Không Gặp Phụ Nữ, Nhưng Gặp Cô ẤyEditor: tamthuonglac"Chiêu Đông, ông cảm thấy tôi nói có đúng hay không? Chúng ta mặc dù nhận nuôi Niệm Chiêu, nhưng tuỳ tiện để cho Niệm Chiêu gọi chúng ta ba mẹ lẫn lộn, sau này khó tránh khỏi bị người đâm cột sống."
Bởi vì Tô Ngưng Tuyết đột nhiên quay đầu lại trên mặt Cận Chiêu Đông trong phút chốc trở nên bối rối, nhất là khi đón nhận ánh mắt ấm áp của Tô Ngưng Tuyết, càng thêm không phản bác được, cũng theo đó mà trong lòng không ngừng áy náy sâu sắc hơn.
Khoé miệng ông chuyển động cứng đờ, không tìm được bất kỳ cái gì để bác bỏ lại lời nói khéo hiểu lòng người của Tô Ngưng Tuyết:
"Chỉ cần bà cao hứng là tốt rồi, Chiêu nhi bởi vì thật lòng coi chúng ta như người một nhà mới có thể gọi chúng ta cha mẹ, trái lại không bằng có bà suy nghĩ chu đáo, đã như thế, vậy sau này ở nhà thì gọi là chú với dì đi."
Cận Chiêu Đông thỏa hiệp đổi lấy nụ cười yếu ớt Tô Ngưng Tuyết và sắc mặt trắng xám của Kiều Niệm Chiêu.
"Tôi đột nhiên nhớ đến tối hôm qua còn có chút văn kiện chưa xử lý xong, trước hết quay về công ty, Ngưng Tuyết, các người một chút nữa để cho lão Hạ đưa bà đi qua đi."
Cận Chiêu Đông hướng đến Tô Ngưng Tuyết săn sóc quan tâm vài câu rồi đứng dậy, trước khi rời đi nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu:
"Chiêu nhi, không phải con nói hôm nay phải về công ty sao? Có muốn ta đưa con một đoạn đường hay không?"
Kiều Niệm Chiêu nhìn Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ vẫn ung dung thong thả dùng bữa như cũ, cắn cánh môi, buồn buồn dạ một tiếng, chọn đi theo Cận Chiêu Đông cùng nhau rời khỏi biệt thự Cận gia.
Đương nhiên, trước khi đi Kiều Niệm Chiêu không quên theo sát Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ cung kính chào tạm biệt:
"Dì Tuyết, chị, con và cha...... chú đi trước, mọi ngươi từ từ dùng."
Cận Tử Kỳ mắt điếc tai ngơ ăn điểm tâm, ngược lại Tô Ngưng Tuyết hiếm khi thấy mà gật đầu, nói một câu "Đi đường cẩn thận" .
Đợi hai người mới vừa đi ra cửa, Tô Ngưng Tuyết liền để dao nĩa trong tay xuống, mệt mỏi thiếu hứng thú mà ngừng dùng bữa.
"Tối hôm qua cuối cùng xảy ra chuyện gì, làm sao mà đánh người đến nỗi vào bệnh viện?"
Cận Tử Kỳ biết Tô Ngưng Tuyết đang cùng mình nói chuyện, cũng đẩy bữa sáng ăn vào cũng chẳng ngon ở trước mặt ra, sau khi thay Mỗ Mỗ lau sạch sẽ mẩu vụn bám bên mép mới nhìn về hướng Tô Ngưng Tuyết:
"Cũng chỉ là nổi lên chút ít xung đột, về sau mới có thể thành ồn ào không vui như thế."
Lông mi Tô Ngưng Tuyết rũ xuống trầm tư suy nghĩ, Cận Tử Kỳ nhìn thấy bà nhăn mày không nói lời nào, bản thân mình lại tiếp lấy đề tài:
"Người yên tâm, nếu như Cao gia truy cứu tới, con sẽ tự mình đến nhà tạ lỗi ."
"Tạ lỗi? Ra tay đánh người không phải con, con làm gì muốn tới nhà tạ lỗi?"
Cận Tử Kỳ sững sờ, hiển nhiên không hiểu rõ ý của Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết cũng không giải thích thêm, nhấp một hớp sữa đậu nành, dường như vì hương vị không được ngon, nhíu lông mày xuống rồi thả lại cái ly, liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ muốn nói lại thôi:
"Ta là mẹ của con, làm sao có thể giúp người ngoài để bắt nạt con gái của mình, ngay cả con có không đúng, cũng không tới phiên người khác mà thuyết tam đạo tứ(*)."
(*)Thuyết tam đạo tứ (nói ba đạo bốn): hình dung không chịu trách nhiệm, nghị luận lung tung (Theo Baidu)
Đối với việc Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đứng ra bảo vệ, Cận Tử Kỳ có chút không thể thích ứng.
Dường như đây là lần đầu tiên trong bốn năm nay ...
Mà Cận Mỗ Mỗ cũng đã trượt xuống ghế, chạy đến bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, nằm ở trên đầu gối của bà gật gù đắc ý:
"Bà ngoại, thục thử* Cao Triều kia thật xấu xa a, ăn Hi*p Kỳ Kỳ, sau đó một thục thử quái dị giúp Kỳ Kỳ đánh thục thử Cao Triều hư hỏng, nhưng mà, tay thục thử quái dị chảy thật nhiều máu nha!"
(*Thục thử: hạt cao lương, mấy chương sau này Lạc dùng từ này cho gọn và đúng bản gốc hơn vì nghe giống từ \'thúc thúc\' (nghĩa là chú) như ý đồ của tác giả nha mọi người)
Tô Ngưng Tuyết ôm lấy Cận Mỗ Mỗ đặt trên đầu gối, Cận Mỗ Mỗ dùng cái muỗng múc một cái sủi cảo trứng, tự mình thổi trước vài cái, sau đó đưa tới bên miệng Tô Ngưng Tuyết, giương cao khuôn mặt trái táo hì hì nịnh nọt nói:
"Bà ngoại ăn sủi cảo, Mỗ Mỗ giúp bà ngoại thổi qua không nóng."
Tô Ngưng Tuyết nuốt xuống cái sủi cảo kia, nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ lấy bộ dụng cụ ăn chơi đùa, đáy mắt cười nhạt nhấp nhô vui vẻ, nhưng mà lời nói là đáp lại với Cận Tử Kỳ:
"Nếu người ta đã vì con bị thương, con cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, Cao gia ở thành phố này lực ảnh hưởng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, con tự mình xem mà xử lý đi."
Cận Tử Kỳ nghe Tô Ngưng Tuyết nhắc nhở gật gật đầu: "Con sẽ xử lý tốt."
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
"Cận tiểu thư vào bốn năm trước sau khi gặp tai nạn xe cộ, được đưa đi sang Mỹ an dưỡng nửa năm, sau khi trở lại bên cạnh cô ấy có thêm đứa bé, căn cứ vào giải thích của Cận gia, đó là cô nhi Cận tiểu thư nhận nuôi."
Bên trong phòng xa hoa hạng nhất của Thịnh Thế Hào Đình, Tống Kỳ Diễn tùy ý ngồi ở trên ghế sofa, theo đó đứng ở một bên là trợ lý đặc biệt đang giải thích, lật xem một xấp tài liệu trong tay, thỉnh thoảng cau chặt lông mày.
"Trận tai nạn xe kia xảy ra ở bãi đậu xe ngầm của Thịnh Thế Hào Đình, lúc ấy Cận gia và Tống gia ở chỗ này tổ chức tiệc rượu, hơn nữa Cận gia trong ngày đó còn thừa nhận một nữ nghệ sĩ là nhị tiểu thư lưu lạc bên ngoài."
"Về tai nạn xe kia tin tức cụ thể gần như là trống không, chỉ biết là, hai tháng sau tai nạn xe Cận tiểu thư khỏe mạnh xuất hiện trước mặt truyền thông, giá cổ phiếu Cận thị lúc đó đang chấn động mới ổn định."
Tống Kỳ Diễn dùng đôi mắt sâu lắng mà phẳng lặng xem nội dung trong tài liệu, ánh mắt dừng trên tấm ảnh Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong chụp chung thân mật.
Nếu như hắn nhớ không lầm, người đàn ông trong tấm ảnh là người sẽ thay thế hắn thừa kế là cháu ngoại trai của Tống gia, mà người phụ nữ này... Tống Kỳ Diễn nhíu đầu mày, bốn năm trước lúc hắn đi qua một góc nông trường hình như đã gặp qua cô ấy.
"Mặc dù Cận gia liên tục hứa hẹn an bài tương thân cho Cận tiểu thư, nhưng trong thành phố này mọi người cho rằng, Cận tiểu thư là vợ của Tam thiếu gia mà nội bộ nhà họ Doãn quyết định, nhưng căn cứ tư liệu cho thấy, Doãn Tam thiếu có thể là..."
Trợ lý đặc biệt không tiếp tục nói nữa, đặt nắm tay ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, mấy lời cuối cùng khó có thể mở miệng.
Tống Kỳ Diễn háy anh ta một cái, không thúc ép anh ta nói tiếp, cúi đầu nhìn lướt qua tài liệu, khi nhìn đến hai chữ "Doãn Lịch" mới thả chậm tốc độ, sau đó vẻ mặt của hắn thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng hóa thành độ cong vểnh lên trên khóe miệng.
Quản gia riêng gõ cửa phòng, đứng ở ngoài cửa cung kính hướng đến Tống Kỳ Diễn đang xem tài liệu nói:
"Tống tiên sinh, đại sảnh dưới lầu có vị tiểu thư tìm ngài."
Tống Kỳ Diễn thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng, nhưng giọng nói lại vô cùng phiền chán: "Không gặp."
Quản gia riêng lưỡng lự còn muốn nói điều gì, trợ lý đặc biệt bên cạnh liền bổ sung: "Về sau phụ nữ không có được hẹn trước, hết thảy Tống tiên sinh không gặp, biết không?"
"Dạ, tôi biết rồi, vậy không quấy rầy ngài."
Quản gia riêng nhỏ giọng lui ra ngoài, trong khi nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, cô bấm điện thoại đến tiền sảnh:
"Mời truyền đạt vị Cận tiểu thư kia, Tống tiên sinh rất bận, nếu như muốn gặp mặt xin mời cô ấy hẹn trước..."
Cửa phòng mới vừa khép lại bỗng nhiên mở ra, quản gia riêng giật mình quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn tối sầm đứng ở nơi đó, một tay nắm tay cầm cửa, lông mày bằng phẳng từ từ uốn cong lên:
"Con mắt nào trông thấy tôi rất bận ?"
Quản gia riêng nhất thời cứng họng, sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt tuy tinh thần sa sút nhưng khôi ngô tuấn tú, sau đó trước mắt của cô là một trận gió mạnh quét qua, ở cửa phòng đã không còn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn.