Tống Kỳ Diễn, dường như em không thể không có anh rồi!Editor: Tâm Thường Lạc
Đi ngang qua một khu phố sầm uất, trên đường lớn khắp nơi đều là các quầy hàng, có bán đậu hủ thúi, có bán thịt dê xiên, cũng có bán nước trái cây, Cận Tử Kỳ dừng chân lại, Tống Kỳ Diễn cũng theo đó nhìn sang.
Cận Tử Kỳ đứng trước một cái lò nướng ở ven đường, đang nhìn chằm chằm bảng hiệu bày trước mặt lò nướng.
Tống Kỳ Diễn đi tới bên cạnh cô, Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi mỉm cười: "Mua cho em ăn đi."
"Cái gì?" Hắn không khỏi chớp đôi tròng mắt đen xuống.
Cận Tử Kỳ chỉ chỉ cái bảng hiệu đó, "Muốn ăn khoai lang nướng, nhưng mà em không có mang tiền, em biết anh có, cho nên, mua cho em đi, bảo bối cũng nói muốn nếm thử mùi vị khoai lang."
Nói xong, hai tay xoa bụng của mình để diễn tả ý kiến của bảo bối trong bụng.
Nhìn vào đôi mắt cô mang ý viết "Mua cho em ăn nhanh lên một chút, nếu không em sẽ không để ý tới anh", Tống Kỳ Diễn hầu như không có bao nhiêu do dự, lập tức bỏ ba đồng tiền mua khoai lang nướng.
Cận Tử Kỳ nhận lấy, lộ ra thần sắc vui vẻ, cô lột vỏ khoai lang ra, thì ăn say sưa ngon lành.
"Khi còn bé, mỗi lần em tan học trên đường về nhà, cũng sẽ nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ nhỏ vây quanh một cái lò nướng, cầm năm xu tiền hoặc một đồng tiền giấy kêu la mua khoai lang nướng. Em rốt cuộc chỉ ở trong xe hơi mà nhìn bọn họ hâm mộ, nhưng mà em không thể đi xuống, bởi vì em luôn luôn đều phải ghi nhớ, em là niềm kiêu hãnh của nhà họ Cận, là hi vọng trong mắt ông nội, em chỉ không ngừng cố gắng, lấy được nhiều tán thưởng hơn mới có thể làm cho mẹ em có thêm từng chút một vui vẻ yên tâm."
Cận Tử Kỳ nói tới chỗ này, lộ ra một nụ cười ấm áp, "Anh biết không? Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua em được ăn khoai lang nướng nữa, em đã quên lần đầu tiên khi ăn là mùi vị gì rồi, bất quá vẫn nhớ đến tâm tình lúc ấy, rất kích động cũng rất thấp thỏm, dù sao vẫn cảm thấy có ánh mắt ai đó đang vụng trộm mà giám sát từng cử chỉ phong thái của em."
Cô ngẩng đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, "Từ nhỏ đến lớn, con đường của em đều do gia tộc và trưởng bối an bài cho em, em không dám nói không, bởi vì em sợ nhìn đến sự thất vọng trong mắt của mẹ, khi còn bé thấy thứ gì không tốt tổng hội ở trên mặt tâm lý sẽ lưu lại ám ảnh. Có lúc thậm chí sẽ từ trong mộng tỉnh lại, em sợ một ngày nào đó tỉnh lại, mẹ đột nhiên không thấy, ba ba của em sẽ có một ngôi nhà mới, sẽ có một người con gái khác và một người người vợ khác, nhưng mà em cũng chỉ có một mình."
Trong đôi mắt trong suốt của Cận Tử Kỳ lúc này phản chiếu đầy ánh đèn đường, ánh nước lóng lánh sáng ngời.
Tống Kỳ Diễn bị cô nhìn chăm chú như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Khi cô ở trước mặt hắn xoay tròn người một cái, khi cầm khoai lang nướng chuẩn bị đi vào đường cái, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng nhảy ra phía trước một bước, đưa ra hai cánh tay vòng cô vào trong иgự¢ của mình.
Hắn không quên cô là phụ nữ có thai, còn là một người phụ nữ mang thai hay đột nhiên bộc phát tính trẻ con.
Cận Tử Kỳ chẳng qua là thưởng thức bộ dáng khẩn trương của hắn, mím đôi môi đỏ mọng cười khẽ, "Mới vừa rồi anh nghe lén đến bao nhiêu?"
Tống Kỳ Diễn ôm sát cô, không khước từ cô tùy ý dính vào, nghe cô hỏi, trầm ngâm một lát, mới chau đầu mày lại trả lời: "Không nghe thấy cái gì, anh nhìn thấy cậu ta đi qua, trong lòng không yên tâm nên đã đi theo qua."
"Cậu ta" trong miệng hắn, trong lòng cả hai đều biết rõ, cho nên hắn không nói thẳng.
Cận Tử Kỳ lại nhìn hắn chằm chằm không nháy mắt: "Anh không yên lòng cái gì?"
Là không yên tâm em cùng anh ta châm lại lửa tình, hay là không yên tâm em bị bọn họ khi dễ?
Tống Kỳ Diễn hơi nâng khóe miệng, hắn trêu ghẹo mà nắm chiếc cằm của cô lên, trong tròng mắt đen hẹp dài lộ ra ý cười nhẹ nhõm cùng một khuôn mặt thâm sâu khó lường thật không phù hợp: "Lần đầu tiên nướng khoai lang, là ăn với cậu ta sao?"
"Khi đó thuộc thời kỳ phản nghịch, chính mắt thấy ba ba ở sau lưng mẹ phản bội, nên muốn làm vài chuyện gì đó đưa tới sự chú ý của các người lớn. Khi đó quá trẻ tuổi cũng quá ngu ngốc, dù sao vẫn cho rằng tình yêu chính là tất cả, vì tình yêu mà có thể làm việc nghĩa không chùn bước, bây giờ nhìn lại, đó bất quá là bài học kinh nghiệm khắc sâu cho một thời tuổi trẻ ngông cuồng thôi."
Cô dừng lại một chút, cười cười, cúi đầu xuống cắn một miếng khoai lang.
Trong phút chốc, trong không khí tràn ngập hương thơm từ khoai lang nướng lan toả ra.
Cô nuốt xuống khoai lang trong miệng, mới nói tiếp: "Thật sự thì trong lòng em đã sớm biết em và anh ta từ lúc bắt đầu chính là một sai lầm không thể vãn hồi. Mẹ nói đúng, kết cục của cô bé lọ lem và Bạch Mã Hoàng Tử khả năng chỉ có xuất hiện ở trong cổ tích, trên thực tế, phải chỉ có môn đăng hộ đối. Nhưng mà em thì có chút không cam lòng. Nếu như năm đó không có phát sinh chuyện xui xẻo như vậy, em và anh ta cũng chưa chắc có thể tu thành chánh quả. Nhưng mà trong lòng luôn có một niệm tưởng: có lẽ chúng ta đã sớm hạnh phúc. Vì điểm không cam lòng này, khiến cho em trong rất nhiều năm đã không bỏ xuống được."
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn sâu kín mà nhìn sang cô, bàn tay chạy theo gương mặt đang rũ xuống của cô, mới vừa muốn nói gì, đầu ngón tay lại chạm phải một giọt nước lạnh như băng, ngưng đọng trên lòng ngón tay của hắn, ở dưới ánh đèn lóng lánh trong suốt.
"Sao vậy? Tại sao lại khóc?" Hắn có chút kinh ngạc, trong lòng lại cũng có chút bế tắc khó chịu.
Bởi vì đầu ngón tay hắn lưu lại một trận mát mẻ ướƭ áƭ.
Lông mi của Cận Tử Kỳ hơi hơi run rẩy, phản ứng theo bản năng mà giơ tay lên lau chùi khoé mắt, động tác có chút luống cuống.
Cô rất ít khóc, không có thời gian cũng không có cơ hội để khóc.
Chẳng lẽ, nước mắt cũng biết cô có chỗ mềm yếu có thể khóc lóc kể lể, thừa dịp phòng tuyến lơ lỏng mà dũng mãnh lao ra sao?
Cô nhìn khoai lang nướng trong tay, giọng nói trầm khàn mà lên tiếng: "Em không khóc."
Chẳng qua là thoáng quẩy người một cái, thì tránh được hắn ᴆụng vào, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, cầm khoai lang ấm nóng, vẫn là không có thói quen phơi bày mặt yếu ớt nhất ở đáy lòng trước ánh sáng.
Ánh nước bên khoé mắt khô cạn, cô mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, còn muốn mang vẻ cảnh thái bình giả tạo.
"Mới vừa rồi cầm khoai lang, không cẩn thận bị cay khói."
"Em đang khóc."
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào vành mắt đỏ hồng của cô, tâm tình rất bình tĩnh sảng khoái, tỉnh táo mà tuyên bố.
Một tay vẫn khư khư mà kéo cô, hơi dùng sức, tựa như muốn lấy được sự thừa nhận của cô.
Giả bộ kiên cường, bởi vì hắn cố ý vạch trần mà sụp đổ, cô không giãy dụa nữa, mặc cho hắn đỡ hai vai mình, rũ mi xuống, không lau khô hàng nước trợt thành một đường cong dọc theo khuôn mặt đi xuống.
Hai người ở một góc đầu đường giằng co, cho đến khi Tống Kỳ Diễn khẽ run rồi một cái, cảm giác
gió đêm lành lạnh, lại kéo cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của mình, một tay nâng cằm của cô lên, nhìn vào trong mắt cô.
“Tần Viễn phải không?” Hắn nhíu chân mày lên có chút phiền muộn.
Trong đôi mắt hắn không muốn câu trả lời, nhưng dứt khoát thẳng thắn ra như vậy, cũng tốt hơn nếu hai người đều tự mình ở nơi đó suy nghĩ lung tung, tự mình chặn một cái vách ngăn! Hắn đem tâm tình phơi bày ra ngoài, bao gồm sự lo lắng của hắn!
“Anh đối với quá khứ của em mặc dù không một rõ hai ràng nhiều, tối thiểu biết đại khái tình huống. Tần Viễn là quá khứ của em, anh để ý chính là, em đối với cậu ta, bây giờ thật sự không phải không có chút động lòng.”
Cận Tử Kỳ nhìn hắn thật sâu, thấy được đáy mắt hắn lưu tâm, cũng nhìn ra hắn khẩn trương.
Hắn lo lắng cô cho câu trả lời mà hắn không muốn nghe đến sao?
Cô hít sâu, từ Ⱡồ₦g иgự¢ thở ra một luồng khí vẩn ᴆục, trịnh trọng mà nhìn hắn chằm chằm, nhấn từng chữ một, tựa như giải thích, lại càng giống như là một loại cam kết: “Làm người, em không làm được nhất tâm lưỡng dụng.”
“Từ lúc trong đề tài của chúng ta xuất hiện Tần Viễn, tâm tình của em vẫn không bình thường.”
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ nhấp nháy bất định, hắn cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nét mặt của cô.
“Tử Kỳ, đối mặt với em, dường như anh luôn không hề tự tin.”
Giọng nói của hắn khàn khàn ngưng trọng, một tay đặt lên trái tim cô: “Không có tự tin, trở thành duy nhất của em.”
Cận Tử Kỳ giương khóe môi lên, đầu nhẹ nhàng áp vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, nhắm mắt lại ngăn nước mắt tràn ra.
Hồi lâu sau, cô mới ở bên gáy của hắn bùi ngùi thở dài, đem những sợ hãi của mình bao năm qua đều nói ra.
“Lần đầu tiên yêu, em không biết yêu. Gặp Tần Viễn, là khi đó em chờ đợi một sự ấm áp. Ai cũng có thể, em thừa nhận, không phải không thể không có anh ta. Em chỉ muốn tìm một người, để cho em cảm giác mình còn tồn tại có ý nghĩa.”
“Tần Viễn, Tô Hành Phong, em đều đã thử cùng bọn họ đi hết cả đường đời, nhưng mà đều đã thất bại.”
“Khi đó Tô Hành Phong nói cho em biết Kiều Niệm Chiêu sẽ là duy nhất của anh ta, em chỉ có thể cười gật đầu, chỉ sợ mở miệng nước mắt cũng rớt xuống. Nửa đêm, em cuối cùng tự hỏi mình, một Cận Tử Kỳ hiền lương thục đức không giữ được Tần Viễn, một Cận Tử Kỳ lạnh lùng kiêm đủ phong tình không giữ được Tô Hành Phong, rốt cuộc muốn một Cận Tử Kỳ như thế nào mới có thể giữ lại được một người đàn ông?”
Cho nên, không hề mong đợi nữa cái gọi là tình yêu, chỉ bắt đầu vì gia tộc mà sống, tựa như cái xác không hồn.
Da thịt bị nước mắt ma sát qua trong gió rét đau buốt từng cơn, một dòng ấm áp khô ráo đặt lên trên gương mặt cô, cô chậm rãi mở mắt ra, Tống Kỳ Diễn hôn nước mắt cô, sau đó cúi đầu, ngậm lấy cánh môi cô.
Cũng không lưu luyến triền miên như thường ngày, chẳng qua là nhẹ nhàng mà bốn cánh môi chạm nhau, hôn cẩn thận từng li từng tí.
Hắn ở bên môi cô thì thầm: “Cận Tử Kỳ, em có biết anh yêu thích em cỡ nào không?”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhón chân lên, đáp lại nụ hôn của hắn, dường như lời nói được thốt ra từ trong môi của hắn.
Cô nói: “Tống Kỳ Diễn, dường như em không thể không có anh rồi.”
-------------------------
Có lẽ là hai người sau khi hoàn toàn nói rõ nguyên nhân rồi, ngược lại khi bên cạnh nhau lại nổi lên hai phút lúng túng.
Mặc dù vẫn nắm tay, nhưng không khí yên lặng lại làm cho hai người cũng không dám hít thở với mức độ quá lớn.
Cận Tử Kỳ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lôi kéo tay của hắn, Tống Kỳ Diễn chậm dừng chân mà quay đầu nhìn cô.
Cô chần chờ trong giây lát, mới sâu kín mà mở miệng: “Khi nào thì anh biết em khôi phục trí nhớ?”
Tống Kỳ Diễn sửng sốt, ngay sau đó cười cười, ánh mắt cong cong , “Khi mới vừa rồi ở trên giường trong phòng bệnh.”
Tròng mắt của Cận Tử Kỳ chợt lóe, nhưng hắn vẫn nói rõ: “Nếu như em mất trí nhớ, em cũng sẽ không đối với chuyện năm đó nhớ rõ ràng như vậy, người bình thường cũng đã không làm được huống chi là người mất trí nhớ, trừ phi……Em cũng đã nhớ lại nó.”
“Em cho là anh sẽ bởi vì em cố ý giấu giếm mà mất hứng.”
Hắn cúi đầu, cằm cọ xát ở trên mặt của cô, thô nhám, râu ria lúng phúng, cọ cọ làm cho da thịt mềm mịn của cô khó chịu, hắn nhìn cô ghét bỏ, khóe mắt thêm vài phần ý cười.
“Mất trí nhớ thì thế nào, không mất trí nhớ thì thế nào, anh thích, vẫn luôn là Cận Tử Kỳ thiện lương, ác độc, thông minh, chậm lụt, xinh đẹp, khó coi, chỉ cần là em, đều rất thích.”
Phụ nữ, quả nhiên không qua nổi thử thách lời ngon tiếng ngọt của đàn ông!
Cận Tử Kỳ không nhịn được cong khóe môi lên, háy hắn một cái, nhưng thân thể lại tới gần dựa sát vào hắn.