Hôn Trộm 55 Lần - Chương 54

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Gặp Người Lớn
Edit: Lạc Thần
Kiều An Hảo không kiềm hãm được chôn vào trong иgự¢ Lục Cẩn Niên, sau một lát, lên tiếng nói: "Lục Cẩn Niên, anh có biết trên thế giới này, hai chữ êm tai nhất là gì không?"
Lục Cẩn Niên vuốt mái tóc dài của Kiều An Hảo, hỏi: "Là gì?"
Kiều An Hảo hơi ngẩng đầu lên, tiến tới bên tai Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói: "Ông xã."
Thân thể Lục Cẩn Niên rõ ràng cứng ngắc một chút, cả người bất động ước chừng một phút, mới đột nhiên áp đảo Kiều An Hảo ở trên giường, hôn thật sâu xuống.
Nếu có thể, Lục Cẩn Niên thật rất muốn tại đây hảo hảo mà yêu thương cô một trận.
Chỉ tiếc. . . . . . Chỉ có thể nghĩ như vậy.
Lục Cẩn Niên hôn Kiều An Hảo lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng thở hổn hển buông cô ra, mở miệng nói, mang theo một tia đè nén: "Kiều Kiều, em biết trên thế giới này, hai chữ êm tai nhất, là gì không?"
Lục Cẩn Niên tiến tới bên tai cô, nói nhỏ: "Bà xã."
Học cô. . . . . . Kiều An Hảo đỏ mặt cười một tiếng.
Cười xong, Kiều An Hảo lại tiến tới bên tai Lục Cẩn Niên, nói: "Lục Cẩn Niên, có chuyện, em là không phải không có nói cho anh biết?"
"Hả?"
"Thật ra thì, em đối với anh là vừa thấy đã yêu. . . . . . Ừ. . . . . ." Kiều An Hảo dừng lại một chút, còn nói: "Nói đúng là, vào ngày em tránh mưa hôm đó, liền thích anh, thích anh suốt mười ba năm."
Từ thời điểm anh nhìn thấy thư tình, cho là cô thích anh năm năm, sau lại đi trường học, mới biết cô vì anh thi được nhất ban, sau đó anh liền cho rằng cô thích anh từ lớp mười, nhưng mà bây giờ, cô nói cho anh biết, cô đối với anh vừa thấy đã yêu, thích anh mười ba năm.
Lục Cẩn Niên trong nháy mắt này, nghe thấy được âm thanh dòng máu chảy ngược của chính mình, anh nhìn cô chằm chằm rất lâu, rất lâu, mới lên tiếng: "Thật khéo, anh cũng thích em mười ba năm."
Bởi vì lúc bình thường, ba Kiều mẹ Kiều phải đi làm, nên Kiều An Hảo gọi điện thoại để thương lượng tình huống trước, thời gian đến nhà thăm hỏi, ước định vào Chủ nhật.
Sáng sớm hôm đó, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo rời giường, hai người rửa mặt xong, trước tiên sẽ lái xe đi mộ viên.
Mộ của cha mẹ Kiều An Hảo và mộ của mẹ Lục Cẩn Niên không ở cùng một mộ viên, hơn nữa khoảng cách cũng có chút xa, đến khi bái tế xong, trở lại trong thành đã là mười một giờ trưa, lái xe đến nhà Kiều gia, miễn cưỡng kịp thời gian ước định thăm viếng lúc ban đầu.
Ba Kiều mở cửa, Kiều An Hảo thăm hỏi trước, sau đó quay đầu lại giới thiệu với Lục Cẩn Niên, thời điểm Lục Cẩn Niên chào hỏi ba Kiều, biểu hiện trấn định tự nhiên, lễ độ nhún nhường.
Kiều An Hảo vốn tưởng rằng thời điểm Lục Cẩn Niên hỏi mình ba Kiều mẹ Kiều thích gì, sẽ theo lời mình nói mà chọn mua những loại yêu thích giống như vậy, lại không nghĩ rằng anh thế nhưng không giống vậy cũng mua luôn, đủ loại hộp bao bì túi chứa hàng, ước chừng chất đầy một góc lớn phòng khách Kiều gia.
Mẹ Kiều đang trong phòng bếp nhìn người giúp việc nấu cơm, nghe được giọng nói của ba Kiều, từ bên trong đi ra, chào hỏi Lục Cẩn Niên rồi kêu anh ngồi xuống, còn bà thì đi cắt trái cây, bưng ra.
Kiều An Hảo quan sát một vòng phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng của Kiều An Hạ, đợi đến Lục Cẩn Niên trả lời xong mấy vấn đề ba Kiều hỏi, mới lên tiếng, hỏi: "Chị đâu rồi? Không có ở nhà sao?"
"Hạ Hạ ở trên lầu, thím đi gọi nó. . . . . ." Mẹ Kiều cười tiếp lời, mới vừa đứng lên, Kiều An Hảo liền thấy Kiều An Hạ mặc một chiếc đầm màu xanh dương nhạt ống tay áo dệt bằng vải len, thản nhiên từ trên lầu đạp bậc thang đi xuống.
Kiều An Hảo theo bản năng nắm chặt tay một chút, vẫn đợi cho đến khi Kiều An Hạ đi vào, mới mở miệng, gọi một tiếng: "Chị."
Kiều An Hạ nghe giọng nói của Kiều An Hảo thì hơi rũ mắt xuống, cách chốc lát, mới quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người của Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên nhìn được một lúc, mới nhìn lướt qua Kiều An Hảo, sau đó liền hất cằm, không nói một lời ngồi vào chỗ trống bên cạnh ba Kiều.
Mặc dù Kiều An Hạ chỉ nhìn Kiều An Hảo một cái, nhưng mà Kiều An Hảo vẫn tinh tường bắt được sự lạnh nhạt cùng xa cách trong đáy mắt chị ấy.
Thân thể Kiều An Hảo, nhịn không được trở nên có chút cứng nhắc.
Mẹ Kiều cũng không biết Kiều An Hạ thích và từng theo đuổi Lục Cẩn Niên, thấy Kiều An Hạ ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, còn cười híp mắt mở miệng nói: "Vừa định lên lầu gọi con, con đã đi xuống, à còn có, Hạ Hạ, những thứ kia đều là Cẩn Niên cố ý mua cho con, nó thật là có tâm, đều mua thứ con thích, hơn nữa toàn bộ đều là kiểu mới đắt lắm đấy."
Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh Lục Cẩn Niên, mới vừa chỉ lo tiếp ba Kiều nói một chút chuyện trên thương trường, cũng không biết đến tột cùng xảy ra những thứ gì, nhưng mà bởi vì anh ngồi sát Kiều An Hảo, cảm giác được thân thể cô cứng ngắc một cách rõ ràng, đáy lòng liền hiểu nhất định là có liên quan tới Kiều An Hạ, bây giờ nghe mẹ Kiều nói, lập tức lễ phép mà lại ôn hòa bổ sung thêm một câu: "Thím, con nào biết Kiều tiểu thư thích gì, đây đều là Kiều Kiều tự mình chọn trong cửa hàng, cái túi xách Chanel kia, Kiều Kiều nói Kiều tiểu thư thích màu xanh dương, cũng thích cái màu đỏ, cuối cùng còn cố ý dặn dò con dứt khoát mua hai cái."
Thật ra thì cái túi Chanel kia, muốn mua tới hai màu sắc là Lục Cẩn Niên, lúc ấy Kiều An Hảo còn buồn bực tại sao phải làm như vậy, bây giờ cô nghe như vậy..., rốt cuộc cô hiểu rõ rồi, sở dĩ Lục Cẩn Niên làm như vậy, chính là vì để cho Kiều An Hạ biết, rốt cuộc đáy lòng của cô có bao nhiêu để ý người chị này của cô.
Lục Cẩn Niên hiểu cô như vậy, khiến cho đáy lòng Kiều An Hảo thật ấm áp, theo bản năng liền nhìn về phía Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ giống như căn bản không có nghe được mẹ Kiều cùng Lục Cẩn Niên nói gì, liếc cũng không có liếc mắt một cái các loại túi xách hàng hiệu đã mua đặt bên cạnh, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm TV đang phát quảng cáo trước mặt.
Không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên có chút lúng túng.
Bất quá cũng may ba Kiều mẹ Kiều đều là cao thủ cảnh thái bình giả tạo, đầu tiên ba Kiều khiển trách Kiều An Hạ một câu, sau đó trên mặt liền mang mấy phần áy náy cười cười với Lục Cẩn Niên, sau đó chuyển đề tài, mẹ Kiều cũng lập tức phụ họa tiếp lời, Lục Cẩn Niên cũng làm như mới vừa rồi chuyện gì cũng không có xảy ra, tiếp tục cùng với bọn họ tán gẫu.
Chỉ là, ở chỗ người khác không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên lặng lẽ bụm chặt tay Kiều An Hảo.
Mặc dù hai người cái gì cũng chưa nói, nhưng là đáy lòng Kiều An Hảo hiểu, đây là anh đang an ủi cô.
Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ lạnh nhạt, vốn có chút đau lòng, nhưng do cử chỉ lặng yên không tiếng động này của Lục Cẩn Niên, nên thư giãn một chút.
Người giúp việc chuẩn bị xong bữa trưa, tất cả mọi người lên bàn ăn.
Mẹ Kiều biết Kiều An Hảo có bầu, đặc biệt dặn dò người làm cơm nhạt một chút, chờ mọi người ngồi xuống, mẹ Kiều trước múc thêm cho Kiều An Hảo một chén cháo gà nữa, đưa tới.
"Cám ơn thím." Hai tay Kiều An Hảo nhận lấy chén kiểu thì mắt không kiềm hãm được nhìn Kiều An Hạ ngồi đối diện mình một cái, cô do dự một chút, cuối cùng đưa chén hướng Kiều An Hạ: "Chị, chị uống trước đi."
Khuôn mặt Kiều An Hạ vẫn lạnh lùng như cũ, ngồi ở chỗ ngồi của mình, an tĩnh ước chừng nửa phút, mới ngẩng đầu lên, nhìn Kiều An Hảo một cái.
Kiều An Hảo cho là Kiều An Hạ muốn đưa tay ra nhận canh kia, kết quả ai ngờ, Kiều An Hạ thế nhưng giơ tay lên, trực tiếp từ trong tay mẹ Kiều lấy cái chén mẹ Kiều mới múc, ngay cả một câu cũng chưa nói, trực tiếp cúi đầu, cầm cái muỗng húp.
Không khí lần nữa trở nên đọng lại.
Vẻ mặt Kiều An Hảo trở nên có chút co quắp.
Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, trên mặt rõ ràng đã có chút không vui, anh cố gắng khắc chế khó chịu trong lòng, vươn tay, lấy chén kiểu trong tay Kiều An Hảo qua, sau đó đứng lên, ấn cô ngồi trên ghế: "Được rồi, em là phụ nữ có thai, đừng chỉ nghĩ quan tâm người khác, chăm sóc mình cho tốt rồi hãy nói."
Nói xong, Lục Cẩn Niên cầm cái muỗng, khuấy đều cháo gà một chút, bỏ lớp mỡ trên mặt đi, múc một muỗng, tự mình đút cho Kiều An Hảo.
Đầu tiên ba Kiều có chút không vui trừng mắt liếc con gái của mình, sau đó thấy cảnh tượng này, lập tức tiến hành giảng hòa mở miệng nói: "Kiều Kiều thật đúng là có phúc lớn, gả cho một người chồng tốt như vậy."
"Chú, người đừng nói như vậy, có thể lấy được Kiều Kiều, là may mắn của con." Lục Cẩn Niên ôn hòa trả lời một câu, sau đó gắp một món ăn Kiều An Hảo thích ăn, đưa tới bên miệng của cô, đến khi Kiều An Hảo nuốt xuống, Lục Cẩn Niên lại đổi gắp một ít cải thìa mà Kiều An Hảo thích ăn.
Như thế lặp lại đến mấy lần, mẹ Kiều lại mở miệng: "Cẩn Niên thật đúng là hiểu Kiều Kiều nhỉ, ngay cả nó thích ăn cải thìa cũng rất rõ ràng."
Lục Cẩn Niên chỉ là nhếch môi cười yếu ớt một chút, không có lên tiếng, khóe mắt dư quang lại liếc mắt Kiều An Hạ đối diện một cái, rõ ràng thấy sắc mặt của Kiều An Hạ, so với vừa rồi trở nên còn khó nhìn hơn.
Kiều An Hảo là quan tâm người chị này của cô, cho nên anh mới muốn giúp cô bảo vệ người chị này.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết để bảo vệ, là anh muốn cho Kiều An Hảo vui vẻ, không phải cho cô đến đây để bị khinh bỉ.
Từ đầu đến cuối, có lỗi với Kiều An Hảo chính là Kiều An Hạ cô, cho dù là đáy lòng Kiều An Hạ cô không vui khó chịu, đó cũng là Lục Cẩn Niên anh có lỗi với cô, làm sao cô có thể trút giận lên Kiều An Hảo?
Anh không thể trở mặt với cô, nhưng cũng không đại biểu cho, anh không có biện pháp không để cho cô so với Kiều An Hảo tâm càng thêm bế tắc!
Lục Cẩn Niên nghĩ như vậy, lại gắp một miếng cá Lư hấp, lựa xương cá sạch sẽ, đặt vào trong chén Kiều An Hảo, thậm chí Lục Cẩn Niên thừa dịp Kiều An Hạ gắp thức ăn, thời điểm nhìn về phía anh và Kiều An Hảo bên này, anh còn tệ hại hơn rút khăn giấy, muốn bao nhiêu ân cần thì có bấy nhiêu ân cần chùi nước của món ăn nơi khóe môi Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo trước khi tới, đã báo cho ba Kiều mẹ Kiều chuyện cô và Lục Cẩn Niên chuẩn bị hôn lễ, mặc dù Kiều An Hảo không phải con ruột bọn họ, nhưng vẫn là nuôi hơn mười năm, giống như bọn họ gả con gái ruột thịt, biểu hiện đặc biệt vui mừng, thậm chí vừa ăn cơm, còn vừa thảo luận hôn lễ rốt cuộc muốn làm thế nào, thời điểm nói xong lời cuối cùng, mẹ Kiều còn nghiêng đầu, cười tủm tỉm hướng về phía Kiều An Hạ mở miệng nói: "Hạ Hạ, Lúc nào thì con và Trình Dạng làm hôn lễ? Nếu như làm sau Kiều Kiều và Cẩn Niên, con và Trình Dạng làm phù dâu phù rể cho chúng nó, nếu như làm trước chúng nó, thì ngược lại."
Kiều An Hạ vốn là trong lòng không có cảm giác, bây giờ nghe tên "Trình Dạng", nghĩ đến lần trước sau khi anh nói "Chia tay" với cô, đến bây giờ trải qua hơn nửa tháng, một cú điện thoại cũng không gọi, tâm tình càng trở nên khó chịu, không nhịn được nữa lập tức ném chiếc đũa cầm trong tay "Bốp" một cái lên trên bàn.
"Hạ Hạ!" Mẹ Kiều bị hành động này của Kiều An Hạ sợ hết hồn, không nhịn được kêu một tiếng tên của cô.
Kiều An Hạ ngoảnh mặt làm ngơ, đứng thẳng lên, lạnh giọng nói một câu"Con ăn no" , sau đó không đợi những người khác trên bàn ăn có phản ứng, trực tiếp xoay người, rời đi.
Từ lúc Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên tới cửa đến bây giờ, không biết là lần thứ mấy Kiều An Hạ làm cho không khí lúng túng như vậy, cho dù ba Kiều luôn luôn cưng chiều cô, cũng không nhịn được phát hỏa: "Kiều An Hạ, con trở lại cho ta!"
Bước chân Kiều An Hạ cũng không có dừng một cái, trực tiếp kéo cửa phòng ăn, đi ra ngoài, thuận tiện còn muốn bỏ lại âm thanh bùng nổ đằng sau.
Ba Kiều tức giận, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng đứng lên: "Quả thực là quá đáng rồi, có còn một chút phép tắc hay không!"
Rốt cuộc vẫn là mẹ ruột, không đành lòng con gái bị người chê cười, mẹ Kiều nhịn không được bao che mở miệng giải thích: " mấy ngày nay tâm tình Hạ Hạ luôn không tốt, đã lâu Trình Dạng cũng không có tới, không biết là bận việc hay là hai đứa đang xích mích, vừa mới nhắc tới Trình Dạng, nó đã phát hỏa."
Ba Kiều nghe nói như thế, lửa giận hơi giảm đi một chút.
Mẹ Kiều vội vàng gắp thức ăn cho ba Kiều, thuận tiện chào hỏi Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo: "Được rồi, chúng ta ăn cơm đi, mặc kệ Hạ Hạ, từ nhỏ tính khí nó đã như vậy."
Mặc dù đáy lòng ba Kiều còn có chút không vui, nhưng ngại vì Lục Cẩn Niên ở đây, cũng chỉ có thể đè ép lửa giận, đổi khuôn mặt tươi cười, tiếp tục cùng Lục Cẩn Niên thương lượng chuyện kết hôn: "Hôn lễ ở khách sạn, còn có áo cưới, đã chọn xong chưa?"
"Đang chuẩn bị bắt đầu chọn." Lục Cẩn Niên dễ tính trả lời, giọng nói vững vàng giống như việc Kiều An Hạ vừa mới gây sự vốn không tồn tại.
Ba Kiều nói: "Kiều Kiều có bầu, khẳng định không có nhiều tinh lực như vậy, các con có gì cần, mặc dù làm phiền thím các con, nhưng đã nhiều năm trước bà ấy ngày ngày lẩm bẩm muốn chuẩn bị hôn lễ cho Hạ Hạ cùng Kiều Kiều."
Mẹ Kiều thật rất vui vẻ, cười đến không khép miệng được: "Các con đến lúc đó chọn nơi cử hành, những thứ vặt vãnh khác, thím giúp các con nhìn chằm chằm."
"Cám ơn bác gái." Lục Cẩn Niên thành khẩn nói một tiếng cám ơn: "Chỉ là, có thể hôn lễ phải nhanh một chút, Kiều Kiều bụng lớn, mặc áo cưới cũng khó nhìn, cho nên có thể sẽ có chút gấp"
"Không sao, hôn lễ nhanh một chút mới thể hiện lên rõ vui mừng." Mẹ Kiều hoàn toàn không có ý kiến, ngừng tạm, vừa nhìn về phía ba Kiều: "Phải tìm người tính ngày hoàng đạo, cành nhanh càng tốt ."
. . . . . .
Kế tiếp đầu đề đàm luận, toàn bộ đều là vây quanh hôn lễ, không khí nhiệt tình hòa thuận.
Bởi vì có Lục Cẩn Niên ở đây, ba Kiều uống một chút rượu, có thể lớn tuổi, tửu lượng cũng không tốt, rõ ràng không uống bao nhiêu, nhưng cũng có chút say, cuối cùng trò chuyện một chút, một người đàn ông sống hơn nửa đời thế nhưng hồng vành mắt, chỉ vào Kiều An Hảo, hướng về phía Lục Cẩn Niên nói: " ta nhìn Kiều Kiều từ nhỏ đến lớn, sau mười tuổi, ba mẹ nó qua đời, sau vẫn là ta mang theo nó, mặc dù nó không phải là con gái ruột thịt của ta, nhưng mà ở trong lòng ta, ta vẫn đối đãi nó như con gái ruột, ngay cả Kiều gia này, ta đều phân cho nó một nửa, ta không yêu cầu gì khác, chỉ cầu con đối xử tử tế với nó."
Kiều An Hảo mặc dù bị phản ứng Kiều An Hạ chọc cho đáy lòng có chút khổ sở, nhưng nhìn đến ba Kiều mẹ Kiều nhắc nhở chú ý hôn lễ, hiện tại ba Kiều lại nói lời như vậy, đáy lòng khổ sở trong nháy mắt bị cảm động cùng ấm áp bao trùm.
Mặc dù ba Kiều mẹ Kiều không phải là cha mẹ cô, nhưng trong nháy mắt này, cô cảm nhận được cảm giác gia đình.
Một đêm kia Lục Cẩn Niên nói với cô làm hôn lễ, cô cũng không có cảm giác nhiều lắm, chỉ coi là một nghi thức, nhưng bây giờ, đáy lòng lại tràn đầy chờ mong với hôn lễ.
Cả quá trình chuẩn bị hôn lễ, Kiều An Hảo không hề làm gì cả, toàn bộ đều là mẹ Kiều, Lục Cẩn Niên, Triệu Manh cùng bốn người phụ tá hoạt động.
Chỉ là có chuyện gì, mọi người cũng vẫn sẽ tới đây để hỏi ý kiến cô, lớn như chọn khách sạn, nhỏ như bánh kẹo cưới, nhất nhất theo ý cô.

Tiếc nuối duy nhất là, từ lúc Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên tới cửa thăm ba Kiều mẹ Kiều nói muốn cử hành hôn lễ, đến bây giờ hôn lễ cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Kiều An Hạ vẫn không liên lạc với Kiều An Hảo, thỉnh thoảng Kiều An Hảo sẽ gởi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại cho Kiều An Hạ, cũng là đá chìm xuống biển, không có hồi âm.
Thời điểm hôn lễ còn có một tuần lễ, Lục Cẩn Niên cùng với Kiều An Hảo đi bệnh viện khám thai.
Lục Cẩn Niên đăng ký với bác sỹ khoa phụ sản tốt nhất Bắc Kinh, mặc dù khoa phụ sản có nhiều chỗ cấm đàn ông vào bên trong, nhưng, Lục Cẩn Niên vẫn cố gắng đi theo bảo vệ, không rời Kiều An Hảo nửa bước, ngó trước nhìn sau hầu hạ.
Lúc siêu âm B, Lục Cẩn Niên chỉ có thể theo Kiều An Hảo đến lối vào hành lang, hắn cẩn thận dặn dò Kiều An Hảo vài câu, mới thả cô đi vào, Kiều An Hảo ngồi ở chỗ ngồi, đợi mười phút, rốt cuộc nghe bên trong kêu tên của mình, cô đứng lên, lúc đi vào, vừa vặn bên trong người mới vừa làm xong siêu âm B từ trên giường xuống, Kiều An Hảo nhìn bóng lưng có chút quen mắt, không nhịn được nhìn mấy lần, cho đến khi người nọ nghiêng mặt sang bên, cô mới bật thốt lên: "Chị Tương Tư?"
Tống Tương Tư gần đây vẫn cảm thấy thân thể không thoải mái, cố ý tới bệnh viện làm kiểm tra, sợ bị mấy tên săn ảnh chụp lung tung, cô còn cố ý chọn bác sỹ giỏi nhất tiếp nhận trị liệu riêng tư, lại không nghĩ rằng vẫn bị người nhận ra, theo bản năng bị dọa cho phát hoảng, sau đó quay đầu, thấy là Kiều An Hảo, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, giơ giơ môi lên: "Tiểu Kiều đến để khám thai sao?"
"Ừ, thật là đúng dịp." Kiều An Hảo nở nụ cười, nghĩ tới đây là siêu âm B, vì vậy không nhịn được nữa tò mò mà hỏi một câu: "Tương Tư, vậy chị. . . . . ." Kiều An Hảo chỉ chỉ chính bụng mình, ám hiệu ý mang thai.
"Không có." Tống Tương Tư cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái: " chính là thật lâu chị cũng không kiểm tra sức khoẻ rồi, tới đây để kiểm tra."
"Vâng." Kiều An Hảo không nghi ngờ gì đáp một tiếng, thấy Tống Tương Tư trên chân đi giày cao gót hơn mười mấy cm, trong nháy mắt cảm giác mình mới vừa suy nghĩ nhiều quá, vì vậy liền vừa cười hỏi: "Thân thể vẫn khỏa đó chứ?"
" vô cùng tốt." Tống Tương Tư sửa quần áo ngay ngắn, sau đó nhìn một cái bụng bằng phẳng của Kiều An Hảo: "Bảo bảo còn tốt đó chứ?"
Kiều An Hảo gật đầu một cái: "Cũng vô cùng tốt."
Môi đỏ mọng Tống Tương Tư nở nụ cười, đeo khẩu trang cùng đeo mắt kính lên: "Chị còn có chút việc, đi trước, emkiểm tra đi, chờ hôn lễ của em."
"Ừ, hẹn gặp lại." âm thanh Kiều An Hảo hạ thấp, Tống Tương Tư chỉ là gật đầu một cái, liền ôm túi của mình, rời đi.
Tống Tương Tư thấy bác sỹ đi trước, cách một lát, liền từ bên trong ra ngoài, trực tiếp đi thang máy, một đường xuống lầu đi xuống bãi đỗ xe ngầm, cô ngồi trở lại trên xe mình, dừng lại một lát, mới tháo mắt kính trên mặt xuống.
Cô không cho xe chạy, vẻ mặt thật bình tĩnh nhìn chằm chằm ngay phía trước cửa kiếng xe nhìn một hồi thật lâu, sau đó kéo túi của mình ra, từ bên trong rút ra báo cáo mới vừa kiểm tra, xuyên thấu qua bao mở khóa kéo rộng, có thể nhìn thấy bên trong có thả hai hộp vi-ta-min B11.
Kinh nguyệt Cô từ trước đến nay rất chính xác, kết quả hiện tại chậm trễ một tháng, đáy lòng cô mơ hồ hiện lên dự cảm xấu, thừa dịp xế chiều hôm nay không có thông báo, Hứa Gia Mộc ở công ty, một mình cô len lén tới bệnh viện làm kiểm tra, kết quả không ngờ, dự cảm trở thành sự thật, cô mang thai.
Một tháng có bầu, so với thai nhi trong bụng Kiều An Hảo nhỏ tháng một chút, đứa bé của Hứa Gia Mộc, nói cách khác đứa bé trong bụng của cô, muốn gọi đứa bé trong bụng Kiều An Hảo là anh hoặc chị.
Cô và Hứa Gia Mộc làm việc này, vẫn luôn có biện pháp tránh thai.
Mặc dù y học nói, bao ngừa thai sẽ không ngừa thai 100%, nhưng là tối thiểu, cô và hắn cùng nhau dây dưa qua bảy năm, cô không có một lần trúng thầu, nhưng ai biết, bây giờ lại xuất hiện ngoài ý muốn.
Thẳng thắn mà nói, cô không bài xích đứa bé này, tuổi cô không nhỏ, cô đã từng liều mạng mà cố gắng cùng phấn đấu, là vì thoát khỏi nghèo khó, nhưng bây giờ cô không nghèo rồi, cô không muốn một người lạnh lẽo cô quạnh trong thành Bắc Kinh tiếp tục qua đi, cô rất muốn có một gia đình, có một đứa bé xinh đẹp, cùng với cô lớn lên, qua một quá thời gian cô gái bình thường trôi qua cuộc sống gia đình ấm áp an định.
Nhưng là, cha đứa bé này, năm vạn đồng tiền mua cô bảy năm, chưa tới một tuần nữa, chính là vào năm thứ tám rồi, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không có điểm muốn kết hôn với cô.
Tống Tương Tư nghĩ tới đây, đầu mơ hồ nổi lên một tia thương cảm, đáy mắt tràn ngập ưu thương, nhìn chằm chằm tấm báo cáo mang thai, từ trước đến giờ có thể tự mình cố gắng, đáy mắt xuất hiện một màn luống cuống.
Qua hồi lâu, Tống Tương Tư mới cầm báo cáo trong tay lung tung nhét vào trong túi xách, sau đó cho xe chạy, chậm rãi lái đi.
Cô bâng quơ theo dòng xe chạy, xe đậu trước mặt, cô cũng ngừng, trước mặt xe đi, cô cũng đi.
Dọc theo đường đi, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều việc, cô có muốn gọi điện thoại cho Hứa Gia Mộc hay không, nói cho hắn biết, cô mang thai, sau đó thuận tiện xem hắn có thể bởi vì đứa bé phụ trách đối với cô hay không? Nhưng là, nếu là trong lòng hắn vốn là không muốn kết hôn với cô, vì đứa bé mới đồng ý cưới cô làm thế nào? Cô yêu hắn, cũng muốn gả cho hắn, nhưng là, lại càng muốn để cho hắn cam tâm tình nguyện cưới cô, huống chi, cô cũng không muốn máu mủ trong bụng mình, là lợi thế cô bức hôn.

Tống Tương Tư thở dài một hơi, phát giác mình thế nhưng bất tri bất giác lái xe đến công ty Hứa thị.
Cô lái xe chậm rãi ngừng lại, xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn một cái cao ốc cao ✓út trong mây, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là lái xe vào bãi đỗ xe ngầm công ty Hứa thị, sau đó nhét báo cáo vào trong túi xách, giơ lên, xuống xe, trực tiếp đi thang máy, lên tầng cao nhất.
Tống Tương Tư đi theo Hứa Gia Mộc đã tới công ty Hứa thị mấy lần, biết phòng làm việc của hắn ở nơi nào.
Có thể buổi chiều có việc, thế nhưng phòng làm việc thư ký không có một bóng người, Tống Tương Tư liền dứt khoát đi tới phòng làm việc của Hứa Gia Mộc.
Cửa phòng làm việc không có đóng, Tống Tương Tư đẩy ra, bên trong trống rỗng, không có một người.
Tống Tương Tư chuẩn bị ngồi ở trên ghế sa lon phòng làm việc chờ Hứa Gia Mộc, lại nghe được trong phòng phía sau phòng làm việc có giọng nói nhỏ nhẹ.
Tống Tương Tư nhăn nhăn.
Bên trong phòng nghỉ ngơi có người?
Cô vừa mới chuẩn bị lấy túi đặt ở trên ghế sa lon, sau đó liền đi lên thảm, đi tới về phía phòng nghỉ ngơi, cô đến gần, cô tinh tường nghe bên trong truyền đến một giọng nữ: "Gia Mộc, anh đồng ý em đấy, hôm nay tan tầm đi xem phim với em , làm sao anh có thể trong lúc bất chợt liền thay đổi rồi hả ?"
Bước chân của Tống Tương Tư chợt dừng lại tại chỗ , cô giơ lên túi mang tay, không nhịn được nữa gia tăng hơi sức.
Cửa phòng nghỉ ngơi nửa mở, mặc dù cô cách cửa khoảng cách, nhưng thị lực cô rất tốt, vẫn là tinh tường nhìn thấy một cô gái tuổi còn trẻ và xinh đẹp, nằm lỳ ở trên giường, nắm cánh tay Hứa Gia Mộc, không ngừng lắc.
Hứa Gia Mộc giống như là mệt ૮ɦếƭ đi, nhắm mắt lại, không có chú ý tới cô.
Cô gái trẻ tuổi cong cong môi: "Gia Mộc, em chạy đến nơi này tìm anh, hiện tại anh cũng không nói với em một câu nói a, a a a a. . . . . ."
Theo cô gái phía sau liên tiếp kiều mị, cô lắc lắc cánh tay Hứa Gia Mộc sức lực lớn hơn rất nhiều.
Hứa Gia Mộc bị nhiễu không thể ngủ, mở mắt: "Thiên Thiên, đừng làm rộn, thật sự anh vô cùng mệt mỏi, không phải công ty ở hoạt động lầu dưới sao? Em trước qua chơi một lúc, có được hay không?"
"Em không!" cô gái Thiên Thiên, không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt, sau đó người liền nằm ở trên người của Hứa Gia Mộc, ôm chặt cổ của hắn, nói: "Gia Mộc, Lục Cẩn Niên cùng chị Kiều Kiều đều muốn kết hôn, lúc nào chúng ta cũng cử hành hôn lễ à?"
Tống Tương Tư nghe được câu này, chỉ là cảm giác có một cổ lạnh lẽo, theo chân của mình, một đường leo lên, cuối cùng trải rộng toàn thân, ngay tiếp theo trái tim cô vốn nóng bỏng nhiệt huyết, cũng bị đóng băng lại rồi.
Cô mắt không chớp nhìn hai người bên trong, an tĩnh không có phát ra tiếng vang, đợi ước chừng nửa phút, cô nghe âm thanh Hứa Gia Mộc thật thấp truyền đến: "Chờ em tốt nghiệp đại học rồi hãy nói, ngoan, để cho anh ngủ một lát ."
"Gia Mộc,em muốn cử hành hôn lễ tại giáo đường, hơn nữa em thấy hôn lễ Kiều Kiều, bố trí thật là xinh đẹp, đến lúc đó, anh cũng phải cho em một hôn lễ như vậy. . . . . ."
Tống Tương Tư nghe đến đó, rốt cuộc có phản ứng, đầu tiên là cô rũ mắt xuống, sau đó liền nhanh chóng xoay người, bước rất nhẹ, thật nhanh rời đi.
Tống Tương Tư không biết mình là xuống lầu như thế nào, nói tóm lại đợi đến khi cô tỉnh hồn lại, người đã ngồi ở trong xe.
Ánh sáng trong hầm đậu xe rất tối, trong xe rất an tĩnh, toàn thân của cô đều là cứng ngắc, trong đầu cô bồng bềnh toàn bộ đều là đoạn đối thoại của Hứa Gia Mộc cùng cô gái kia.
Thì ra là, Hứa Gia Mộc có vị hôn thê a. . . . . .
Thì ra là, lúc hắn mới tìm tới cô, đáy lòng thật sự là nửa điểm muốn kết hôn cùng cô cũng không có . . . . . .
Là cô quá mềm lòng, bị hắn ôm uất ức hề hề nói một câu anh mệt quá, tâm cô như mềm nhũn, yên tâm trong kiên trì, để cho hắn ở tại nhà mình, cùng với hắn chịu đựng qua một đoạn thời gian khó khăn kia.
Cô đối với hắn mà nói, mặc kệ là hiện tại, hay là bảy năm trước, thủy chung đều là dùng tiền mà có thể mua được.
Là cô quá đề cao mình, cho là sức quyến rũ mình vô biên, hắn sẽ yêu mình.
Lồng иgự¢ Tống Tương Tư có chút trở nên phập phồng, một giây kế tiếp, cô lại đột nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho bác sỹ làm kiểm tra cho mình buổi chiều: "Bác sỹ Tưởng sao? Tôi là Tương Tư, bác sỹ giúp tôi hẹn thời gian, tôi muốn phá thai!"
"Cành nhanh càng tốt. . . . . . Thứ Tư tuần sau? Không được, ngày đó là hôn lễ bạn tôi, tôi phải tham gia. . . . . . Được, lùi xuống thứ sáu. . . . . . Hẹn gặp lại."
Tống Tương Tư cúp điện thoại, nước mắt cuối cùng không thể nhịn được, giống như là trân châu, liên tiếp rơi xuống.
Bảy năm, từ ban sơ không rành việc đời, đến bây giờ thành thục lão luyện, cô dành tất cả tốt đẹp nhất đều cho hắn.
Nhưng là, chưa từng đổi lấy một kết quả tốt.
Người cả đời có thể ngu, cũng có thể tùy tiện, tuy nhiên không thể ngu nhiều lần, tùy tiện nhiều lần.
Cô một ra thân nghèo khó ở trong thôn nhỏ, dù là đã từng bán mình cứu cha nhưng cuối cùng cô là cô gái bán mình, cho nên, cô có cái gì xứng với xuất thân Hào Môn Hứa thiếu gia?
Cho nên, cô rơi vào kết cục như vậy, là cô gieo gió gặt bão, là ý nghĩ cô kỳ lạ, là cô si tâm vọng tưởng.
Tống Tương Tư biến sắc có chút ít tái nhợt, toàn thân cô run lên lợi hại, cuối cùng lại đột nhiên cầm lên báo cáo mang thai một bên, xé thành mảnh nhỏ, ngay tiếp theo xách vi-ta-min B11 trong túi ra, sau đó đẩy cửa xe xuống xe, đi tới trước thùng rác, không nháy mắt đều ném vào, lần nữa trở về trên xe, đeo dây an toàn, liền nhấn chân ga rời đi.
Tối nay Kiều An Hạ hẹn một người khách hàng ở khách sạn Bắc Kinh ăn cơm, không thể nghĩ đến phải một tháng cũng không liên lạc Trình Dạng.
Người khách hàng kia có chút khó dây dưa, vẫn không ngừng rót rượu cô uống, tửu lượng Kiều An Hạ không tệ, nhưng lại cũng không chịu được vừa ngồi vào liền không ngừng uống.
Trên đường Kiều An Hạ thật sự có chút không chịu nổi, để cho thư ký mình cùng với người khách hàng kia, sau đó tìm một cái cớ, từ trong phòng được bao ra ngoài.
Kiều An Hạ đóng cửa lại, đối diện cửa phòng vừa vặn mở ra, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy Trình Dạng mặc một cái áo sơ mi màu xanh ngọc, áo mũ chỉnh tề trên mặt nụ cười hướng về phía trong phòng nói một câu"Lập tức trở về" , liền thuận thế đóng cửa lại.
Trình Dạng xoay người, liền thấy Kiều An Hạ đối diện hành lang, vẻ mặt của hắn cứng ngắc hạ xuống, sau đó vẫn đứng im tại chỗ bất động, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ bình tĩnh đứng ở cửa, nhìn lại Trình Dạng ước chừng một phút, nhìn thấy hắn không muốn lên tiếng, sau đó liền hào phóng không cố chấp xoay người, đi tới về phía phòng vệ sinh.
Trình Dạng đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Kiều An Hạ, ánh mắt ảm đạm mấy phần.
Hắn đối với cô mà nói, cuối cùng cái gì cũng không còn. . . . . . Giữa hắn và cô không thể không cãi nhau, náo qua, nhưng mỗi một lần đều là hắn cúi đầu, duy chỉ có lần này, hắn vẫn chịu đựng, nhịn cũng một tháng, cô điện thoại không có gọi một lần, tin nhắn cũng không, hiện tại gặp mặt, cô nghiễm nhiên xem hắn thành người xa lạ. . . . . .
Nghĩ tới đây, Trình Dạng không nhịn được lắc đầu, cười khổ một cái, đi theo sau lưng Kiều An Hạ, cũng chạy hướng toilet.
Không biết là do uống rượu, hay là nguyên nhân Trình Dạng cũng đi theo ở phía sau, Kiều An Hạ ở sắp đến gần cửa phòng rửa tay, thế nhưng không cẩn thận bị trặc chân, người suýt nữa té ngã trên đất, cũng may Trình Dạng đi theo phía sau cô, phản ứng rất nhanh vươn tay, kéo thân thể của cô lại, mở miệng nói, mang theo vài phần lo lắng: "Bị trật rồi sao?"
Kiều An Hạ không nói ra tại sao, đang nghe Trình Dạng nói những lời này, tâm tình bị đè nén lâu như vậy, thế nhưng như kỳ tích dễ dàng rất nhiều.
Vẻ mặt cô thoạt nhìn vẫn cao ngạo như trước, nhưng ánh mắt lại nhịn không được nhìn chằm chằm Trình Dạng nhiều hơn.
Trình Dạng thấy cô không lên tiếng, cau mày, không hề nghĩ ngợi liền ngồi xuống, muốn kiểm tra cổ chân của Kiều An Hạ, kết quả tay vừa ᴆụng tới dây giày, Trình Dạng nghe giọng nói lạnh lùng của Kiều An Hạ truyền đến: "Trình tiên sinh, nếu nhớ không nhầm thì chúng ta đã chia tay rồi, anh cảm thấy làm như vậy thích hợp sao?"
Tay Trình Dạng nhất thời khựng lại, anh ngồi xuống bên chân Kiều An Hạ, im lặng chừng năm giây, đột nhiên đứng lên, liếc mắt thật sâu nhìn Kiều An Hạ, cuối cùng gật đầu, lễ phép mà xa cách nói: "Thực xin lỗi, Kiều tiểu thư, quấy rầy cô rồi."
Nói xong, Trình Dạng còn nở một nụ cười không thể nào bắt bẻ được với Kiều An Hạ, rồi trực tiếp cất bước, đi vào toilet nam, để lại một mình Kiều An Hạ, đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Thế nhưng Trình Dạng cứ như vậy bỏ đi?
Trước kia, cô và anh cũng hay giận dỗi, mỗi lần anh đều nói xin lỗi cô, còn cô cũng tỏ ra mặt lạnh, nhưng anh luôn dịu dàng dỗ dành cô, rõ ràng mới vừa rồi anh còn rất quan tâm đến cô mà, sao đột nhiên tỏ ra lạnh lùng bỏ đi rồi?
Kiều An Hạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi Trình Dạng từ bên trong toilet đi ra, cô mới nháy mắt, gọi tên anh: "Trình Dạng?"
Trình Dạng dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía Kiều An Hạ, chỉ lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không? Kiều tiểu thư?"
Trình Dạng cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng "Kiều tiểu thư", giọng điệu lạnh nhạt giống như căn bản hai người bọn họ không hề có quan hệ gì, Kiều An Hạ kinh ngạc há miệng, không biết nên nói gì tiếp.
Thoạt nhìn Trình Dạng có vẻ rất không kiên nhẫn, đợi trong chốc lát, thấy Kiều An Hạ không lên tiếng, thì lễ phép nhàn nhạt mở miệng: "Thực xin lỗi, Kiều tiểu thư, tôi còn có chút việc, xin lỗi không tiếp được rồi."
Lần này, Trình Dạng không chờ Kiều An Hạ có phản ứng, trực tiếp đi qua bên cạnh cô, cất bước rời đi.
Kiều An Hạ mãnh liệt quay đầu lại nhìn theo bóng dáng Trình Dạng, phát giác bản thân mình thế nhưng so với anh ở đêm kia nói lời chia tay, còn kinh hoảng hơn.
Trình Dạng lúc này đây, và trước kia không giống nhau, giận thật rồi sao, nói chính xác hơn, giống như trong lúc đó cô và anh, thật sự không hề dây dưa với nhau sao?
Đúng là kỳ quái... Không liên quan sẽ không dây dưa, vì sao cô còn khổ sở như vậy? Thậm chí dưới đáy lòng còn cảm thấy đau buồn?
Kiều An Hạ hơi mất hồn mất vía đi vào toilet, xong việc, khi cô đứng ở bồn rửa tay, trong đầu vẫn còn nghĩ tới chuyện về Trình Dạng.
-
Kỳ thật đôi khi, sự thật so với tiểu thuyết còn càng thần kỳ hơn nhiều.
Đêm nay, không đơn thuần là Kiều An Hạ và Trình Dạng tham gia trong khách sạn lớn Bắc Kinh, ngay cả Lâm Thi Ý cũng ở đây, hơn nữa Lâm Thi Ý và Trình Dạng còn tham gia cùng một bữa tiệc.
Lâm Thi Ý từ toilet kế bên đi ra, bước đến bồn rửa mặt, trước rửa sạch tay, lúc soi gương trang điểm lại, phát hiện người đứng bên cạnh mình, tay vẫn để dưới vòi nước, giống như đang mất hồn, cả nửa ngày cũng không có một động tác nào khác, cô tò mò nhịn không được chăm chú nhìn thêm, sau đó cảm thấy người này hơi quen mặt, cau mày suy nghĩ hồi lâu, mới bất giác nhớ lại, không phải là chị của Kiều An Hảo, Kiều An Hạ sao? Lúc trước cô suýt nữa đã bị người phụ nữ này cầm dao hủy dung rồi!
Thật là không nghĩ đến, oan gia ngõ hẹp, thế nhưng hôm nay lại gặp mặt nhau!
Lâm Thi Ý nghĩ đến đây, liền ngoắc ngoắc môi, đóng lại hộp phấn lót trong tay, nở nụ cười kiều mỵ nói: "Ôi, đây không phải Kiều An Hạ, Kiều đại tiểu thư sao? Thật sự đã lâu không gặp nha."
Bản thân Kiều An Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ, căn bản không nghe được người bên cạnh nói gì, một chút phản ứng cũng không có.
-
Nhưng thật ra đêm nay Kiều An Hảo cũng ăn cơm ở khách sạn lớn Bắc Kinh, khi nghe đến ba chữ "Kiều An Hạ", trố mắt ra, tay cầm di động.
Đó là tiếng của Lâm Thi Ý? Nói vậy, chị và Lâm Thi Ý đều ở bên ngoài?
Kiều An Hảo theo bản năng rút khăn giấy, sau đó chợt nghe giọng nói Lâm Thi Ý truyền đến: "A, Kiều đại tiểu thư sẽ không phải là người hay quên chứ, không nhớ rõ tôi là ai à?"
-
Lâm Thi Ý lần thứ hai mở miệng, làm Kiều An Hạ hơi tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng chuyển động tròng mắt, thờ ơ nhìn lướt qua Lâm Thi Ý, sau đó dưới vòi nước, rửa tay, sạch sẽ, đóng vòi nước, lau khô tay, bộ dáng chuẩn bị rời đi.
Lâm Thi Ý làm sao chịu để Kiều An Hạ đi, cô không cần suy nghĩ liền chắn trước mặt Kiều An Hạ: "Kiều đại tiểu thư, cô gấp gáp rời đi như vậy làm gì? Tôi còn có việc muốn nói cùng cô mà!"
Kiều An Hạ vòng hai tay trước иgự¢, thái độ ngạo mạn hơn nhiều so với Lâm Thi Ý, trên mặt nở nụ cười khẽ, biểu lộ sự khinh thường không chút che giấu: "Nói chuyện với tôi? Cô xứng à?"
Ở phòng kế bên, Kiều An Hảo nghe Kiều An Hạ nói những lời này, nhịn không được liền cười ra tiếng.
Cùng Kiều An Hạ so cái gì, cũng có thể so thắng được cô, nhưng chớ cùng cô so kiêu ngạo, người kia nha, rõ ràng rất mềm lòng, nhưng miệng lại cứng như đá.
Một câu của Kiều An Hạ, khiến cho Lâm Thi Ý lập tức tức giận: "Đến lúc này rồi, cô còn giả bộ lên mặt đại tiểu thư trước mặt tôi? Người khác không biết, nhưng tôi biết, người trong lòng cưới em gái của mình, như thế nào, tư vị này khẳng định rất khó chịu chứ gì?"
Nháy mắt sắc mặt Kiều An Hạ lạnh như băng đến cực hạn.
Trong phòng kế bên, vốn là Kiều An Hảo vừa bị câu nói kia của Kiều An Hạ chọc cười đầy mặt, nháy mắt liền đờ đẫn.
"À, không riêng gì điều đó? Tôi còn nghe nói, Trình Dạng chia tay với cô?" Trong giọng nói của Lâm Thi Ý, có cái loại đắc chí châm biếm: "Đúng nha, không phải Trình Dạng bỏ cô đấy chứ? Cho nên cô mới thất hồn lạc phách như vậy? Tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng có ý nghĩ kỳ lạ gì, cô không chiếm được Lục ảnh đế, cô cũng không chiếm được Trình Dạng, suy nghĩ một chút, Kiều đại tiểu thư thật đúng là đáng thương, chẳng qua, tôi cảm thấy có lẽ Kiều đại tiểu thư đề cao bản thân mình quá rồi, đừng tưởng rằng mình là Thiên Kim Đại tiểu thư, người khác sẽ xoay quanh cô..."
Kiều An Hảo ở phòng kế bên, nghe đến mấy câu này, trong lòng bốc lửa, cô không hề nghĩ ngợi đứng lên, vội vàng đẩy cửa phòng ngăn ra, đem di động đang cầm trong tay, đi qua đập lên người Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, cô câm miệng cho tôi, cô không nói chuyện người ta cũng không có coi cô là đồ câm điếc!"
Di động đập trúng Lâm Thi Ý, làm cô ta đau đến hét lên, sau đó Kiều An Hạ đồng thời quay đầu nhìn Kiều An Hảo.
Lúc Kiều An Hảo nhìn vào mắt của Kiều An Hạ, chỉ liếc nhìn nhau chút xíu, rồi có hơi chột dạ tránh đi, sau đó đi tới trước mặt Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, tôi nói chứ sao cô mãi chẳng khá lên được, lần nào cũng không chiếm được nửa điểm tốt, lúc nào cũng phải nhảy nhót trước mặt người khác! Tôi thật chưa từng gặp qua người nào đê tiện giống như cô vậy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc