Không Quá Quen Biết Ư?!Editor: tamthuonglac"Sự tình giống như có điểm mơ hồ—" nơi cổ họng Doãn Lịch phát ra giọng nói khàn khàn nhỏ không thể nghe thấy.
Cận Tử Kỳ trong lúc chỉnh đốn lại sự thất thố của mình, tầm mắt nhìn Cận Chiêu Đông bên kia cũng dời đi chỗ khác.
Mặc dù cô không thấy ánh mắt của Tống Kỳ Diễn ở phía sau kính râm, nhưng bản thân cô cảm giác được hắn liên tục nhìn mình chăm chú không rời mắt, điều này làm cho Cận Tử Kỳ hơi hơi có chút không được tự nhiên.
Gió biển nổi lên lướt nhẹ qua mái tóc đen của cô, cũng ngăn lại ánh mắt của Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu ra ngoài thuyền, Doãn Lịch ở bên tai của cô thấp giọng suy đoán: "Ba ba của em có lẽ không biết chuyện của em và Tống Kỳ Diễn..."
Cận Tử Kỳ thuận theo ánh mắt của Doãn Lịch nhìn sang, dĩ nhiên phát hiện Cận Chiêu Đông đối với Tống Kỳ Diễn lòng nhiệt tình niềm nở không có khúc mắc.
Khóe mắt lướt đến Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong, sắc mặt của bọn họ cũng không tốt lắm, nhưng nói như thế nào cũng đã trà trộn ở giới xã giao nhiều năm, còn không đến mức kích động thiếu bình tĩnh như vậy.
Doãn Quốc Bình thấy mọi người đều im lặng không lên tiếng, thuận tiện có lòng tốt giải thích rõ: "Tiểu Kỳ, vị này là Tống tiên sinh đều là ta cùng cha của con lúc dùng cơm trưa trùng hợp có duyên mà quen biết, phát hiện chí khí hợp nhau liền cùng đến đây."
"Tiểu Kỳ, Chiêu nhi, vị này là tiên sinh Tống Kỳ Diễn, các con tới đây làm quen một chút."
Cận Chiêu Đông cười hơ hớ giới thiệu, trên mặt đối với Tống Kỳ Diễn chính là loại tình cảm tán thưởng cùng yêu thích khó nén.
Vẻn vẹn dùng một chút thời gian buổi trưa thì đã chiếm được thiện cảm của Cận Chiêu Đông còn mang người đến cùng tham gia yến hội của bạn thâm giao — quả thực không đơn giản.
Hai tay Tống Kỳ Diễn vẫn đút trong túi quần, nhìn như tùy ý nhưng không làm cho người ta ấn tượng vô lễ, ngược lại cảm thấy hắn bẩm sinh đã là như thế.
Cận Tử Kỳ âm thầm quan sát hắn vài lần, thời điểm hắn nhìn sang, lập tức hơi cúi thấp đầu xuống không lộ dấu vết, sau đó đáp ứng yêu cầu của Cận Chiêu Đông đi lên phía trước.
Hai đoá hoa tỷ muội nhà họ Cận đứng chung một chỗ quả thực sẽ trở thành phong cảnh đẹp tai vui mắt trên du thuyền.
Mặc dù đối với quan hệ của hoa tỷ muội này so với trong tưởng tượng vẫn còn rất nhiều gay go.
"Ở nơi này có thể gặp được Tống tiên sinh, thật sự thật là đúng dịp."
Kiều Niệm Chiêu so với Cận Tử Kỳ mở miệng chào hỏi trước, trên mặt lộ ra nụ cười tươi vui thuần khiết, loại bỏ vẻ lo lắng cứng ngắc trước đó.
Nhưng Tống Kỳ Diễn chỉ gật đầu một cái, không tiếp tục bày tỏ điều gì khác, tầm mắt phía sau kính râm liên tục nhìn chăm chăm chỗ Cận Tử Kỳ.
Không khí có chút lạnh lùng, ngược lại Cận Chiêu Đông ở trong lời nói của Kiều Niệm Chiêu trong lại đọc lên ý tứ khác, nhìn Tống Kỳ Diễn một chút lại nhìn qua Kiều Niệm Chiêu, đáy mắt thoáng hiện lên ngạc nhiên mừng rỡ: "Các người quen biết nhau?"
Kiều Niệm Chiêu thấy bộ dạng sung sướng của Cận Chiêu Đông, vừa muốn nói gì, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên đem một tay từ trong túi quần giơ lên trước mặt Cận Tử Kỳ: "Xin chào, Cận tiểu thư."
Cận Tử Kỳ do dự khoảng một giây, vẫn là giơ tay của mình lên: "Xin chào." Giọng nói bình thản.
Bàn tay thô ráp hơi chai sạn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, giống như sắt thép chạm đến một cái đầm nước êm dịu.
Đôi mắt Tống Kỳ Diễn phía sau kính râm dần dần sâu, năm ngón tay cũng theo đó từ từ siết chặt, khóe miệng khẽ động giương lên đường vòng cung: "Cận tiểu thư càng ngày càng đẹp."
Cận Tử Kỳ bất ngờ ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt Tống Kỳ Diễn vô thường, dường như câu nói kia thật sự chỉ là khen ngợi theo phép lịch sự.
Nhưng khen ngợi như vậy đối với cô nhìn lại thế nào cũng giống như là một loại trêu ghẹo biến dạng, khiến cho cô nhàn nhạt xấu hổ.
Muốn rút tay của mình trở về, lại phát hiện bàn tay Tống Kỳ Diễn giống như vòng sắt nắm lấy cô không chịu buông.
Cận Tử Kỳ cau lại lông mày nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, ánh mắt ngầm có ý trách móc, Tống Kỳ Diễn thì lại làm như không thấy, không nhanh không chậm buông tay cô ra, mặt không đổi sắc quay đầu nói chuyện với Cận Chiêu Đông.
"Thì ra là Tống lão đệ cùng tiểu nữ biết nhau, ngược lại lão già ta đây đã làm điều thừa !" Cận Chiêu Đông vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn, giọng nói nghe vào càng vui vẻ: "Nếu đã như vậy, để cho Tiểu Kỳ dẫn cậu đi dạo đi nhé."
Lời Cận Chiêu Đông vừa nói ra, sắc mặt hai chị em ở bên cạnh khác nhau.
Kiều Niệm Chiêu sau khi kinh ngạc là hơi có chút không cam lòng, mà Cận Tử Kỳ đáy mắt thoáng hiện lên không tình nguyện, nhưng không biểu hiện trực tiếp ở trên mặt, chỉ khẽ mỉm cười: "Thực ra cũng không quá quen biết."
Cận Tử Kỳ đưa ra câu trả lời khiến Cận Chiêu Đông bất ngờ, bởi vậy sắc mặt có chút lúng túng, cô lại mỉm cười bổ sung một câu: "Cha, con hơi bị say sóng, tiện thể trở về phòng nghỉ ngơi trước."
Cận Chiêu Đông ngượng ngùng khoát khoát tay, thật ra cũng không muốn miễn cưỡng Cận Tử Kỳ: "Vậy thì trở về ngủ một giấc cho lại sức rồi đến dùng cơm nhé."
"Dạ." Cận Tử Kỳ cười một tiếng, lễ phép cùng mọi người nói tạm biệt.
Trước khi đi cô cũng không quên hướng đến Tống Kỳ Diễn sắc mặt đã trầm xuống khẽ khom lưng tạ lỗi, sau đó xoay người rời đi.
"A, đột nhiên nhớ tới quên dặn dò với cấp dưới một việc, Cận đổng, tôi trước hết phải quay về phòng."
Đột nhiên tiếng của Tống Kỳ Diễn nói có công chuyện ở sau lưng vang lên, thân hình Cận Tử Kỳ hơi khựng lại nhưng không lựa chọn quay đầu.
...
Trở lại gian phòng Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế sofa, nhìn qua ngoài cửa sổ phong cảnh đong đưa, tinh thần lặng lẽ di động.
Say sóng bất quá là cô kiếm cớ cho mình rời đi mà thôi.
Kể từ khi Tống Kỳ Diễn xuất hiện, tim của cô đập rất nhanh, không cách nào yên tĩnh trở lại mà nhảy lên dữ dội.
Tình cảm của cô không thấp, cũng biết đối với người đàn ông này mình tồn tại, ngay cả mình cũng không kiềm chế được cảm tình.
Nhưng mỗi lần nhớ tới cảnh tượng đêm đó bên cạnh suối phun, lập tức cô không cho phép bản thân buông lỏng con tim của mình.
Chợt nghe tiếng chuông cửa, Cận Tử Kỳ bởi vì đột nhiên tâm tư bị quấy rầy mà thoáng run lên.
Cô quay đầu nhìn đến phía cửa phòng đóng chặt, cảm thấy rất không có khả năng là người cô quen biết, bọn họ cho rằng cô đang ngủ, vì vậy tuyệt đối sẽ không mạo muội đến cửa quấy rầy.
Trong lòng Cận Tử Kỳ thật ra đã đoán được đáp án, nhưng mà cô không muốn tin đáp án này, cho nên chỉ ngồi lẳng lặng, không đứng dậy cũng không lên tiếng, chẳng qua chỉ là chờ đợi.
Chuông cửa lại một lần nữa vang lên, rất nhẹ nhàng, không một chút nào gấp gáp nóng nảy.
Cận Tử Kỳ vẫn như cũ không đi mở cửa.
Mấy giây sau, chuông cửa lại vang lên, mỗi lần vang lên khoảng cách thời gian đều giống nhau.
Có phải là anh ta không —
Tính tình Tống Kỳ Diễn tuyệt đối sẽ không có tốt như vậy, cô chưa bao giờ quên bộ dạng đêm đó lúc hắn tông xe.
Nếu như là hắn, hắn sẽ liên tục không ngừng mà nhấn chuông cửa, sau đó cáu kỉnh trực tiếp lấy tay đập cửa, không thôi ngừng nghỉ
Cận Tử Kỳ cảm thấy bản thân mình nực cười, từ khi nào thì cô hiểu rõ một người không quen biết như vậy rồi?
Cô bật cười lắc lắc đầu, trước khi chuông cửa vang lên, cô đứng dậy đi đến chỗ cái cửa đen đóng chặt, sau đó mở ra.
"Không Quá Quen Biết Ư?!"
Sau khi sợ hãi kêu lên một tiếng, phản ứng đầu tiên của Cận Tử Kỳ chính là gắng sức khép cửa lại lần nữa.
Nhưng một cánh tay nhanh chóng đến trước thò vào cản trở cánh cửa kia, Cận Tử Kỳ vừa sợ vừa tức, không biết mình dùng bao nhiêu sức lực, cánh cửa nặng nề kẹp lại cánh tay của hắn.
Tống Kỳ Diễn rít lên miệng hút ngụm khí lạnh, vừa nén nhịn chịu đựng vừa tấn công nhanh chóng, buồn bã hừ một tiếng, lông mày nhíu chặt làm như trách móc, lại giống như tràn đầy dung túng.
Thừa dịp Cận Tử Kỳ vẫn còn hết sức kinh ngạc, nhanh chóng đưa thân tiến vào gian phòng của cô.
Cận Tử Kỳ vì bản thân mình sai lầm mà ảo não, Tống Kỳ Diễn cũng đã nhanh chóng khép lại cửa phòng, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào đuổi hắn đi.
"Tôi cho rằng anh thích đập cửa hơn." Giọng điệu của cô hơi có vẻ cay nghiệt, cũng chẳng phải là phong cách nói chuyện trước sau như một của cô, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt.
Tống Kỳ Diễn dựa ở phía sau cửa, vừa xoa cánh tay bị kẹp tổn thương vừa nhíu mày tức giận liếc Cận Tử Kỳ một cái: "Nếu như đập cửa tôi hiện tại khả năng đứng ở trước mặt em sao?"
Cận Tử Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng mà nhìn thấy trên cánh tay hắn vết kẹp sưng tấy, tiếp đó liên tưởng đến lần trước hắn thay mình chịu đựng một côn của Cao Triều, lập tức cơn tức giận tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ không muốn sẽ để ý hắn.
Tống Kỳ Diễn cũng không nhìn thấy cô không hoan nghênh, trái lại tự mình đi vào trong, ở trên ghế sofa to lớn lạt lạt ngồi xuống, từ trên khay trà rót cho mình một chén nước: "Qua đây ngồi, đứng ở cửa làm gì?"