Lựa ChọnLà người mà Kiều An Hảo không quen biết, cô ngập ngừng một lúc, vẫn duy trì lễ phép như cũ: “Vâng, là tôi, xin hỏi cô là….”
Kiều An Hảo còn chưa dứt lời, giọng nữ bên kia đã vội vàng tranh nói lần nữa: “Cô Kiều, tôi là phóng viên của HF, tôi gọi điện thoại tới là muốn phỏng vấn cô một chút….”truyện bên dijenddanlequydon.com
Người phóng viên này cũng không chờ Kiều An Hảo có ý kiến, tiếp tục hỏi: “Ngài và chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm Hứa Gia Mộc của công ty Hứa thị trước kia là vợ chồng sao?”
Kiều An Hảo cầm di động, đột nhiên nghe thấy câu như thế, đầu óc không nghĩ được gì.
Chuyện cô và Hứa Gia Mộc là vợ chồng chỉ có rất ít người biết, làm sao có thể trong lúc bất chợt bị phóng viên gõ cửa hỏi đây?
Giữa lúc Kiều An Hảo đang nghi hoặc, phóng viên đã hỏi liên tiếp mấy vấn đề trong điện thoại: “Cô Kiều, vì sao cô ly hôn với anh Hứa Gia Mộc? Có liên quan tới anh Lục Cẩn Niên không? Trong quá trình còn tồn tại hôn nhân với anh Hứa Gia Mộc, cô thật sự có quan hệ với anh Lục Cẩn Niên sao? Cô thật sự giống như tin tức đang bùng nổ trên mạng, đồng thời cùng có quan hệ lộn xộn giữa hai anh em sao? Cô Kiều, vì sao cô luôn im lặng không nói gì? Cô im lặng, có phải thể hiện là cô ngầm thừa nhận không?”
Lúc phóng viên nói câu cuối trong điện thoại, rõ ràng giọng điệu đã trở nên hùng hổ dọa người.
Lúc này Kiều An Hảo mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cô vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh nhất, vội vàng nói vào điện thoại với người phóng viên: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận phỏng vấn.”
Sau đó không đợi phóng viên còn đang chất vấn kịch liệt mấy vấn đề, đã trực tiếp tắt máy.
Kiều An Hảo hoàn toàn quên bản thân lúc đầu cầm điện thoại là muốn gọi cho Lục Cẩn Niên, trực tiếp vọt tới trước máy tính, mở weibo, quả nhiên trên đầu đề thấy ngay tên của cô.
Kiều An Hảo click chuột vào trong, tầm mắt liền nhìn thấy hình đám cưới ở buổi tổ chức hôn lễ nhỏ của mình và Lục Cẩn Niên khi anh đóng vai “Hứa Gia Mộc”, tiếp theo còn có mấy tấm ảnh mình kéo tay “Hứa Gia Mộc” tham dự đủ loại yến tiệc.
Và sau nữa còn mấy tấm hình là cô và Lục Cẩn Niên cùng ăn cơm, Lục Cẩn Niên bận nghe điện thoại, cô đút tôm cho anh ăn.truyện bên dienddanlequydon.com.
Kiều An Hảo nhớ rõ…. Những ảnh chụp này không biết bị ai chụp được khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại chưa bao lâu, anh và cô còn chưa hủy bỏ hôn ước. Lúc đó những tấm hình này đã được gửi tới cho Hàn Như Sơ, còn Hàn Như Sơ cũng vì việc này mà tới nhà họ Kiều ầm ĩ một hồi.
Tấm hình cuối cùng, là bức chỉ ra quan hệ, nói Lục Cẩn Niên là anh trai cùng cha khác mẹ của Hứa Gia Mộc, Kiều An Hảo là vợ trước của Hứa Gia Mộc, bây giờ Kiều An Hảo là vợ của Lục Cẩn Niên. Trước khi Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc chưa ly hôn, cô đã dây dưa mập mờ với Lục Cẩn Niên…..
Ngay lúc Kiều An Hảo nhìn chằm chằm những tin tức này, đột nhiên dưới tầng truyền tới tiếng chuông cửa.
Kiều An Hảo vội thả chuột ra, gấp gáp chạy xuống lầu, trước khi cô mở cửa, theo thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình camera trên vách tường, phát hiện ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều xe đậu đó, còn tập trung rất nhiều phóng viên. Mọi người đều vác máy ảnh, microphone, còn có đèn flash chớp tắt không ngừng, thậm chí có người hình như đã bắt đầu quay video, giới thiệu đây chính là nhà của cô và Lục Cẩn Niên.
Hóa ra phóng viên đã đứng chặn ở cửa….
Kiều An Hảo vốn đang giơ tay lên lập tức rụt về.
Trong Cẩm Tú Viên chỉ có một mình cô ở đây, nếu cô mở cửa chắc chắn sẽ bị mấy kẻ hung ác gọi là phóng viên này bao vây tấn công đến ૮ɦếƭ!
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, thậm chí có phóng viên đã bắt đầu lung lay cửa sắt, tiếng loảng xoảng vang lên, xuyên qua camera giám sát truyền vào tai Kiều An Hảo. Cô nghe thấy hơi kinh hồn bạt vía, theo bản năng lui người về sau một bước, sau đó bỏ chạy lên lầu.
Đẩy cửa thư phòng ra, Kiều An Hảo liền nghe thấy di động mình vang lên, nghe tiếng chuông Kiều An Hảo phân biệt được đó là điện thoại của Lục Cẩn Niên gọi tới.
Hôm nay Lục Cẩn Niên có hẹn với tổng giám đốc Ngụy, công ty Ngụy thị chủ yếu phụ trách bên mảng châu báu và đồ trang sức. Lục Cẩn Niên mới chỉ gặp mặt tổng giám đốc Ngụy có một lần trong bữa ăn, chắc tầm hơn hai mươi ngày trước, lúc đó Truyền thông Hoàn Ảnh đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình mới, trong đó có đề cập tới phương diện châu báo, cho nên tổng giám đốc Ngụy đưa cho anh một tấm danh thi*p, nói hi vọng có thể cùng hợp tác.
Mấy năm nay Truyền thông Hoàn Ảnh làm phim, quần áo trang sức đều có thương hiệu cố định cung cấp, lúc đầu Lục Cẩn Niên cũng không để những lời này của tổng giám đốc Ngụy vào trong lòng, nhận lấy danh thi*p, sau khi lên xe tùy tiện ném vào trong hộp để đồ trong xe, rồi cũng không để ý tới.
Thật ra tổng giám đốc Ngụy cũng cho rằng mình và Truyền thông Hoàn Ảnh sẽ không có chuyện hợp tác, nhưng vào buổi tối tuần trước, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Lục Cẩn Niên tự mình gọi tới, nói là muốn hẹn ông ta ra ngoài uống trà.
Lúc đó tổng giám đốc Ngụy đang ở Châu Phi, cho nên hai người liền hẹn vào tuần sau là ngày hôm nay.
Tổng giám đốc Ngụy đã sớm nghe được từ trong miệng người khác một số chuyện của Lục Cẩn Niên, bảo anh từ trước đến nay nói chuyện hợp tác đều như sấm rền gió cuốn, không chút nào dong dài dây dưa. Cho nên tổng giám đốc Ngụy cũng nghĩ rằng mình và Lục Cẩn Niên vừa gặp mặt, Lục Cẩn Niên sẽ một mình một súng tiến thẳng vào nói cho ông ta biết tiếp theo sẽ hợp tác như thế nào, trình bày xong cũng không chờ ông ta trả lời, liền mang hợp đồng đặt trước mặt ông ta, cho ông ta thời gian suy nghĩ trong ba ngày, nếu đồng ý thì ký tên vào bản hợp đồng rồi đi tìm anh.
Nhưng mà đây chính là điều tổng giám đốc Ngụy không nghĩ tới, Lục Cẩn Niên thế mà lại hẹn ông ta đến Khúc Hà Phong Uyển, thảnh thơi vui vẻ uống trà hơn hai tiếng đồng hồ, nói chuyện thời sự, chuyện lịch sử, chứ không hề nói câu nào về việc hợp tác. Lúc gần tới trưa, Lục Cẩn Niên còn tốt bụng đổi chỗ khác mời ông ta ăn cơm, đến quán cơm còn đề nghị lát nữa đi đánh golf.
Tổng giám đốc Ngụy là người rất thích chơi golf, cũng xem như là một cao thủ, ông ta và Lục Cẩn Niên đấu một hồi, kết quả cuối cùng mặc dù ông ta thắng, nhưng mà ông ta biết là Lục Cẩn Niên cố ý thả cho ông ta. Nếu anh muốn, có thể hoàn toàn khiến ông ta thất bại thảm hại.
Trận đấu kết thúc, Lục Cẩn Niên và tổng giám đốc Ngụy vào trong phòng nghỉ ngơi.
Sau giữa trưa ngày mùa đông, ánh mặt trời sáng chói xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên trên bàn, khiến người ta có cảm giác năm tháng tĩnh lặng yên bình.
Người phục vụ bưng hai tách cà phê đặt lên bàn, mỉm cười ôm khay xoay người rời đi.
Lục Cẩn Niên chậm rãi bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, sau đó giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, đã hai giờ rưỡi chiều, vì thế cuối cùng mở miệng nói với tổng giám đốc Ngụy trọng tâm đề tài mà ông ta chờ đợi nửa ngày rồi: “Truyền thông Hoàn Ảnh mới đầu tư một bộ phim, nội dung xoay quanh một người mở công ty buôn bán châu báu kim cương, tôi nghĩ chắc ông Ngụy đã biết rồi chứ?”
Lục Cẩn Niên dừng một lát, nói tiếp: “Về chuyện hợp tác, tôi có một phương án khá tốt, không biết ông Ngụy có hứng thú nghe qua hay không?”
Tổng giám đốc Ngụy gật đầu: “Anh Lục, mời anh nói.”
Lục Cẩn Niên lại uống một ngụm cà phê, thong thả để cái cốc vào khay, tiếng va chạm của đồ sứ trong phòng nghỉ yên tĩnh, vô cùng vang dội: “Tôi nghĩ dùng tên công ty Ngụy thị để đặt tên cho công ty của nhân vật chính.”
Đáy mắt tổng giám đốc Ngụy sáng lên.
Công ty Ngụy thị…. Đây xem như là một phương án tuyên truyền quảng cáo khá hấp dẫn người ta.
Lục Cẩn Niên còn nói: “Không chỉ có vậy, tôi sẽ đổi tên vai nam chính trong phim này thành họ Ngụy.”
Tổng giám đốc Ngụy có vẻ hơi kích động.
Nếu bối cảnh này đặt ra, sẽ khiến người ta có cảm giác nội dung bộ phim này chính là xảy ra ở công ty Ngụy thị, đại diện cho Ngụy thị, khiến người ta càng dễ ‘khắc sâu nhớ kỹ’ trang sức của Ngụy thị.
Điều kiện cũng khá mê người, cũng rất hấp dẫn.
Nhưng chắc chắn giá tiền….
Tổng giám đốc Ngụy mở miệng: “Điều kiện của anh tôi không hề ý kiến, chỉ là tôi muốn hỏi anh về mặt giá cả, giá trị thấp nhất là bao nhiêu? Nếu trong phạm vi dự liệu của công ty, thì bây giờ tôi có thể ký hợp tác với anh luôn, còn nếu ngoài dự liệu của công ty, có lẽ tôi phải bàn bạc với hội đồng quản trị đã.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ giơ một ngón tay lên về phía tổng giám đốc Ngụy.
“Một tỷ?” Giọng tổng giám nghe qua hơi khó xử, một tỷ thật sự không phải là một con số nhỏ, mặc dù điều kiện đưa ra quả thực rất hấp dẫn. Nhưng dưới tình huống không cách nào đoán được độ hot của bộ phim này, chi phí quảng cáo thế hơi cao quá: “Anh Lục, tôi biết tác phẩm Truyền thông Hoàn Ảnh tung ra đều khiến người ta rất chú ý, nhưng mà dù sao thành quả của bộ phim truyền hình này chúng ta chưa nhìn thấy được, tôi muốn đưa trước năm mươi triệu. Trên hợp đồng chúng ta ký có thể viết, nếu giai đoạn sau đó khiến thị trường chứng khoán lượng tiêu thụ sản phẩm của công ty Ngụy thị tăng lên rõ rệt, thì tôi có thể chia trong 50% lợi nhuận cho anh, tôi nghĩ nếu chúng ta cùng nỗ lực, lợi nhuận chắc sẽ không dưới năm mươi triệu….”
“Ông Ngụy, ông hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi nói không phải là một tỷ, mà là mười tỷ.” Lục Cẩn Niên giọng nhàn nhạt ngắt lời tổng giám đốc Ngụy.
Rõ ràng cả người tổng giám đốc Ngụy hơi run rẩy: “Một tỷ? Điều này sao có thể chứ? Chuyện hợp tác này, tôi chỉ sợ….”
“Tôi cho ông một tỷ.” Lục Cẩn Niên lại mở miệng nói.
Trong nháy mắt tổng giám đốc Ngụy giật mình, lquydon, dáng vẻ này là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, tay ông ta vốn đang cầm tách cà phê, vì run rẩy nên bắn tung tóe ra ngoài, rơi vào cổ tay ông ta.
Nóng đến đau rát, khiến tổng giám đốc Ngụy có chút bình tĩnh lại, khẽ cười với Lục Cẩn Niên: “Anh Lục, đây là anh đang nói đùa với tôi hả?”
Lục Cẩn Niên từ từ lắc đầu, vẻ mặt chuyên chú nói: “Tôi rất nghiêm túc.”
Tổng giám đốc Ngụy lại sửng sốt, ông ta nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hồi lâu, cuối cùng ý thức được không phải đối phương đang trêu đùa ông ta, trong nháy mắt ông ta có chút mơ hồ: “Anh Lục, anh quảng cáo cho tôi, anh còn trả tiền cho tôi, đây hoàn toàn là vụ mua bán lỗ vốn, tôi thật sự không hiểu được ý tứ của anh.”
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt, im lặng không nói gì, móc trong túi áo ra một tờ chi phiếu, đẩy tới trước mặt tổng giám đốc Ngụy.
Tổng giám đốc Ngụy chăm chú nhìn dãy số dài phía trên, cẩn thận đếm sơ, đúng là một tỷ.
Là thương nhân, đều biết trên đời này làm gì có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vì thế ông ta chần chừ một lát rồi mở miệng hỏi: “Anh Lục, đây là anh đang có ý muốn thu mua cổ phần công ty Ngụy thị?”
“Không phải.” Lục Cẩn Niên lắc đầu, bưng cà phê lên uống thêm một ngụm, giọng điệu chậm rãi nói: “Nhưng mà, tôi đưa ra điều kiện tốt như vậy cho ông Ngụy, quả là muốn báo đáp lại.”
Tổng giám đốc Ngụy không lên tiếng, yên lặng chờ câu nói tiếp theo của Lục Cẩn Niên.
“Tôi muốn được báo đáp, là một vật, ông Ngụy nhất định có thứ này.”
Tổng giám đốc Ngụy nghe đến đó, dường như nghĩ ra là cái gì: “Ông Lục, thứ anh cần chính là…”
Lục Cẩn Niên không đợi Ngụy Tổng nói tiếp, liền gật đầu một cái: “Không sai, tôi muốn Vĩnh hằng chi tâm.”
“Vĩnh hằng chi tâm” là một trong mười viên kim cương của thế giới, vào ba mươi năm trước, ông nội của Ngụy Tổng ở nước Anh đã trả giá một tỷ nhân dân tệ, lấy được viên kim cương này, sau đó liền ở lại công ty của Ngụy thị làm trấn điếm chi bảo, cũng không bán ra.
Những năm gần đây, không phải là không có người tới tìm Tổng giám đốc Ngụy mở miệng nói muốn mua viên kim cương “Vĩnh hằng chi tâm” này, tuy nhiên từ trước đến nay không hề có người nào giống như Lục Cẩn Niên, mở miệng liền ra giá trên trời.
Tổng giám đốc Ngụy nghĩ tới đây, nở nụ cười: “Xem ra, giá của ông Lục thế này, phải là ‘Vĩnh hằng chi tâm’, tình thế bắt buộc sao?”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên rất bình tĩnh, đáy mắt trước sau như một vẫn lạnh nhạt lại hiện lên một chút chắc chắn. “Đúng, tình thế bắt buộc.”
Mặc kệ đối phương đưa ra điều kiện quá đáng như thế nào, viên kim cương tên là “Vĩnh hằng chi tâm” này, anh bắt buộc phải có.
“Anh Lục, tôi nhớ anh cũng biết, viên kim cương ‘Vĩnh hằng chi tâm’ này, Ngụy thị chúng tôi không bán.”
“Nếu ông cảm thấy điều kiện tôi đưa ra còn chưa đủ, vậy tôi sẽ cho ông thêm một thứ nữa.” Lục Cẩn Niên nói xong, liền từ túi tài liệu mang theo bên người rút ra một phần hợp đồng, đẩy tới trước mặt Tổng giám đốc Ngụy.
Tổng giám đốc Ngụy mở ra, phát hiện toàn bộ đều trống không, riêng trang cuối cùng, có chữ ký rồng bay phượng múa của Lục Cẩn Niên.
Đáy mắt Tổng giám đốc Ngụy hiện lên một tia hoảng hốt: “Anh Lục, cho tôi tài liệu trống không? Điều kiện cũng chính là tôi tự viết?”
Lục Cẩn Niên gật đầu, không có chút do dự và chần chờ nào: “Tổng giám đốc Ngụy, tôi biết rõ ông đối với tập tài liệu trống không này rất động tâm, trực tiếp ký tên đi, về phần điều kiện, trở về ông từ từ suy nghĩ, từ từ viết, cho dù tôi không làm được, tôi cũng sẽ nghĩ ra cách làm được.”
Tổng giám đốc Ngụy sửng sốt lần nữa, gã biết Lục Cẩn Niên đối với viên “Vĩnh hằng chi tâm” này là tình thế bắt buộc, lại không nghĩ rằng tình thế bắt buộc tới mức cái gì cũng có thể bỏ ra.
Tổng giám đốc Ngụy trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: “Anh Lục, anh có thể nói cho tôi biết, tại sao nhất định anh muốn ‘Vĩnh hằng chi tâm’ không?”
Lục Cẩn Niên ngược lại không che giấu lâu, mở miệng với giọng điệu rất nhạt, rồi lại không cất giấu được tình cảm nồng đậm không rõ: “Bởi vì vợ của tôi thích.”
Đúng, Kiều An Hảo thích.
Anh biết Kiều An Hảo thích “Vĩnh hằng chi tâm”, là vào chuyện tình năm hai của trường trung học.
Khi đó, trường học tổ chức dạ tiệc liên hoan mừng Nguyên Đán, Kiều An Hảo, Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc chuẩn bị một tiết mục, nhưng bởi vì còn thiếu một người biểu diễn, vậy nên liền tìm anh.
Anh chưa bao giờ tham gia loại hoạt động này, nhưng mà bởi vì có thể tập luyện cùng cô, sau khi tan học còn có thể tập lời kịch với cô, anh liền đồng ý.
Tiết mục đó là một tay Kiều An Hảo viết kịch bản, tên là “Vĩnh hằng chi tâm”.
Ở trong kịch bản, anh và cô làm cộng tác, một đêm kia họ tập xong lời kịch, trời đổ mưa to, cũng không mang dù, liền ở trong phòng học đợi mưa tạnh.
Anh vốn ít nói, ᴆụng phải chuyện thích cô, càng ít nói đi.
Cô ngồi ở bàn học trước mặt anh, cầm chiếc 乃út máy vẽ vẽ xóa xóa trên trang giấy.
Anh nhìn cô mặc bộ đồng phục học sinh nhỏ bé sau lưng, còn có tóc đuôi ngựa buộc cao lộ ra cổ thon dài, bên tai cô là tiếng 乃út máy xào xạc đi lại trên giấy, hòa lẫn với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, làm cho anh không khỏi an lòng.
Sau đó anh liền tìm chủ đề, hỏi cô, “Vĩnh hằng chi tâm” là một trong mười viên kim cương lớn của thế giới, không phải là tốt nhất, cũng không phải là cao quý nhất, lúc ấy anh còn hỏi, tại sao không phải là “Hải Dương chi tâm”, “Phi châu phi tâm” những người này đều biết kim cương để làm kịch bản.
Cô nghe được giọng nói của anh, bộ dạng giống như rất hồi hộp, chần chờ nửa phút, mới xoay người, không mở miệng, trước lại cười với anh, nụ cười mềm mại mang theo vài phần đáng yêu, thấy thế anh nhất thời có chút đỏ mặt, sau đó anh liền quay người sang, để cô thấy một bên gò má, lúc sau, liền nghe cô nói: Cô thích “Vĩnh hằng chi tâm”.
Nhưng mà kế tiếp cô cũng nói, “Vĩnh hằng chi tâm” quá đắt, cứ thích thích mà thôi.
Khi đó anh nghèo rớt mùng tơi, nghe thấy cô nói thích, cũng chỉ là về sau khi đi internet, len lén lên mạng tra tài liệu về “Vĩnh hằng chi tâm”, sau đó thấy được đối với anh khi ấy, nghĩ cũng không dám nghĩ tới giá cả trên trời đó nữa.
Anh và cô kết hôn quá vội vàng, không có tỏ tình, không có hẹn hò, không có lời nói yêu thương, cũng không có cầu hôn, thậm chí nghi thức đính hôn và hôn lễ cũng không có.
Mặc dù cô chưa từng mở miệng đòi hỏi anh, nhưng người khác có, sao cô có thể không có?
Huống chi, sau khi anh liên hệ với Ngụy Tổng, có một lần buổi tối khi anh từ thư phòng trở về phòng ngủ, cô vẫn còn thức, đang xem ti vi, lúc ấy trên ti vi vừa vặn chiếu đến cảnh nam chính trao cho nữ chính chiếc nhẫn kim cương, anh tinh tường từ đáy mắt cô, thấy được một tia hâm mộ và buồn bã.
“Bởi vì vợ của tôi thích.”
Tổng giám đốc Ngụy bị Lục Cẩn Niên trực tiếp đưa ra một lý do đơn giản như vậy, có chút không phản bác được.
Chỉ vì vợ thích… Cho nên không tiếc tiền tiêu xài nhiều như vậy, để mua một viên kim cương?
Thế giới của người có tiền, thật là không thể hiểu được…
Ngụy Tổng lật qua lật lại tài liệu trống không trước mặt, sau đó đẩy tới trước mặt của Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên nhíu mày một cái: “Ông cảm thấy không hài lòng với điều kiện của tôi?”
“Không phải.” Tổng giám đốc Ngụy giơ lên tấm chi phiếu trên bàn: “Tôi cảm thấy anh là đủ rồi, về phần điều kiện kèm theo, tôi không cần.”
Lục Cẩn Niên trên thương trường là một thiên tài khó gặp, mặc dù gần đây anh vẫn rất bề bộn, nhưng mà theo gã biết, anh cùng một số người bên nước Mỹ Hollywood qua lại rất gần gũi.
Thay vì lần này mua bán tuyệt tình, không bằng để lại một chút tình cảm, làm bạn bè tốt, có lẽ tương lai có thể nhờ Lục Cẩn Niên trợ giúp, dẫn dắt công ty Ngụy thị tới quốc tế.
Thương nhân giỏi đều luôn muốn lợi ích dài lâu, cho nên Tổng giám đốc Ngụy nhìn Lục Cẩn Niên ngồi tao nhã phía đối diện, mở miệng nói: “Vĩnh hằng chi tâm, tôi bán cho Lục Cẩn Niên anh, nếu như bây giờ anh Lục có thời gian, có thể cùng tôi đi tới nhà họ Ngụy, tôi đưa cho anh ngay bây giờ.”
Tổng giám đốc Ngụy sảng khoái đồng ý như vậy, ngược lại khiến cho Lục Cẩn Niên âm thầm giật mình, nhưng mà rất nhanh anh đã hiểu được suy nghĩ đáy lòng của Tổng giám đốc Ngụy, đây rõ ràng là đang bán ân huệ cho anh, vì tương lai tốt đẹp hợp tác sâu hơn.
Cho tới bây giờ Lục Cẩn Niên đều không thích nhận ân huệ của người khác, lại nhận ân huệ của Tổng giám đốc Ngụy, anh đồng ý đề nghị của Tổng giám đốc Ngụy, kêu nhân viên phục vụ tính tiền.
Hai người đi ra sân đánh Golf, lúc đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên điện thoại của Lục Cẩn Niên vang lên, là trợ lý gọi tới, Lục Cẩn Niên nói một câu xin lỗi với Tổng giám đốc Ngụy, nghe máy.
“Lục tiên sinh, có chuyện lớn rồi, chuyện kết hôn giữa cô Kiều và anh Hứa úc trước bị người ta đưa ra ánh sáng, trên cả trang web rối loạn lung tung, cũng không biết người nào tiết lộ chuyện anh và cô Kiều ở cùng một nhà, những ký giả kia cũng đã vây lại Cẩm Tú Viên rồi.”