ra.
Cô nằm trên sàn nhà một lúc lâu, mới dần tỉnh táo lại, miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy trên đầu gối và cánh tay mình bị trầy hết mấy chỗ, có vài giọt máu la ra chảy ra ngoài, chỗ bị va trúng, cũng có chút đau rát.
Cô từ nhỏ đến lớn, không biết đã ăn bao nhiêu khổ, chút đau này thật chưa tính là cái gì, nhưung cô cũng không biết mình sao nữa, chính là có chút uất ức không giải thích nổi, không nhịn được khẽ che miệng, nhẹ nhàng khocs thút thít.
Cô càng khóc, lòng càng đau thêm, sau đó liền nhớ đến một mình mình chịu những khổ cực trong mười tháng mang thai kia, cô còn nhớ đến cái đêm cô sinh Tiểu Hồng Đậu, bị đau bụng sinh khoảng mười hai tiếng, lúc ấy cô đã không còn bao hơi sức, cảm thấy mình thật không còn chịu đựng được nữa mà muốn ૮ɦếƭ, nhưng cô cũng nghĩ tới nếu như cô ૮ɦếƭ đi rồi, Tiểu Hồng Đậu thật chỉ có một mình, có cứ vậy mà chỗng đỡ được, vào thừoi gian lúc cô ở cữ, bên người cô không ai đi theo cũng chẳng có ai chăm sóc cả, cô lại muốn chăm sóc cho Tiểu Hồng Đậu, lúc ấy cô không hề có chút kinh nghiệm gì khi đang mang thai, hầu nhưu suốt cả một tháng, cũng chưa từng có một giấc ngủ nào yên ổn, người ta mang thai sẽ mập lên rất nhiều, mà cô lại gầy gần 10kg.
Sau này Tiểu Hồng Đậu cũng dần dần lớn lên, bé cực kỳ ngoan, lại rất hiểu chuyện, nhưnng dù là như vậy, một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ, trải qua cũng thật rất vất vả.
Cô không có chỗ dựa, chuyện gì cũng đều phải dựa vào mình.
Dù cho bây giờ không cẩn thận té ngã xuống, bị thương, cũng chỉ có một mình cô tự chịu.
Ngay cả cô, cũng cảm thấy, có lúc cũng không gánh vác nổi.
Vành mắt Tống Tương Tư ửng đỏ, miễn cưỡng vịn khay trà, đứng dậy, ngồi trên ghế salon, ánh mắt của cô rơi vào tấm danh thi*p đó, cô chăm chú nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng khong tự kìm lòng được mà cầm lên.
Số điện thoại của anh không hề đổi, mười một chữ số, cho dù đã qua rất nhiều năm, cô vẫn có thể thuộc lòng.
Cô nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Hứa Gia Mộc, nhớ đến trước khi cha qua đời cũng đối với mình trợ giúp và chăm sóc, nhớ đến những lời nói Tống Tương Tư đã nói lúc ấy, kế tiếp trong lòng cô lại bắt đầu dằn vặt.
Ngay lúc đó cô cắt đứt không lưu tình, không muốn để anh dây dưa cùng cô, nếu bây giờ muốn bắt đầu lần nữa, trong nháy mắt trước hết chính là cô.
Thật ra lúc cô ở Bắc Kinh, có rất nhiều lần dao động.
Có thể do lớn tuổi, hết lần này tới lần khác chỉ một chút đã kích động.
Giống như là bây giờ, cô rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà, cô chính là...
Tống Tương Tư mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên nghe được điện thoại reo, chính cô cũng không kịp phục hồi tinh thần, bên tai liền vang lên một giọng nói quen thuộc: "Này?"
Tống Tương Tư đảo mắt, mới phát hiện, không biết mình bấm số điện thoại của Hứa Gia Mộc từ lúc nào.
"Xin hỏi, là ai vậy?" Trong điện thoại truyền tới tiếng nói của Hứa Gia Mộc.
Tống Tương Tư theo bản năng muốn cúp điện thoại, sau đó liền nghe thấy Hứa Gia Mộc mở miệng, lần này giọng nói của anh nghe có chút trầm thấp: "Tương Tư?"
Nhịp tim Tống Tương Tư bỗng dưng đập mạnh, cô cầm điện thoại di động, có chút không biết làm sao.
"Tương Tư, là em sao." Hứa Gia Mộc mở miệng lần nữa, Tống Tương Tư nghe qua điện thoại tiếng anh rời giường, sau đó cô mới ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, ba giờ chiều, ở Trung Quốc lúc này đang là đêm khuya.
Cô gọi lúc anh ngủ, đã đánh thức anh sao?
Hứa Gia Mộc rất kiên nhẫn, không bởi vì cô gọi điện thoại tới, không chịu nói gì mà khó chịu, trong điện thoại, dường như đốt một điếu thuốc, có tiếng nhả khói truyền đến, ngay sau đó anh lại mở miệng, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Sao gọi điện thoại tới không nói lời nào?"
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Em đang nghe sao? Tương Tư?"
Tống Tương Tư thật vất vả ngăn nước mắt rơi xuống, cô cố gắng khống chế tình cảm của mình, nhưng vẫn không cẩn thận nức nở một cái, cô sợ bị Hứa Gia Mộc phát hiện sự khác thường của mình, không hề nghĩ ngợi liền ngắt điện thoại.
Qua một phút, chuông điện thoại vang lên, là Hứa Gia Mộc gọi, cô không nghe, cứ như vậy co lại trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, lúc sáng lúc tối.
Bên trong nhà trở nên vô cùng yên tĩnh, Tống Tương Tư có chút luống cuống vùi đầu vào gối.
-
Buổi tối khoảng chín giờ, Tống Tương Tư sát thương chỗ sưng đỏ, cô gọi điện thoại cho Giang Ly Thành, để hôm nay anh chở Tiểu Đậu Đỏ về.
Buổi tối vùi trên giường xem phim một mình, nhanh chóng đến một giờ sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ.
Ngày hôm sau, Tống Tương Tư bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, cô thức dậy, ᴆụng phải chỗ bị thương hôm qua, đau đớn khiến trong nháy mắt cô tỉnh táo hơn, cho là Tiểu Đậu Đỏ cách xa cô hơi lâu nên khóc quấy, được Giang Ly Thành đưa về, vì vậy liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nhanh chóng mở cửa, trong miệng mới vừa gọi một câu "Tiểu Đậu Đỏ", sau đó liền thấy được Hứa Gia Mộc mệt mỏi đứng trước mặt.
Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện một tia bất ngờ, hơi há miệng, nhìn chằm chằm người đứng ngoài cửa, qua một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng nói: "Tại sao anh lại đến đây?"
Hứa Gia Mộc không trả lời câu hỏi của cô, mà tầm mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Em đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hứa Gia Mộc mới vừa hỏi xong, cũng không chờ Tống Tương Tư trả lời, đuôi mắt đã liếc tới vết thương trên cánh tay cô.
Bỗng nhiên Hứa Gia Mộc nắm lấy cánh tay Tống Tương Tư, nhìn thấy một mảng da thịt bị trầy xướt của cô mà hoảng sợ, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) của anh càng nhăn lại, sau đó lại nhìn xuống dưới, tiếp đó liền thấy vết thương trên đùi cô, ấn đường càng nhíu chặt hơn: "Làm sao lại ngã ra nông nỗi như vậy, cũng không xử lý tốt vết thương?"
Tống Tương Tư rũ đầu, không có lên tiếng, rút cánh tay của mình từ trong tay Hứa Gia Mộc ra.
"Chồng em đâu? Chẳng lẽ anh ta không chăm sóc cho em sao?" Trong lời nói của Hứa Gia Mộc ẩn giấu một tia lửa giận.
Tống Tương Tư vẫn không có nói chuyện.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên chặn ngang người bế cô lên, chạy vào thang máy.
Hứa Gia Mộc mang Tống Tương Tư đến bệnh viện gần đấy, Tống Tương Tư vẫn chưa trở lại bình thường từ ngạc nhiên tại sao Hứa Gia Mộc lại đột nhiên xuất hiện ở Seattle, thì bác sĩ cũng đã làm kiểm tra xong cho cô.
Hứa Gia Mộc theo lời dặn của bác sĩ, đi trả tiền thuốc rồi nhận một vài loại thuốc thoa ngoài da, sau đó tiếp tục ôm Tống Tương Tư, quay trở lại chỗ ở của cô.
Mở cửa, Hứa Gia Mộc cũng không chờ Tống Tương Tư đồng ý, trực tiếp ôm cô bước vào nhà, sau đó đặt cô ngồi ở trên sofa phòng khách, cũng không chờ cô có phản ứng, lại đặt gói to gói nhỏ chai chai lọ lọ lung tung trên mặt đất, nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng, sau đó cầm bông băng bắt đầu xử lý miệng vết thương của cô.
Từ đầu đến cuối hai người cũng không có nói bất kỳ chuyện gì với nhau.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, một cái nháy mắt cũng không có.
Cho đến khi Hứa Gia Mộc thấy miệng vết thương của Tống Tương Tư xử lý đươc tốt lắm, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: "Những thứ thuốc mỡ này mỗi ngày bôi hai lần, để tránh lưu lại sẹo."
Nói xong, Hứa Gia Mộc lại cuối đầu, chỉ vào những lọ thuốc trên đất kia: "Cái này bôi trước, là khử trùng, cái này bôi sau, cuối cùng là cái này, nhớ không?"
Hứa Gia Mộc lại nhìn Tống Tương Tư một cái, thấy cô trước sau vẫn duy trì một vẻ mặt, ấn đường nhăn nhăn, sau đó lại từ trên khay trà lấy 乃út của cô, trên mỗi hộp thuốc đều làm một dấu hiệu phân biệt, miệng còn nhàn nhạt nói: "Thứ tự anh đều ghi chú rõ ràng cho em rồi."
Hứa Gia Mộc để 乃út xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, đã tám giờ, lại hỏi một câu: "Em ăn điểm tâm chưa?"
Lần này cuối cùng Tống Tương Tư cũng có phản ứng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái với Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc không có nói chuyện nữa, đứng lên, đi vào phòng bếp.
Tống Tương Tư ngồi rất an tĩnh ở trên sofa phòng khách, nghe trong phòng bếp truyền tới âm thanh đồ vật va chạm, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mơ hồ.
Mặc dù Tống Tương Tư không biết nấu ăn, nhưng mà bởi vì có Tiểu Hồng Đậu, cho nên đồ đạc đều chuẩn bị đầy đủ hết.
Tài nấu ăn của Hứa Gia Mộc chắc chắn rất tốt, chỉ dùng 40 phút, đã làm cho Tống Tương Tư một bàn thức ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng .
Anh đứng ở trước bàn ăn, múc thêm cho Tống Tương Tư một chén cháo yến mạch, thuận tiện liếc nhìn Tống Tương Tư vẫn ngồi trên ghế sofa, hỏi: "Có thể đi lại đây được không?"
Tống Tương Tư vội vàng gật đầu, nhanh chóng đứng lên, đi tới trước bàn ăn.
Cô tùy tiện kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống, Hứa Gia Mộc liền đặt chén cháo yến mạch đã nấu chín ở trước mặt cô.
Mùi thơm lan tỏa xung quanh, kích thích vị giác của cô, Tống Tương Tư thoáng hoảng hốt, mới nâng mí mắt, nhìn về Hứa Gia Mộc vẫn đứng một bên: "Anh có muốn ăn chung không?"
Hứa Gia Mộc đã muộn khoảng ba giây đồng hồ, giọng nói lạnh nhạt mở miệng, nói: "Không được."
Rõ ràng cô gần trong gang tấc, nhưng cố tình anh lại không có cách nào có được cô, loại cảm giác này đối với anh mà nói, chính là ђàภђ ђạ tàn khốc nhất.
Thời gian gần đây, giấc ngủ của anh luôn không sâu, tối hôm qua thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại bị điện thoại gọi tới đánh thức, thật ra thì đáy lòng anh có chút không vui, cho nên lúc nghe điện thoại, ban đầu giọng nói có chút lạnh nhạt, nhưng ở bên kia lại chậm chạp không có âm thanh truyền đến, anh không biết thế nào, một khắc kia, lại cảm thấy điện thoại là do cô gọi tới.
Anh hỏi cô vài lần, cũng không có đáp lại, cuối cùng anh lại thính tai nghe được một loạt tiếng nức nở, mặc dù cực kỳ ngắn ngủi cực kỳ yếu ớt, nhưng mà anh vẫn là nhận ra rõ ràng đây chính là tiếng động của cô.
Cô đang khóc. . . . . . Cô một mình khóc ở nơi đất khách quê người.
Anh nghĩ cũng không nghĩ liền bắt đầu gọi điện thoại lại cho cô, nhưng cô một lần cũng không nhận.
Bên tai của anh vẫn lặp đi lặp lại âm thanh nức nở kia của cô, làm cho anh không cách nào đi vào giấc ngủ được, anh ở trong phòng ngủ đi hai vòng, liền thay quần áo, bay thẳng đến nước Mĩ.
Anh cũng không biết cô ở đâu, anh biết dù mình gọi điện thoại cũng chưa chắc cô sẽ nhận, anh cầm hình của cô, hỏi từng nhà ở Seattle, cũng may, vận khí của anh tốt, thật sự gặp được người quen biết cô, nói cho nơi ở của cô.
Cô bị thương, anh rất đau lòng, chỉ là, may mắn không nghiêm trọng lắm.
Bây giờ cô gần như đã trở lại bình thường, anh cũng nên rời đi.
Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng nháy mắt hai cái, mở miệng lần nữa: "Anh còn có việc, phải đi rồi."
Dừng một chút, Hứa Gia Mộc lại nói một câu: "Hẹn gặp lại."
Sau đó anh đi tới cửa, lúc đi ngang qua phòng khách, anh nhìn thấy những lọ thuốc trên đất, lại lên tiếng nhắc nhở: "Nhớ bôi thuốc, nếu như em không làm được, có thể nhờ ông xã của em giúp một tay."
Đáy lòng Tống Tương Tư chợt đau xót, cô dùng sức nắm chặt cái muỗng, sau đó ngay lúc Hứa Gia Mộc vươn tay vặn mở khóa cửa, cuối cùng không kiềm chế được lên tiếng gọi: "Gia Mộc."
". . . . . . Hả?" Hứa Gia Mộc dừng động tác, đưa lưng về phía Tống Tương Tư, "Ừ" một tiếng.
"Ngày hôm qua lúc em gọi điện thoại cho anh, anh có phải ở Bắc Kinh hay không?"
Hứa Gia Mộc vẫn không xoay người nhìn Tống Tương Tư, trầm mặc một hồi, tiếp tục "Ừ" một tiếng, nhưng mà lần này lại là giọng khẳng định.
"Lúc ấy anh đang ngủ, bị em đánh thức?"
Lần này Hứa Gia Mộc trực tiếp không lên tiếng.
"Anh không gọi được điện thoại cho em, nên mới tới nước Mĩ sao? Chỉ là tới mua thuốc cho em, làm một bữa cơm, sau đó lại chuẩn bị trở về nước?"
Tống Tương Tư lại hỏi một lần nữa: "Tại sao anh phải làm như vậy?"
Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, một loại không khí quỷ dị bao trùm cả căn phòng.
Hứa Gia Mộc đứng đưa lưng về phía Tống Tương Tư thật lâu, mới chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của cô, rất ôn hòa, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nhìn thật lâu, sau đó khóe môi mới hơi nhếch lên, cho cô một nụ cười ấm áp: "Anh nói rồi, chỉ cần em gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới."
"Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn em hạnh phúc."
Đây có lẽ là chuyện duy nhất anh có thể làm vì em lúc này.
Anh vĩnh viễn đều không cách nào quên những lời cha em nói trước khi qua đời.
Tám năm anh và em ở bên nhau, anh thiếu nợ em quá nhiều tình cảm, bây giờ, anh không nghĩ có được em, chỉ muốn em hạnh phúc.
Hứa Gia Mộc tiếp tục cười cười với Tống Tương Tư, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Ăn điểm tâm đi, nguội rồi ăn không tốt, anh đi trước."
Hứa Gia Mộc đơn giản nói một câu "Gặp lại", liền mở cửa, cực kỳ bình thản bước ra ngoài, sau đó động tác rất nhẹ khép cửa cho Tống Tương Tư.
Bên trong nhà lập tức chỉ còn lại một mình Tống Tương Tư, cô ngồi ở trước bàn ăn, nhìn chằm chằm một bàn thức ăn, sau đó cầm cái muỗng, uống một hớp cháo.
Ngọt ngào, âm ấm, lúc cháo trắng trợt xuống cổ họng cô, nước mắt của cô cũng không kiềm được nữa lập tức rơi xuống.
Trong đầu cô giống như một bộ phim quay chậm, xẹt qua từng cảnh từng cảnh.
Anh gây khó dễ cùng cô làm giao dịch, nhưng cuối cùng ở trong khách sạn, anh cái gì cũng không có làm, cứ bỏ đi như vậy.
Anh cùng cô ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi ba cô làm phẫu thuật, anh ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô nắn lại cổ chân bị trẹo.
Anh đồng ý giúp cô đóng giả làm bạn trai, anh lừa cha cô trở nên vui vẻ như vậy, anh không ngại mệt mỏi không chê bẩn giúp cha cô tắm rửa thay quần áo dính nước tiểu.
Anh luôn luôn ăn sung mặc sướng, lại ở nhà dưới quê của cô, nhiều ngày liền phải ngủ trên ghế sofa, anh chịu cực khổ mỗi ngày đều làm cơm như vậy, còn nhổ tất cả cỏ dại ở trên mộ phần của mẹ cô.
Tất cả mọi chuyện khi cha cô qua đời, đều là anh an bài, anh biết cô khổ sở, rất dung túng cho cô.
Đêm khuya một mình cô chạy ra ngoài khóc đến hôn mê bất tỉnh, là anh tìm được cô, mang cô về nhà, cô sợ sét đánh, anh chăm sóc cô suốt đêm, anh cho cô rất nhiều số điện thoại, nói có chuyện thì tìm anh, cô cấp lại cho anh chính là mộ bia của một đứa con. . . . . .
Làm thế nào đây. . . . . . Càng nhớ, cô càng thấy được mình một lần lại một lần muốn thỏa hiệp rồi.
Khi cô rời xa anh ngày đó, đã dựng lên cho mình một bức tường kiên định, nhưng bây giờ nó cũng bắt đầu lung lay sụp đổ rồi.
Tống Tương Tư vừa khóc, vừa húp cháo, uống uống, cô đột nhiên buông thìa trong tay xuống, đứng bật dậy, đá văng cái ghế sau lưng, chẳng quan tâm phải mang giày, cứ như vậy mở cửa ra, đuổi theo.
Cô muốn trở về nước, cô muốn khiến Tiểu Hồng Đậu mang họ của anh, cô muốn có một gia đình, cô muốn tìm một nơi để dựa vào, cô không muốn ở nước Mỹ, cô không muốn một mình cô đơn như vậy nữa . . . . .
Khi Tống Tương Tư chạy ra đường lớn, vừa vặn thấy Hứa Gia Mộc đang bắt một chiếc taxi rời đi.
Cô nghĩ cũng không nghĩ đã chạy đuổi theo xe taxi.
Đây là con đường hạn chế tốc độ, nên xe taxi lái rất chậm chạp, tuy nhiên khoảng cách của nó và cô vẫn là càng chạy càng xa.
Hứa Gia Mộc vừa ngồi lên xe taxi, liền nhắm hai mắt lại.
Vẫn luôn rất nhớ cô, nhưng thấy cô, mới biết được, nhớ cô nhiều đến bao nhiêu.
Lần này là cô gọi điện thoại, anh mới có thể gặp cô một lần, không biết lần sau gặp lại, phải chờ đến khi nào.
Có lẽ, lần từ biệt này, có thể là cả đời cũng sẽ không gặp lại.
Cả đời. . . . . . Hứa Gia Mộc nghĩ tới ba chữ này, không nhịn được cúi đầu xuống lần nữa, nhìn về phía lòng bàn tay của mình.
Đã từng, tay của anh nắm lấy tay của cô. . . . . . Nhưng cuối cùng, nắm nắm, lại bị anh nắm tuột mất.
Đáy mắt Hứa Gia Mộc nổi lên một tia bi thương, không nhịn được quay đầu, nhìn ra phía ngoài xe, sau đó tầm mắt của anh như dừng lại trên kính chiếu hậu.
Anh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu thật lâu, giống như là xác nhận thứ gì đó, trong lúc bất chợt liền mở miệng nói với tài xế xe taxi: "Dừng xe!"
Dưới tình thế cấp bách anh buộc miệng nói lên là tiếng Trung, tài xế xe taxi không hiểu, kinh ngạc dùng tiếng Anh hỏi lại anh: "Cái gì?"
Hứa Gia Mộc vội vàng đổi lại nói tiếng Anh một lần nữa, sau đó tài xế xe taxi lập tức đạp thắng xe, xe vẫn chưa ngừng hẳn, Hứa Gia Mộc đã vội thanh toán tiền, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.
Sau đó nhanh chóng chạy ngược lại với phương hướng xe taxi.
Tống Tương Tư vội vàng ra cửa, chỉ mang một đôi dép, nửa đường còn rớt mất một chiếc, con đường cứng rắn, ma sát làm đau lòng bàn chân của cô, khiến cho cô không cẩn thận, liền bị vấp ngã trên mặt đất, ngay khi cô cho là mình nhất định sẽ ngã rất thảm, cánh tay lại bị người nào đó bỗng nhiên bắt lại, cả người liền rơi vào иgự¢ người đó: "Em điên rồi sao? Chân còn đang bị thương, ở trên đường chạy cái gì mà chạy?"
Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc rống thân thể bất giác co rúm lại, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt tràn ngập lo lắng và lửa giận nơi đáy mắt của anh, nhìn một giây đồng hồ, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: "Gia Mộc, anh yêu em không?"
Tống Tương Tư hỏi trực tiếp như vậy, làm cho đại não Hứa Gia Mộc trong nhất thời trở nên trống rỗng.
"Gia Mộc, anh yêu em không?" Tống Tương Tư tiếp tục hỏi lại câu này.
Hứa Gia Mộc hồi hồn, giống như bây giờ mới kịp phản ứng lại với những lời cô hỏi, ấn đường hơi nhíu lại, sau đó mở miệng, giọng nói có chút buồn bã: "Điều này rất quan trọng sao? Em đã kết hôn rồi, không phải sao. . . . . ."
Giọng nói Hứa Gia Mộc còn chưa có kết thúc, Tống Tương Tư đã mở miệng lần nữa, giọng nói kiên quyết chắc chắc: "Quan trọng."
Cô nhìn ánh mắt của anh, rất nghiêm túc, tán loạn một mảnh ánh sáng chói mắt, giống như là sợ anh không tin, cô tiếp tục nhấn mạnh lần nữa: "Rất quan trọng, cho nên nói cho em biết, cuối cùng anh có yêu em hay không?"
Làm như bị sự nghiêm túc của Tống Tương Tư lây sang, nét mặt Hứa Gia Mộc cũng trở nên thật sự chuyên chú, anh chăm chú nhìn ánh mắt của cô, một lúc lâu, cuối cùng mở miệng, cực kỳ lưu loát nói một chữ: "Yêu."
Âm thanh ồn ào náo động trên đường phố, trong chớp mắt ấy, giống như biến mất bên tai Tống Tương Tư.
Cô nghe thấy tiếng tim đập của mình, tốc độ dồn dập lại mãnh liệt.
Đầu ngón tay của cô bắt đầu run rẩy, hô hấp bắt đầu không ổn định.
Hứa Gia Mộc nhìn chăm chú ánh mắt của Tống Tương Tư, trầm mặc một lúc lâu, tiếp tục mở miệng: "Rất thích. . . . . . Yêu đến mức anh cố gắng từ bỏ em, nhưng cuối cùng vẫn là không thể quên."
Khi cô còn ở bên cạnh anh, anh chưa từng ý thức được là anh yêu cô, cho nên những lời này, anh chua từng nói với cô.
Sau đó anh và cô tách ra, xa nhau ba năm, lần nữa gặp lại, cô đã gả làm vợ người khác, anh lại càng không cách nào nói ra khỏi miệng.
Hiện tại đột nhiên cô hỏi anh, anh mới phát hiện, thì ra mình thậm chí có rất nhiều rất nhiều lời, muốn nói với cô.
"Sau khi em rời đi, anh vẫn cố gắng làm cho chính mình hết hy vọng, cuối cùng anh thật sự hết hy vọng."
"Nhưng là, không phải đối với em, mà là đối với chính anh."
"Anh thử hết mọi biện pháp, cố gắng hết sức, nhưng thủy chung vẫn không cách nào quên được em, cho nên, anh liền quên mất lòng của em."
Nước mắt của Tống Tương Tư, bỗng nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống, môi cô bất giác khẽ cong cong, không có bất kỳ sự báo trước nào đột nhiên nhón chân lên, hôn lên môi của anh.
Cô cố gắng kiềm chế mình, nếu kết thúc, cũng không cần lại bắt đầu, con đường này là do cô chọn, không cần quay về đường cũ một lần nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn là thua, thua bởi không kiểm soát được mình, thua bởi lực ảnh hưởng của anh đối với mình.
Anh là yêu cô, anh không có cưới bất kỳ ai, anh vì cô làm nhiều như vậy, cô thật sự không tìm được lý do nào cùng anh cắt đứt toàn bộ quan hệ.
Cho nên, cô mặc kệ
Cô không muốn chính mình sống lý trí như vậy nữa, cô muốn kích động một lần, phóng túng một lần.
Nghĩ tới đây, Tống Tương Tư không nhịn được dùng sức hôn Hứa Gia Mộc sâu sắc hơn.
Hương vị trên môi cô, vẫn giống như trong ký ức của anh, để cho đại não của anh trong nháy mắt có chút trì trệ, ước chừng dừng lại ba phút, anh mới không kiềm chế được hôn trả lại cô.
Sức lực cô ôm cổ anh, không nhịn được lại tăng thêm, anh hôn cô càng ngày càng sâu.
Xung quanh mọi người không ngừng qua lại, bọn họ lại không coi ai ra gì vẫn hôn nhau, thật lâu sau đó mới ngừng lại, Tống Tương Tư nhẹ nhàng kéo khoảng cách môi của mình từ trên môi Hứa Gia Mộc ra một chút, cô chăm chú nhìn ánh mắt của anh, nói: "Gia Mộc, em không có kết hôn."
Hứa Gia Mộc ngẩn ra, sau đó đáy lòng lại nổi lên một cỗ kích động, không có kết hôn là có ý gì? Sau đó đáy lòng Hứa Gia Mộc tỏa ra một cỗ mừng như điên, anh còn chưa kịp xác định với Tống Tương Tư, giọng nói Tống Tương Tư đã vang lên lần nữa: "Còn nữa, Tiểu Hồng Đậu không phải ba tuổi, là hai tuổi rưỡi."
Đại não Hứa Gia Mộc hoàn toàn dừng lại, giống như là không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô.
"Gia Mộc, anh đã nói, nếu như em ở nước Mĩ mệt mỏi, hoặc là không chịu nổi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, anh đều có thể đưa em trở về. . . . . ." Tống Tương Tư nắm tay Hứa Gia Mộc, bởi vì khẩn trương, khẽ dùng sức, cô ngừng thở, cuối cùng nói ra lời nói ở sâu trong đáy lòng: ". . . . . . Cho nên, bây giờ anh có thể đưa em trở về không?"
Hôm đó Hứa Gia Mộc vẫn là rời đi nước Mĩ, trở về Trung Quốc.
Trước khi đi anh đưa Tống Tương Tư về nhà, đối mặt những lời đó của cô, nhìn anh thật sự rất bình tĩnh, một câu cũng không đáp lại cô.
Chính là bộ dạng vô cùng bình tĩnh đó của Hứa Gia Mộc, làm cho đáy lòng của Tống Tương Tư có chút thấp thỏm khẩn trương, cô không hiểu được cuối cùng người đàn ông này là có ý gì.
Sau khi Hứa Gia Mộc trở về Trung Quốc, cũng không có liên lạc với Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư cũng không có gọi điện thoại cho Hứa Gia Mộc, mỗi ngày cô vẫn như cũ ở với Tiểu Hồng Đậu, tuy nhiên đều sẽ không kiềm được mà thất thần.
Vào một buổi chiều sau một tuần Hứa Gia Mộc trở về Trung Quốc, Tống Tương Tư và Tiểu Hồng Đậu đang ngủ trưa, trong lúc bất chợt truyền đến tiếng chuông cửa.
Tống Tương Tư sợ tiếng chuông cửa đánh thức Tiểu Hồng Đậu, vội vàng đứng dậy, đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa chính là người một tuần trước, không nói tiếng nào đã đi mất Hứa Gia Mộc.
Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện vẻ kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi một chút, còn chưa lên tiếng, Hứa Gia Mộc đã nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: "Anh đã dỡ bỏ bia mộ kia. . . . . . Anh dùng thời gian mấy ngày này, sửa một phòng ở biệt thự Cẩm Tú Viên thành phòng trò chơi của đứa bé. . . . . . Anh đã liên lạc xong nơi của hành hôn lễ, anh cũng đã điền xong danh sách khách mời. . . . . . Tất cả tất cả, anh đều chuẩn bị xong, hiện tại anh chỉ còn thiếu một người vợ. . . . ."
Thì ra là, ngày đó anh không nói lời nào đã trở về nước, là đi làm những chuyện này sao?
Đáy mắt Tống Tương Tư nổi lên một tầng nóng ẩm.
Hứa Gia Mộc bất an đưa tới hai tấm vé máy bay: "Em không phải nói, muốn trở về nước sao? Hiện tại anh tới đón em. . . . . ."
Tống Tương Tư cúi đầu, nhìn tên tuổi trên hai tấm vé máy bay, một là Tống Tương Tư , một là Tiểu Hồng Đậu.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm vé máy bay hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Gia Mộc, yêu kiều cười ra tiếng.
Hứa Gia Mộc đứng ở trước mặt của cô, không nói gì, chăm chú nhìn nụ cười như hoa nở của cô thật lâu, sau đó khóe môi cũng nhẹ nhàng nâng lên.
Hết trọn bộ.
【 Truyện vui thứ nhất: Ba mẹ rơi xuống nước con cứu người nào? 】
Lúc Tiểu Niên Cao ba tuổi, có một lần đi dạo cửa hàng tổng hợp với Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo bị ký giả ngăn lại, sau khi ký giả phỏng vấn Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo xong, liền tùy tiện trêu chọc Tiểu Niên Cao đáng yêu: "Nếu như ba mẹ của con đồng thời rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?"
Tiểu Niên Cao tuyệt không lo lắng nói: "Ba sẽ cứu mẹ, con chỉ cần đứng trên bờ nhìn là tốt rồi."
Ký giả: "Giả sử cả ba và mẹ đều không biết bơi?"
Tiểu Niên Cao mặt đầy khổ sở nhìn ký giả: "Nhưng con cũng không biết bơi mà."
(Tiểu Niên Cao rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, duy nhất chỉ có bơi lội, dạy như thế nào cũng không học được, đến bây giờ cũng chỉ có thể mang phao bơi ở trong nước đập nước đứng tại chỗ, thậm chí nhiều lần bị Lục Cẩn Niên mắng ngu ngốc.)
Ký giả tiếp tục bổ sung giả thiết: "Giả sử, con biết bơi, nhưng ba mẹ của con không biết."
Tiểu Niên Cao ngẹo đầu nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút, khẳng định với ký giả: "Bọn họ cũng sẽ không?"
Ký giả gật đầu: "Không biết."
Đôi mắt đen như mực của Tiểu Niên Cao liếc nganh liếc dọc, tiếp tục tìm kiếm khẳng định: "Con sẽ?"
Ký giả gật đầu: "Đúng."
Trong nháy mắt đáy mắt Tiểu Niên Cao phát ra ánh sáng, hết sức cao hứng nói: "Nếu là như vậy, con liền nhảy xuống, bơi qua bơi lại xung quanh Lục ảnh đế, sau đó nói cho ông ấy biết, cha thật ngu ngốc!"
Ký giả cùng Kiều An Hảo đồng thời bật cười.
Lục ảnh đế đen mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc