Hôn Trộm 55 Lần - Chương 21

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Sẽ Vẫn Thích Cô Ấy Chứ?
Kiều An Hảo nhìn thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một câu: "Có phải bị thương lúc cứu tôi không?"
Bọn họ quay phim hiện đại, không có cảnh đánh nhau, lần duy nhất có thể khiến anh bị thương, chính là lúc cô ngã từ trên bàn đu dây xuống, anh đỡ lấy cô, cũng khiến mình bị thương...
Kiều An Hảo đột nhiên nhớ tới hôm đó lúc mình mở mắt ra liền thấy được vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Lục Cẩn Niên, chẳng qua là lúc ấy anh thay đổi sắc mặt quá nhanh, nên cô không xác định được có đúng hay không. Cho nên từ tận đáy lòng, cô có chút nghi ngờ, lại không dám hỏi, nhưng hiện tại, cô thấy lưng anh bị thương như vậy, phần nghi ngờ kia liền bị cô kiên cường ép xuống, nơi trái tim lại một lần nữa không ngừng giãy dụa.
Lục Cẩn Niên, có phải hay không, trong lòng anh có chút quan tâm đến cô? Nếu không vì sao lại bất chấp nguy hiểm cứu cô?
Tâm tình Kiều An Hảo loạn thành một đoàn, trực giác nói cho cô biết, suy đoán của mình không hề sai, nhưng cô lại sợ mình đa tình. Nội tâm cô chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, nhẹ nhàng run rẩy mí mắt, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang nghiêng đi của anh, cẩn thận lựa chọn từ ngữ hỏi một câu: "Ngày hôm đó, vì sao anh lại cứu tôi?"
Năm đầu ngón tay của Lục Cẩn Niên khẽ run rẩy, vốn muốn tóm lấy cánh tay của Kiều An Hảo nhưng rất nhanh lại thả lỏng, sau đó hoàn toàn buông ra, cuối cùng im hơi lặng tiếng nằm xuống giường, trầm mặc trong chốc lát mới nhắm mắt lại, anh thực sự muốn che đậy cảm xúc dâng lên trong đáy mắt, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nếu thực sự cô xảy ra chuyện trong đoàn làm phim, tôi sẽ không có cách nào đối mặt với Hứa Gia Mộc."
Vì sao phải cứu cô? Anh yêu cô như vậy, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn cô bị thương trước mặt mình đây?
Anh nghĩ, chuyện bị thương nhất trên thế giới này, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi chứ, rõ ràng là anh rất quan tâm cô, mới có thể cố gắng quên mình như thế, nhưng anh lại chỉ có thể bịa ra cho cô một cái cớ hợp lý, khiến cô tưởng rằng anh không cần cô.
Anh cứu cô, là vì anh Gia Mộc... Tâm trạng của Kiều An Hảo không phải là không mất mát, nhưng cô lại bình tĩnh "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Lục Cẩn Niên không nói gì.
Im lặng một lúc, Kiều An Hảo mới nhớ ra mục đích mình đến đây, cô nhìn vết thương ở sau lưng anh, muốn vươn tay chạm vào một chút, nhưng lại sợ làm anh bị đau, cuối cùng đành rút tay về, giọng rất nhỏ hỏi một câu: "Có phải rất đau hay không?" -> lời của Xẩm: đương nhiên là đau rồi, thế cũng hỏi, bó tay vs bà!
Lục Cẩn Niên dùng sức nắm chặt lấy chăn đệm.
Có phải rất đau hay không?
Sáu chữ đơn giản, nhưng đối với anh mà nói, vẫn là khát vọng xa xỉ nơi đáy lòng.
Bởi vì từ nhỏ đã làm phẫu thuật thay tủy, nên thân thể vẫn luôn yếu hơn bình thường, sau khi mẹ qua đời, một đứa nhỏ mới hơn 10 tuổi làm sao có thể tự chăm sóc cho mình, anh thường xuyên bị cảm mạo phát sốt, đến phòng khám, nhìn những đứa nhỏ cùng trang lứa khác đều được cha mẹ che chở như bảo bối, mà anh vĩnh viễn chỉ một mình đơn độc.
Lúc ấy tuổi vẫn còn nhỏ, cũng đã có mong muốn người khác để ý đến mình một chút, cứ như việc mẹ nói cho anh biết, anh và người của Hứa gia không có quan hệ gì, nhưng đến lúc anh lần nữa phát sốt, anh chạy đến Hứa gia ngồi ngoài cửa chờ cha rất lâu. Anh nghĩ là mình bị bệnh thì sẽ được cha quan tâm một chút, không thì liếc mắt nhìn anh một cái cũng được. Vì bị ốm nên cả người anh đều cảm thấy nặng nề, đợi một lúc lâu, mãi mới chờ được đến lúc cha xuất hiện, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói gì, cha đã cau mày, vẻ mặt âm trầm hỏi một câu: "Ai bảo mày tới đây? Đi mau!"
Sau đó cha cũng không thèm liếc anh một cái mà đi một mạch vào trong nhà, giống như đối với ông ấy, anh chỉ là một người qua đường thôi.
Bởi vì không có ai để ý anh bị bệnh thì có khó chịu hay không, bị thương thì có đau hay không, cho nên ngay cả chính anh cũng cảm thấy, mình sẽ không khó chịu, sẽ không đau.
Nhưng hiện tại, cô thế nhưng lại hỏi anh có đau hay không...
Một câu nói không có chủ ý gì, nhưng lại dễ dàng khiến tâm tình anh mềm mại hơn rất nhiều.
Kiều An Hảo hỏi xong Lục Cẩn Niên, liền vươn tay, mở chiếc túi mình mang theo, lấy ra chai thuốc khử trùng, thuốc mỡ và cả băng vải.
Kiều An Hảo cầm tăm bông, trước tiên nên khử trùng vết thương cho anh, có thể bởi vì đau, phía sau lưng anh giật mạnh một cái, khiến Kiều An Hảo suýt nữa làm rơi tăm bông.
Kiều An Hảo cố gắng bình tĩnh lại, nhịn không được bèn mở miệng nói chuyện, để rời đi suy nghĩ của mình: "Bị thương, sao lúc ấy không nói gì?"
"Cho dù không muốn để người khác biết, cũng nên tự mình đi viện kiểm tra một chút."
"Miệng vết thương xử lý trễ như này, rất dễ nhiễm trùng."
"Còn có, ngày hôm qua sao anh lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ làm rách miệng vết thương..."
"Anh đã lớn như vậy, thế nào còn không biết tự chăm sóc bản thân..."
Lúc anh còn nhỏ, tính cách đã rất quái gở, không thích nói chuyện, cho nên luôn im lặng, nhưng hiện tại, âm thanh dịu dàng của người con gái anh yêu cứ lởn vởn bên tai.
Có thể đây là lần đầu tiên cô phải xử lý một vết thương nghiêm trọng thế này nên hơi khi*p sợ, giọng nói ra còn mang theo chút run rẩy, khiến âm thanh của cô càng thêm cuốn hút.
Cứ một câu lại một câu, lời cũng không lặp lại nhau, lại không có dấu hiệu dừng, nhưng vào tai anh lại không hề ầm ĩ phiền chán, ngược lại, nghe được cô lải nhải thế này, đáy lòng còn thấy ấm áp khó nói thành lời.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, ghé vào thành giường, không hề nói gì cả, giống như đang ngủ, nhưng khóe môi chôn ở dưới cánh tay của anh lại hơi giương lên như đang mỉm cười.
Kiều An Hảo xử lý tốt miệng vết thương của anh xong mới từ trên người anh đi xuống, sau đó lấy một ít thuốc tiêu viêm, mở miệng nói: "Uống vài viên tiêu viêm, sẽ nhanh khỏi hơn."
Kiều An Hảo lấy chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường, dùng sức mở ra, đưa tới bên giường, sau đó mới phát hiện anh đang nhắm mắt lại, hô hấp đều đều trầm ổn, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Lông mi anh rất dài và cong như dẻ quạt, lúc ánh sáng chiếu xuống, mờ mờ vô cùng cuốn hút.
Vẻ mặt của anh an tĩnh thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên, như đang mỉm cười, khiến cho từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa và dịu dàng.
Kiều An Hảo nghiêng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, nhịn không được đến gần một chút, nhẹ nhàng vụng trộm hôn môi anh. Chỉ một chút đã khiến cô đỏ mặt rất nhanh tách ra, đặt chai nước và thuốc ở một bên, cô lặng lẽ lấy tấm chăn mỏng đắp cho anh, rồi cầm túi của mình nhanh chóng rời đi.
lời tác giả: tiểu An Hảo, cô cũng dám hôn trộm Lục Ảnh đế của ta, buông lão công của ta ra, để ta thay thế!
Buổi sáng Lục Cẩn Niên thức dậy sớm, đi tới biệt thự Nghi Sơn, bởi vì hơi sốt, nên vẫn luôn không thế nào ngủ ngon, cho nên lúc nghe Kiều An Hảo lảm nhảm, cả người lại vô tình rơi vào trong giấc mộng.
Giấc ngủ này, ngược lại cực kỳ sâu, đợi khi...tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, trong phòng không mở đèn, một màn đen như mực.
Lục Cẩn Niên sờ soạng điều khiển, mở đèn biệt thự, thấy trong phòng ngủ chỉ có một mình, theo bản năng anh giơ tay lên, sờ sờ băng sau lưng, sau đó xác nhận buổi chiều Kiều An Hảo thật sự xuất hiện ở đây, vì vậy liền nhanh chóng xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, trừ tiếng bước chân của anh, không còn những tiếng động khác, cửa sổ lầu một không đóng lại, gió đêm thổi vào rèm cửa sổ, không ngừng phất phơ, Lục Cẩn Niên đi vòng quanh cả biệt thự một vòng, lại không tìm được bóng dáng Kiều An Hảo, đáy lòng không nhịn được hiện lên một cảm giác mất mát, cô đã đi rồi...
Lục Cẩn Niên đứng trong phòng khách một mình hồi lâu, mới mím môi, cất bước đi lên cầu thang, vòng quanh phòng ngủ nhìn một vòng, cuối cùng thấy tủ đầu giường có rất nhiều viên thuốc, trong nháy mắt tầm mắt Lục Cẩn Niên dừng lại, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó kéo một bên ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, đốt, còn chưa hút, lại nghe được lầu dưới mơ hồ truyền đến động tĩnh.
Lục Cẩn Niên nhíu mi tâm lại, cẩn thận lắng nghe, đúng là có tiếng bước chân nhỏ truyền đến, vì vậy liền dập điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, mới vừa đi tới cầu thang, liền thấy Kiều An Hảo thở hổn hển mang một cái túi lớn, đi vào phòng ăn.
Lục Cẩn Niên cất bước, không nhanh không chậm đi xuống lầu, đi về phía phòng ăn.
Cửa phòng ăn không khóa, anh nhìn thấy cô gái đang mở túi mua bên ngoài về, giống như một cái khay nhỏ, ngăn nắp đặt ở trên bàn ăn.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng quấy rầy Kiều An Hảo, chẳng qua là dựa vào cửa phòng ăn im lặng nhìn.
Kiều An Hảo dọn xong, nhìn món ăn trên bàn, hài lòng vỗ tay một cái, sau đó xoay người chuẩn bị đi gọi Lục Cẩn Niên ăn cơm, lại thấy dáng vẻ Lục Cẩn Niên nhàn nhã đứng ở cửa, nhất thời bị dọa sợ, sau đó nhìn Lục Cẩn Niên cười cười: "Anh tỉnh rồi? Vậy rửa tay ăn cơm đi."
Lục Cẩn Niên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nhìn một lát, sau đó hỏi: "Cô vừa ra ngoài, chính là mua đồ ăn?"
Kiều An Hảo gật đầu, giọng nói mang theo một tia oán giận: "Anh ở xa quá, họ không chịu giao hàng tới, tôi chỉ có thể mình tự mình lái xe đi mua."
Thì ra không phải cô rời đi... Đáy lòng Lục Cẩn Niên hơi thoải mái, từ từ đứng thẳng người, xoay người đi lên phòng vệ sinh lầu một, rửa tay, lau tay, lúc trở lại, Kiều An Hảo đã khéo léo ngồi ở trước bàn ăn, chờ anh.
Thấy anh đi vào, Kiều An Hảo mở miệng nói: "Tôi không nấu cơm, cũng không biết anh thích ăn gì, nên mua thứ gì loãng chút."
Lục Cẩn Niên kéo ghế ngồi đối diện với Kiều An Hảo ra ngồi xuống, nhìn lướt qua năm món ăn một món canh trên bàn, phối hợp món mặn và rau, đầy đủ dinh dưỡng, sau đó nhìn Kiều An Hảo gật đầu, rồi cầm lên đũa cô đã sớm đặt mà ăn.
Ăn vài miếng, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo im lặng nhìn mình ăn cơm, dừng lại một chút, tìm một đề tài, mở miệng hỏi: "Cô vào đây bằng cách nào?"
Lục Cẩn Niên rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện với Kiều An Hảo, Kiều An Hảo đang ăn, mới phản ứng được Lục Cẩn Niên hỏi, sau đó cắn đũa, nháy mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, đỏ mặt ấp a ấp úng nhỏ giọng nói: "Tôi leo từ cửa sổ vào."
Leo từ cửa sổ vào... Khóe môi Lục Cẩn Niên không nhịn được rút lại, sau đó cầm đũa, tùy tiện gắp thêm món ăn, nhét vào trong miệng, cố đè xuống bản thân đang muốn cười, mặt nghiêm lại, không nói một lời tiếp tục ăn cơm.
Kiều An Hảo cẩn thận quan sát Lục Cẩn Niên một lát, phát hiện dường như anh không hề có ý muốn truy xét hay so đo, vì vậy không cắn đũa nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, yên lặng không tiếng động ăn cơm.
Lúc gần ăn xong, trong lúc bất chợt Lục Cẩn Niên phá vỡ sự im lặng, không hiểu sao nói ra sáu con số.
Kiều An Hảo hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, gương mặt tỏ ý không hiểu.
Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo, tiếp tục im lặng ăn cơm, sau đó khi đã ăn no, mới đặt đũa xuống, tiếp tục lặp lại sáu con số lần nữa, thuận tiện hỏi một câu: "Nhớ không?"
Là cái gì? Kiều An Hảo thật sự vô tội chớp đôi mắt to, đầu tiên là gật đầu, bày tỏ mình nhớ, sau đó lại lắc đầu.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, nhìn như bất đắc dĩ, lại mang theo vài phần thương yêu đứng lên, đi ra phòng ăn, một lát sau, cầm tờ giấy ghi chú đi vào, đẩy tới trước mặt Kiều An Hảo.
Trên giấy, là nét chữ sống động, viết ra sáu con số anh vừa nói.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn giấy, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về Lục Cẩn Niên.
Anh đứng trên cao nhìn xuống, trên gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, cũng không có quá nhiều biểu cảm, chẳng qua là ngón tay thon dài, gõ lên giấy ghi chú, phát ra hai tiếng trên bàn, sau đó đơn giản nói ra năm chữ: "Mật mã của biệt thự."
Rồi xoay người, hướng về phía cửa phòng ăn.
Lục Cẩn Niên đi tới cửa phòng ăn, giống như đang nghĩ tới điều gì, dừng bước, quay đầu, rồi nói với Kiều An Hảo: "Sau này không cần phải leo cửa sổ, nếu như bị hệ thống an ninh của biệt thự phát hiện báo động, đến lúc đó đừng mong tôi sẽ đến đồn cảnh sát bảo lãnh."
Lục Cẩn Niên nói xong, liền cất bước, rời đi.
Lúc anh ở trên lầu, thấy quả nhiên cửa sổ ở lầu một không có đóng.
Biệt thự Nghi Sơn này, ngay cả trợ lý riêng anh cũng không nói, bởi vì lúc tâm trạng không tốt hoặc lúc ngã bệnh, thích ở đây một mình, cho nên ngay cả người giúp việc cũng không tìm, tất cả việc vệ sinh biệt thự, đều do một mình anh quét dọn, giống như chỉ mấy tháng trước, lúc anh tới đây, tưới hoa ở trong sân, sau đó thuận tiện mở cửa sổ thông gió, sau đó quên đóng lại...
Lục Cẩn Niên vươn tay, kéo cửa sổ lại, muốn khóa trái, lại nghĩ đến trong phòng ăn vẫn còn có người đang ăn cơm, sau đó dừng động tác lại, bỏ qua, mặc cho cửa sổ rộng mở như vậy, xoay người, lên lầu.
Một mật mã, sáu con số, nói hai lần, cô cũng không nhớ được, viết trên giấy, có quỷ mới biết có thể xoay người rồi làm mất hay không, đến lúc đó lại tới đây... Còn không phải là leo cửa sổ... Nếu thích đi như vậy, thì giữ lại sau này để cô đi...
Kiều An Hảo cơm nước xong xuôi, đổ thức ăn thừa vào túi rác đặt ở lối vào, rồi đi lên lầu.
Lục Cẩn Niên thư thái ưu nhã ngồi trên ghế sofa với chiếc laptop đặt trên đùi, hai tay thì lướt nhanh trên bàn phím.
Kiều An Hảo gõ cửa thông báo, rồi mới đi vào đặt gói thuốc đã mua lên ghế bên cạnh Lục Cẩn Niên, chỉ vào vỉ thuốc sốt nhẹ giọng dặn: “Đây là thuốc giảm sốt. Tí nữa anh nhớ uống, bốn viên đấy.” Tiếp đó chỉ vào tuýp kem, rằng: “Cái này dùng ngoài da. Nếu anh cần, ngày mai tôi có thể giúp anh bôi thuốc, hoặc không, anh có thể tìm trợ lý.”
Lục Cẩn Niên tay đỡ chiếc máy vi tính, hơi sững một chút, sau đó gật nhẹ một cái.
Kiều An Hảo cũng gật theo, trầm mặc một hồi, rồi nói: “Giờ không còn sớm, tôi đi về trước.”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, Kiều An Hảo đợi vài giây, nói “tạm biệt”, rồi xốc túi xách bước ra khỏi phòng ngủ của forumddlqđ Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẫn một mực ngồi trên ghế không nhúc nhích. Lúc trước anh đều ở một mình trong ngôi biệt thự này cũng không thấy cô đơn, nhưng không biết có phải do cô ghé thăm rồi bất chợt liền ra đi, nên anh cảm giác ngôi nhà đột nhiên trống trải đến đáng sợ hay không.
Nghe tiếng động cơ xe truyền từ dưới lầu, Lục Cẩn Niên chuyển laptop sang bên, gấp gáp đi tới chỗ giường tìm chiếc di động, rồi đánh một cuộc gọi ra ngoài: “Ừ, anh tạm thời đóng cổng biệt thự rồi đi đâu đó một lát, khoảng nửa tiếng sau hẵng quay lại mở. Ừ, cám ơn.”
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên tiêu sái quay về bên ghế, nhàn nhã ngồi xuống, ôm lấy laptop tiếp tục xử lý xấp tài liệu khẩn hôm nay của công ty.
Cứ gõ được dòng chữ, Lục Cẩn Niên lại liếc mắt ngó màn hình điện thoại. Khi anh đưa mắt đến lần thứ mười lăm, màn hình di động quả nhiên sáng đèn, báo có cuộc gọi Kiều An Hảo gọi đến.
Lục Cẩn Niên không vội trả lời ngay, vẫn thư thả đánh máy, sau đó mới từ tốn cầm lấy di động, trượt màn hình, nghe máy: “Sao thế?”
“Cổng biệt thự nhà anh đóng rồi, không có người gác. Anh có thẻ mở cổng không?” Âm thanh mềm mại của Kiều An Hảo qua điện thoại truyền vào tai Lục Cẩn Niên.
“Có.” Lục Cẩn Niên ngược lại rất thành thật trả lời, rồi đứng lên vờ lục lọi tìm kiếm một lúc, còn cố tình tạo ra vài tiếng động cho giống thật để Kiều An Hảo ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy. Cuối cùng mới cầm tấm thẻ mở cổng lên, trong mắt mang theo ý vị sâu xa, bịa chuyện mà mặt không đỏ thở không gấp: “A, nhớ rồi, hai ngày trước lúc tôi thay đồ, thẻ mở cổng đã bị rơi mất ở khách sạn chỗ đoàn phim rồi.”
“Hả?” Kiều An Hảo kêu lên: “Vậy tôi phải ra ngoài thế nào?”
Lục Cẩn Niên im lặng như đang suy nghĩ cách, sau một lúc lâu mới đưa ra lời khuyên: “Trước tiên cô cứ quay lại đi. Nếu đêm nay không đi được thì ở lại đây.”
Kiều An Hảo không ra được khỏi khu biệt thự, nghĩ tới nghĩ lui có vẻ cũng chỉ còn cách đó, bèn “Ừ” một tiếng vào điện thoại.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng mà dứt khoát cúp điện thoại.
Lục Cẩn Niên cúi xuống nhìn tấm thẻ mở cổng trong tay, sau đó đến chỗ tủ sắt bảo mật, nhập mật mã mở rồi ném tấm thẻ vào trong, mới đóng tủ lại, ung dung ngồi lên ghế và tiếp tục ôm máy vi tính xử lý công việc.
Khoảng mười phút sau, Lục Cẩn Niên nghe dưới lầu truyền đến tiếng xe, không nhịn được khẽ nhếch môi cười, nhưng ngón tay vẫn gõ đều nhịp không gián đoạn. Sau đó, có tiếng bước chân ngoài hành lang của Kiều An Hảo vang lên, Lục Cẩn Niên thu lại vẻ đắc chí vừa nãy, chỉ trong một nốt nhạc liền đổi sang dáng dấp đang tập trung vào công việc.
Kiều An Hảo ngại quấy rầy Lục Cẩn Niên làm việc, nên bước rất khẽ vào phòng ngủ, rồi ngồi xuống chỗ cách Lục Cẩn Niên dd-lqd tương đối khá xa, và cầm điện thoại lướt web.
Khóe mắt của Lục Cẩn Niên vẫn luôn dõi theo Kiều An Hảo. Khi anh thấy cô gái buồn chán dựa hẳn ra đằng sau, ngửa đầu ngây người nhìn ngoài cửa sổ, anh khẽ dừng động tác, rồi lướt sang đống thuốc Kiều An Hảo đặt bên cạnh mà chưa uống, nên liền ra vẻ sực nhớ tới việc uống thuốc, đặt laptop lên bàn, đứng lên đi lấy chai nước, uống thuốc, rồi nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, ném remote ti vi qua cho cô, sau đó nhàn nhã về bên ghế ôm máy.
Kiều An Hảo mở ti vi, chỉnh nhỏ âm thanh, rồi mới bắt đầu chuyển kênh. Lúc chuyển đến kênh phỏng vấn nhà sản xuất Tôn, bên dưới còn có phụ đề chú thích bộ “Khuynh quốc khuynh thành” sẽ được chiếu ngay mục tiếp theo.
“Khuynh quốc khuynh thành” là bộ phim đầu tiên Lục Cẩn Niên giành được giải Ảnh đế điện ảnh, là một tác phẩm cổ trang tình yêu kinh điển được bầu Tôn đầu tư. Vì vậy Kiều An Hảo buông điều khiển, chờ xong phần phỏng vấn ông, sẽ xem bộ phim điện ảnh kinh điển mà Lục Cẩn Niên diễn xuất.
Lục Cẩn Niên luôn chú ý đến việc Kiều An Hảo liên tục chuyền kênh, sau cùng lại dừng ở mục phỏng vấn nhà sản xuất Tôn. Mặc dù gần đây Kiều An Hảo và bầu Tôn không tiếp xúc nhiều, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn “thù dai” vụ ông ta có ý với Kiều An Hảo… Thậm chí, trước đây Kiều An Hảo còn vì được ông ta giao cho vai nữ chính nên đã hủy bỏ giao dịch với mình.
Lục Cẩn Niên không thèm so với nhà sản xuất Tôn, nhưng vẫn muốn hạ hình tượng của đối thủ trong mắt cô xuống thấp. Sau một hồi đắn đo, anh giả vờ tán gẫu với Kiều An Hảo, rồi như lơ đãng tiết lộ: “Bầu Tôn hình như có quan hệ bất chính với Lâm Thi Ý.”
Kiều An Hảo dường như không thích Lâm Thi Ý, nếu có dính dáng tới cô ta, có lẽ sẽ khiến cô ghê tởm…
Quả nhiên như Lục Cẩn Niên mong đợi, khi Kiều An Hảo nghe được câu này, mặc dù bề ngoài không có biểu hiện rõ ràng, nhưng khuôn mặt thoáng vẻ không hài lòng.
Lục Cẩn Niên vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng thấp thoáng lóe lên tia thỏa mãn, sau đó liền tiếp tục nhìn vào màn hình vi tính.
Cuộc phỏng vấn nhà sản xuất Tôn nhanh chóng kết thúc, “Khuynh quốc khuynh thành” được phát sóng ngay sau đó. Lục Cẩn Niên hồi ấy so với bây giờ trông ngây ngô hơn nhiều, dù thiếu đi một chút trầm ổn và kiềm chế, không được như phong thái hiện tại, nhưng vẫn điển trai mê người.
Lục Cẩn Niên của lúc ấy, hành động vô cùng thuần thục, lqd mặc kệ là ánh mắt hay là động tác, cũng có thể truyền lại từng nét yêu hận tình thù của nhân vật.
Kịch bản viết rất tốt, diễn viên đóng cũng đạt, là bộ phim kinh điển khó gặp, anh dựa vào một bộ phim này, lấy được vị trí ảnh đế, cũng có được danh tiếng từ đó.
Bộ phim này, Kiều An Hảo từng xem qua một lần, nhưng bây giờ ném đá bọn coppy không xin phép nhìn lại, vẫn thấy hay như trước, xem được một lúc, Lục Cẩn Niên bỗng chấn động một chút, Kiều An Hảo nhìn thoáng qua anh, đã thấy anh cầm lấy di động nghe điện thoại.
Điện thoại là trợ lý gọi đến: "Ông Lục, ông bảo tôi điều tra sự việc bàn đu dây, đã có chút kết quả."
Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua Kiều An Hảo đang ngồi xem ti vi, cũng không nói gì, mà là buông máy tính lqd trên đầu gối ra, đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, mới hỏi trợ lý một câu: "Kết quả thế nào?"
"Dây thừng bị cắt đứt do vật sắc, bởi vì vết đứt vẫn còn mới, tôi còn lấy lại băng ghi hình ngày hôm đó, có thấy được lúc trước khi quay phim, cô Lâm Thi Ý có đi qua chỗ đó, nhưng nơi ấy là đồng cỏ, cũng không có đặt camera, nên cũng không thể chắc chắn là cô Thi ý đã đi qua đó để cắt đứt dây thừng được. lqd Nhưng mà, ngoài cô ấy ra, không có nhân viên đạo cụ nào quay trở lại nữa, cũng chỉ có cô ta mới có thể động tay động chân. Tôi nghĩ chắc là cô ấy đã bỏ tiền túi ra để đuổi việc nhóm người trong tổ đạo cụ, cho dù chúng ta tìm được người rồi, cũng không thể lấy được chứng cứ, cho nên, ông Lục, tiếp theo nên làm gì?"
Thật ra, trong lòng Lục Cẩn Niên vốn đã có một chút suy đoán, chỉ còn chưa có chứng cứ thôi, theo lời trợ lý nói, cũng không phải hoàn toàn chính xác, nhưng anh khẳng định, chính là Lâm Thi Ý đã động tay động chân vào bàn đu dây.
Đáy mắt anh trong chốc lát nổi lên sát khí, toàn thân trở nên lạnh lẽo, anh hơi hé mắt, nói với trợ lý: "Nếu không có chứng cớ, vậy dùng phương pháp không có chứng cớ đối phó cô ta."
"Ông Lục, ý của ông là?" Trợ lý đã theo anh vài năm, ít nhiều cũng có chút hiểu biết suy nghĩ của của anh, cho nên lời nói có vài phần suy đoán, vài phần khẳng định nói: "Tạm thời đóng băng cô Lâm Thi Ý một thời gian?"
"Không phải tạm thời, mà là trực tiếp."
Sau khi Lục Cẩn Niên tiếp quản Hoàn Ảnh truyền thông, chưa bao giờ đóng băng bất cứ một nghệ sĩ nào, bởi vì bản thân anh cũng là một nghệ sĩ mà đi lên, cho nên dù có ai thật sự phạm sai lầm, anh cũng sẽ tận lực bao dung, đây là lần đầu tiên, anh trực tiếp làm thế này.
"Nhưng hiện tại cô ấy đang quay Khuynh Thành Thời gian, chỉ sợ không có cách nào đổi người..."
"Vậy tìm biên kịch, giảm cảnh diễn của cô ta đến tối thiểu."
"Vâng, ông Lục."
Lục Cẩn Niên cúp điện thoại, đứng ngoài hành lang hít sâu hai cái để giảm bớt sự tức giận, sau khi thu lại toàn bộ cảm xúc, mới quay lại phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên thản nhiên liếc nhìn màn hình, kết quả lại thấy bên trong đang phát cảnh hôn môi của anh và Tống Tương Tư, sau đó anh liền quay đầu, theo bản năng nhìn về phía Kiều An Hảo, phát hiện cô gái này nhìn chằm chằm vào ti vi, so với lúc trước khi anh ra ngoài, vẻ mặt càng thêm chuyên tâm hơn.
Lục Cẩn Niên nhàn nhạt liếc nhìn màn hình, kết quả lại thấy đang chiếu cảnh mình và Tống Tương Tư hôn nhau, sau đó anh liền quay đầu, theo bản năng nhìn về phía Kiều An Hảo, phát hiện, cô gái này nhìn TV chăm chú không chớp mắt, so với trước khi anh ra ngoài thì vẻ mặt càng chuyên tâm hơn.
Lục Cẩn Niên quan sát Kiều An Hảo một lát, tầm mắt lại quay lại trên ti vi, trên màn hình lớn, anh và Tống Tương Tư vô cùng chuyên tâm hôn nhau, giống như dồn hết toàn bộ tình cảm.
Thật ra thì bất cứ ai tham gia vào giới giải trí, cũng biết, những cảnh này chỉ là giả để quay phim, hơn nữa trong giới giải trí không thiếu các cặp vợ chồng, mọi người còn tận mắt nhìn thấy một nửa của mình và người khác hôn thật, huống chi, anh còn hôn giả, thật sự không có gì đáng để ý.
Trước kia, Lục Cẩn Niên cũng ngồi ở trong rạp chiếu phim, xem qua cảnh mình hôn những người phụ nữ khác, anh cũng không có cảm nhận gì nhiều, chẳng qua bây giờ Kiều An Hảo nhìn chăm chú, đáy lòng anh lại không khỏi có hơi lo sợ.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng quấy rầy Kiều An Hảo, chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, cầm laptop lên, nhập mật mã, đang chuẩn bị xử lý văn kiện cuối cùng cho xong, thì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn trên màn ảnh còn vẫn còn chiếu cảnh hôn, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ màn ảnh máy vi tính, không nhịn được, nhẹ giọng hỏi một câu: "Rất đẹp sao?"
Kiều An Hảo quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt giơ tay lên gõ lên laptop, sau đó giơ tay lên, sờ cằm, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính một lát, rồi thả tay xuống, gõ chữ lạch cạch.
Kiều An Hảo mở to hai mắt, cho là lời Lục Cẩn Niên vừa nói không phải nói cho mình nghe, lại quay đầu lần nữa, tiếp tục xem phim, kết quả tầm mắt của cô chưa kịp thấy màn hình, lại nghe được giọng nói của anh không có bất kỳ cảm xúc nào bay tới lần nữa: "Những cảnh này trong phim, đều là hôn giả, có cái gì đẹp mà xem chứ."
Thì ra là anh hỏi cảnh anh và Tống Tương Tư hôn nhau... Hai mắt Kiều An Hảo quan sát màn hình TV, sau đó mới mở miệng nói: "Coi như là hôn giả, nhưng vẻ mặt anh và Tống Tương Tư rất xuất thần, cộng thêm cảnh bão tuyết, nên làm cho hình ảnh càng đẹp, thoạt nhìn cũng rất đẹp mắt."
Lục Cẩn Niên không nói tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, nghiêm túc bận rộn.
Kiều An Hảo quay đầu tiếp tục xem ti vi, sau đó nghĩ đến Lục Cẩn Niên mới vừa nói với mình là giả, nghĩ đến trước đây cảnh quay mình hôn anh, lúc ban đầu đạo diễn cũng nói hôn giả, còn nói ông Lục chưa bao giờ hôn thật, vì vậy không kiềm chế được tò mò quay đầu, hỏi câu: "Những cảnh anh quay trước ống kính, đều là giả sao sao?"
Lục Cẩn Niên không chớp mắt nhìn máy tính, trả lời Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng.
Mỗi một bộ phim Lục Cẩn Niên quay, Kiều An Hảo đều xem qua, dường như toàn bộ đều có cảnh hôn, thậm chí có cảnh hôn thoạt nhìn giống như thật, Kiều An Hảo không nhịn được liệt kê mấy bộ phim, hỏi: "Những bộ phim ‘Vân Đoan’, ‘Thiên đường’ này cũng hôn giả sao?"
Lục Cẩn Niên gật đầu.
Kiều An Hảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại kể tên một vài bộ phim.
Lục Cẩn Niên gật đầu như cũ.
"Nhưng mà trong bộ phim ‘Mê luyến’ có cảnh nóng."
Lục Cẩn Niên nhăn mày, ngón tay đang lả lướt trên bàn phím khẽ khựng lại, sững sờ hồi lâu mới nhớ ra “Mê luyến” là bộ nào, rồi bảo: “Phim hả? Cảnh giường chiếu cho người đóng thế.”
Kiều An Hảo không khỏi mừng thầm. Trước kia ở rạp chiếu phim khi thấy cảnh nóng ấy, phải nói là cô rất khó chịu cũng như rầu thúi ruột cả ngày trời vì người dân trên toàn thế giới này đều có thể thấy hết cơ thể của Lục Cẩn Niên, vậy mà hóa ra chỉ là người đóng thế.
Lục Cẩn Niên tiếp tục nhìn màn hình laptop, nhưng chưa đánh được chữ nào thì chợt nhận thức được một phát hiện bất ngờ… Hình như Kiều An Hảo nhớ hết tất tần tật các vai diễn và tên phim mà anh có tham gia, thậm chí những bộ phim đoạt doanh thu không được tốt như “Mê luyến” ngay cả anh cũng không nhớ rõ, thế mà cô vẫn rõ mồn một có cảnh nóng…
Lục Cẩn Niên ngẩng đầu dòm sang Kiều An Hảo đang xem ti vi, tò mò hỏi: “Có lẽ nào cô rất quan tâm đến mấy cảnh quay của tôi?”
Trống иgự¢ đột ngột đập dồn dập, Kiều An Hảo siết tay trong vô thức. Chẳng lẽ anh nhìn thấu được sự muốn “độc chiếm” của mình… Kiều An Hảo nhìn màn hình ti vi không chớp mắt, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Mỗi bộ phim anh đóng đều là ‘hit’ nha, đạt rating rất cao, tôi cũng không ngoại lệ. Anh không biết đâu, thật ra tôi cũng là fan hâm mộ của anh đấy!”
Sau đó, Kiều An Hảo quay sang Lục Cẩn Niên cười cười, tiếp tục huyên thuyên vờ che đi suy nghĩ thật của mình: “Sao? Tôi có thể kể vanh vách từng vai diễn của anh, vậy có được tính là fan cuồng chưa?”
Lục Cẩn Niên được mọi người đặt biệt danh là “Người chồng quốc dân”, người ái mộ nhiều vô số, những kẻ “ái” nặng hơn “mộ” rồi lên cơn làm loạn cũng không phải không có. Nhưng nếu được Kiều An Hảo “cuồng” thì còn gì bằng.
Lục Cẩn Niên thẳng tay đóng máy lại, lười biếng ngửa ra sau, cùng xem phim với Kiều An Hảo một lát rồi lên tiếng hỏi: “Cô xem nhiều bộ phim của tôi như vậy, thế thích nhất vai nào?”
Kiều An Hảo nghiêng đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ. Đang lúc Lục Cẩn Niên lo Kiều An Hảo chắc chưa nghe được câu hỏi, tính nhắc lại lần nữa, thì Kiều An Hảo đã buột miệng: “Thích nhất à? Tôi thích nhất bộ “Nỗi nhớ triền miên” của anh.”
“Nỗi nhớ triền miên?”
Lục Cẩn Niên khẽ chau đầu mày.
“Dù trong phim anh chỉ đóng vai thứ nam hai, nhưng lại diễn xuất sắc hơn nam chính rất nhiều. Nữ chính là chị của anh, anh thích cô ấy nhưng lại không được phép. Cái loại ẩn nhẫn và kiềm chế đó được anh thể hiện rất sâu sắc.” Lúc Kiều An Hảo nói câu này, nét mặt cũng đượm chút buồn. Thay vì nói cô thích vai diễn đó, không bằng nói cô và vai ấy rất giống nhau. Cô thích Lục Cẩn Niên, nhưng vì anh không thích cô, nên cô chỉ có thể chôn giấu bí mật này dưới đáy lòng. Cô không dám thổ lộ, vì sợ một khi đã nói ra rồi sẽ là một cái kết tuyệt vọng. Không phải cô nhu nhược, mà là cô sợ anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô mãi mãi.
Những bộ phim Lục Cẩn Niên tham gia diễn có “Khuynh quốc khuynh thành”, “Giấc mộng phồn hoa”, "Fo-rum die-ndan l-qd", “Trong mây” và “Thiên đường”… Thậm chí bộ “Giấc mộng phồn hoa” còn được mọi người bình bầu là tác phẩm kinh điển siêu việt trăm năm có một, đến nỗi nhờ vào bộ này mà anh còn quét được rất nhiều giải thưởng.
“Nỗi nhớ triền miên” là tác phẩm thành danh của anh, trong phim anh chỉ đóng vai phụ, mà bởi vì là vai phụ nên cũng không còn bao nhiêu người nhớ.
Anh vẫn luôn cho rằng cô sẽ thích những bộ phim kinh điển anh đóng vai chính, nào ngờ cô lại bảo thích nhất “Nỗi nhớ triền mien”.
Đấy là bộ phim đã đưa anh đến với sự nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, giúp anh có khả năng cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng sau khi bộ phim này được chiếu, con đường giữa anh và cô bắt đầu chia hai hướng, càng lúc càng xa.
Vì thế, bộ phim này diễn đạt trọn vẹn tình cảm, cũng như nỗi đau của anh.
Lục Cẩn Niên ngây người giây lát, mới nhẹ chớp mắt, phiêu đãng cất lời: “Đó là bộ phim tôi thích nhất, cũng là bộ mà tôi không thích nhất.”
"Tại sao?"
Ánh mắt Lục Cẩn Niên trở nên rời rạc. Kiều An Hảo không biết có nhìn nhầm hay không, nhưng từ khuôn mặt không biểu cảm của anh tản mác một nỗi niềm bi thương thoáng qua.
“Bởi vì sau bộ phim này tôi có được vinh quang tài lộc, nhưng lại mất đi người quan trọng nhất đối với tôi.”
Mất đi người quan trọng nhất đối với anh ......
Kiều An Hảo nhíu mày, nhớ tới tối hôm qua ở Kim Bích Huy Hoàng khi mọi người hỏi anh thương thầm lâu như vậy sao không thổ lộ, thì anh bảo rằng muốn nhưng không thành…
Kiều An Hảo ngần ngại thoáng chốc đành hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng: “Là lúc anh quay xong ‘Nỗi nhớ triền miên’, đi tìm cô ấy bày tỏ, sau đó thất bại sao?”
Anh đi tỏ tình, nhưng chưa kịp gửi gắm lời thương thì đã mất đi tư cách yêu.
Lục Cẩn Niên tùy ý đặt tay lên đầu gối, siết chặt nắm đấm. Anh hạ rèm mắt một hồi thật lâu, mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau một lúc, còn nói: “Coi là vậy đi.”
Kiều An Hảo thật sự rất hiếu kỳ về biến cố giữa anh và cô gái kia, mặc dù cô biết lắng nghe câu chuyện của họ sẽ khiến bản thân không thoải mái, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Về sau, anh và cô ấy còn liên lạc không?”
"Có một thời gian không, nhưng sau đó thì liên lạc lại.”
Câu trả lời của Lục Cẩn Niên như tàu lượn cao tốc, dd-lqd nửa đoạn đầu đưa người ta lên cao, rồi tuột dốc thẳng xuống. Kiều An Hảo vui trộm trong lòng khi nghe được vế đầu, nhưng liền ngay đó mất mát cô quạnh.
Hóa ra họ đã liên lạc lại với nhau… Chỉ là không biết hiện tại đã tiến triển tới đâu? Sự nghiệp Lục Cẩn Niên thành công, còn bảnh trai hút người như thế, cô gái kia chắc chắn sẽ không từ chối anh đâu…
Kiều An Hảo ngọ nguậy ngón tay, hoàn toàn không còn tâm trí xem ti vi. Cô quay sang Lục Cẩn Niên, ra vẻ đùa giỡn, huơ huơ tay ủng hộ: “Tiểu thuyết và phim ảnh đều như nhau, sau chia xa sẽ là kết cục viên mãn, anh và cô ấy người có tình ắt sẽ đến được với nhau, không làm người yêu thì cũng là vợ chồng.”
Người anh ám chỉ đó là cô, thế mà cô lại chẳng hay biết.
Nhưng từ quan điểm cái nhìn của cô, dường như cô không quan tâm người anh thích là ai, hơn nữa dường như còn rất mong chờ anh và người khác ở chung một chỗ.
Thoáng chốc tâm tình Lục Cẩn Niên trở nên bốc đồng. Anh đột ngột đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng lại nghĩ sau năm năm giao nhau giữa đường đời, hai người luôn tỏ ra thờ ơ, đôi khi có một hai lần hòa thuận trò chuyện nhưng rốt cuộc đến phút cuối sẽ nảy sinh bất hòa. Chẳng lẽ lần này anh đành lòng dại dột phá vỡ bầu không khí hiếm có này sao?
Lục Cẩn Niên siết chặt tay đè nén tâm tư, cay đắng nói: “Cô ấy đã kết hôn.”
Lục Cẩn Niên dùng sức nắm chặt tay, đè xuống đáy lòng đang phập phồng của mình, hơi chua xót mở miệng nói: “Cô ấy đã muốn kết hôn.”
Nếu như Hứa Gia Mộc không xảy ra tai nạn xe cô, làm sao mà anh lại có tư cách kết hôn với cô, cùng nhau làm vợ chồng?
Cho dù là lúc anh xuất hiện cùng cô ở nơi công cộng với tư cách vợ chồng, anh cũng phải sắm vai Hứa Gia Mộc.
Hôn nhân này, dù anh ở cùng một chỗ với cô, nhưng xét đến cuối cùng, anh chỉ là một thế thân, một thế thân của Hứa Gia Mộc mà thôi.
Vốn dĩ anh thích cô gái kia, mà cô ấy đã muốn làm vợ người khác, khó trách tối hôm qua về nhà, lúc ôm lấy cô, lại nói vì sao người cô ấy yêu không phải là anh.
Tối hôm qua, bởi vì bị người khác động chạm vào đáy lòng yêu thương thầm kín của mình, cho nên tâm tình của anh mới không tốt, một mình đến quán bar buồn rầu uống rượu.
Tin tức này, khiến cho lòng Kiều An Hảo mới vừa cao hứng lại thấy khó chịu vô cùng.
Cao hứng là, cô gái kia sẽ gả cho người khác, cả đời anh cũng không thể hi vọng gì nữa, khó chịu là vì nhìn thấy anh khổ sở như vậy.
Kiều An Hảo do dự một chút, mở miệng hỏi: “Cô ấy sẽ kết hôn, anh vẫn có thể thích cô ấy sao?”
Lục Cẩn Niên thất thần, lúc nghe được câu nói kia, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tầng ánh sáng, anh dừng lại ở ánh mắt của cô, lời nói trong miệng, rõ ràng là đang nói với chính mình, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy, anh như đang nói cho Kiều An Hảo nghe: “Thích”.
Lục Cẩn Niên khẳng định chắc chắn, không có chút do dự nào, Kiều An Hảo đau lòng, cô quay đầu, đưa lưng về phía anh, miễn cưỡng mở miệng, vững vàng nói: “Nhưng cô ấy sẽ kết hôn, anh không thể cả đời đều như vậy?”
Năm năm trước, anh chỉ biết cô sẽ vĩnh viễn không là của anh, năm năm sau, anh không ngừng thuyết phục chính mình buông tha đi, nhưng cứ như vậy, cũng đã thuyết phục suốt năm năm rồi, anh lại chung thủy không thể dứt ra được.
Có lẽ tính cách anh có vấn đề, anh vĩnh viễn không thể dừng lại được, không có được tình yêu lại muốn tìm được tình yêu.
Mười ba năm trước kia, cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, từng bước đi vào trong lòng anh, rốt cuộc từ đó đến giờ, lòng anh không còn chỗ cho người nào kahcs.
Lục Cẩn Niên giật giật khóe môi, tự giễu cười cười, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã, lại có chút bất đắc dĩ: “Bản thân tôi rất muốn không thích cô ấy… Nhưng là…” Âm thanh của anh, trong nháy mắt, giống như hội đủ đau thương của toàn bộ thế giời, khiến người nghe không khỏi đau lòng: “Tôi không thể làm được, tôi không thể buông ta được.”
Kiều An Hảo không nói gì, cô thế nhưng không biết làm cách nào để hồi phục lại tinh thần.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của chiếc ti vi không ngừng truyền đến.
Lục Cẩn Niên cũng ý thức được đề tài tán gẫu vừa rồi hơi quá mức trầm trọng, vì thế liền vòng vo, tùy ý tìm mấy chuyện linh tinh khác.
Kiều An Hảo đang khổ sở, bình thường cô cũng rất hứng thú với mấy tin tức của giời giải trí, nhưng bây giờ chẳng muốn quan tâm nữa, lúc Lục Cẩn Niên nói chuyện, cô vẫn cố gắng tươi cười tiếp chuyện anh. Cho tới cuối cùng, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Niên cố gắng cùng cô nói những lời này, thật ra đã khiến cô dễ chịu đi một chút, sau đó liền chủ động hỏi chuyện anh, làm sáng tỏ không ít chuyện xấu.
“XX cùng XX thật sự đi thuê phòng sao?”
“XX thật sự có XX bên ngoài sao? Tiểu tam chính là XX?”
“XX cùng XX thật sự ly hôn sao?”
Lục Cẩn Niên cũng không giữ bí mật, đối với từng câu hỏi của cô đều kiên nhẫn trả lời, thậm chí còn giải thích một chút, làm sáng tỏ giúp cô, quan hệ rắc rối bên trong giới giải trí, rốt cuộc là như thế nào.
Bóng đêm ngoài cửa sổ ngày càng sâu, giữa sườn núi vốn rất yên tĩnh, lúc này lại là đêm khuya, lại càng thêm tĩnh lặng, âm thanh mềm mại trong trẻo của cô gái và tao nhã cuốn hút của người đàn ông đặt cùng một chỗ, tự nhiên quanh quẩn ra những cảm xúc ấm áp khác lạ.
Đại để là từ lúc Lục Ảnh đế sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cùng người khác tán gẫu lâu như vậy, đợi đến lúc anh khôi phục lại tinh thần, thì mới nhận ra đã là mười hai giờ đêm rồi.
Lục Cẩn Niên rất muốn cùng Kiều An Hảo nói chuyện mãi như vậy, nhưng cũng sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, vì thế liền dừng cuộc nói chuyện phiếm lại: “Đã khuya lắm rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi!”
Lúc Kiều An Hảo đến, vốn không nghĩ tới sẽ ngủ lại đây, cho nên cái gì cũng không mang theo, lúc anh kêu cô đi tắm rửa, cô liền buồn rầu cau mày lại, nghĩ đến mình sau khi tắm xong thì phải mặc cái gì.
Lục Cẩn Niên giống như nhìn rõ được suy nghĩ trong lòng cô, nói xong câu kia, liền đứng dậy đi lên phòng thay quần áo, cầm một chiếc áo sơ mi đưa cho Kiều An Hảo.
-
Kiều An Hảo đi vào phòng tắm, Lục Cẩn Niên mở máy tính lên, xử lý nốt phần còn lại của văn kiện đang dở, sau đó đứng dậy, đi xuống lầu.
Lục Cẩn Niên bưng một ly sữa ấm, lúc trở về, Kiều An Hảo đã tắm xong, đi ra ngoài, đang đứng trước bàn trang điểm, cầm máy sấy thổi tóc.
Áo sơ mi của anh, mặc trên người cô, rộng lùng thùng, tóc đen dài mềm mại xõa sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm gì, khiến cho cô so với khi trang điểm trẻ hơn rất nhiều, vẫn giống như lúc cô còn học trung học trong trí nhớ của anh.
Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên liền nhớ lại, nhiều năm trước, anh và cô cùng ở trong một căn phòng ở Hàng Châu, khuôn mặt anh có vài nét dịu dàng, đứng ở cửa, lẳng lặng ngắm nhìn cô, đợi cô sấy tóc xong, mới nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô, đưa sữa cho cô: “Uống sữa đi, ngủ ngon hơn.”
“Cám ơn.” Kiều An Hảo nói một tiếng cảm ơn, tiếp nhận lý sữa, uống một ngụm, như là nhớ tới điều gì, mở miệng nói: “Anh có chăn nào khác không, ở sau lưng anh có vết thương, tư thế ngủ của tôi lại không tốt, để tôi ngủ trên sô pha đi.”
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, mỗi lần ở trên giường, đều là giao dịch.
Đối với Lục Cẩn Niên mà nói, xúc động với cô gái mà anh thích là chuyện thường tình, nhưng anh lại không muốn có giao dịch như vậy.
Nhưng là, không có giao dịch, ngay cả lý do để anh chạm vào cô cũng không có.
Cố gắng khiến cho không khí của đêm nay tốt đẹp quá mức, chính anh cũng không muốn làm gì đó ảnh hưởng đến nó, cho nên lúc nghe Kiều An Hảo nói những lời này, chỉ nhẹ gật đầu một cái, đi vào phòng tắm.
Bởi vì sau lưng có vết thương, Lục Cẩn Niên không thể tắm rửa, anh chỉ đơn giản rửa mặt một chút, sau đó thay quần áo ngủ, lúc đi ra, còn thuận tiện mang theo một cái chăn, đặt ở trên sô pha.
Hình ảnh này lại vô cùng quen thuộc, giống như nhiều năm về trước, một đêm kia ở Hàng Châu.
Kiều An Hảo cầm ly sữa, tâm trạng nhịn không được lung lay một chút, sau đó một hơi uống cạn lý sữa, đặt ly rỗng xuống, đi tới trước sô pha, nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Ngủ ngon.”
“Cô ngủ trên giường.” Lục Cẩn Niên chỉ vào giường, thản nhiên nói.
“Anh bị thương…” Kiều An Hảo liền trực tiếp nằm lên sô pha.
Lục Cẩn Niên bất đắc dĩ cau mày, trực tiếp khom người ôm lấy Kiều An Hảo, đặt cô lên trên giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc