Bầu không khí trên bàn cơm, có vẻ hơi nặng nề...?!
Tứ Nguyệt yên tĩnh một hồi, muốn làm dịu nặng nề này, thế là liền mở miệng cười nói: "Chẳng qua, ly hôn cũng tốt, ly hôn về sau em liền không cần mỗi tháng trở về biệt thự phía Tây ngoại ô, đều qua Tô gia, sau đó đóng vai con dâu thảo bồi cha đánh cờ bồi mẹ xem tivi, anh cũng biết, từ nhỏ em ghét nhất là đánh cờ cùng mấy phim ngôi tình cẩu huyết."
Tứ Nguyệt cố gắng để cho ngữ khí của mình trở nên có chút nhẹ nhõm: "Anh cũng không biết, mỗi tuần em đều phải luôn nhẫn nại mà làm hai chuyện như vậy, làm mà cảm thấy thống khổ. Mỗi lần em qua, đều phải mua quà cho họ, em không muốn mua giống nhau, nhưng quà cũng sẽ hữu hạn, mỗi lần em đều phát sầu nên mua cái gì, về sau cuối cùng em không cần vì những thứ này buồn rầu."
Tứ Nguyệt nói những lời này, rõ ràng là muốn làm dịu bầu không khí, tuy nhiên lại để sắc mặt Tô Niên Hoa tái nhợt.
Mấy lời rải rác này, dứt khoát trực tiếp lên án hôn nhân của bọn họ, cô nỗ lực và ủy khúc thế nào.
Tứ Nguyệt vẫn duy trì nụ cười như cũ, mặt mày cong lên, cười xinh đẹp chói mắt như vậy, ánh mắt, phản chiếu ánh đèn phòng ăn, sáng như ánh sao: "Quan trọng hơn là, về sau em cũng không cần uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, anhkhông biết, em ghét nhất là uống thuốc, mỗi lần nuốt thuốc, em đều cảm thấy cổ họng đặc biệt khó chịu..."
Tứ Nguyệt nói đến đây, nước mắt không thể khống chế rơi xuống, nụ cười trên mặt cô, làm sao cũng không duy trì được.
Cô nhớ tới những lời Tô Niên Hoa nói với Đường Thời, vì không để cho mình khóc thành tiếng, cô liền tiếp tục để cho mình nói: "Còn có, anh không biết, tác dụng phụ của Tђยốς tгáภђ tђคเ rất lớn, mỗi lầnem ăn xong, đều cảm thấy đặc biệt buồn nôn, sau đó kinh nguyệt không đều, không phải sớm, cũng là sau, gả cho anh nhiều tháng như vậy, em không có một lần ngủ được an ổn..."
Tứ Nguyệt nhớ tới mình ở căn phòng trống rỗng, ngơ ngác chờ Tô Niên Hoa, cũng nhịn không được úp sấp trên bàn khóc lên.
Vì tình yêu này, cô đã dùng hết toàn lực, cô nghĩ đến giao ra bao nhiêu cũng không đáng kể, chỉ cần sau cùng có thể có người cô yêu, cô liền thỏa mãn.
À, không phải, chỉ cần có thể cùng người mình yêu sinh hoạt một chỗ, cô liền thỏa mãn, không cần anh yêu cô, lòng anh có cô.
Thế nhưng cô không nghĩ tới, đến hy vọng xa vời đó, cô đều không thực hiện được.
Tô Niên Hoa nhìn sang cô gái vùi đầu thút thít, hốc mắt nổi lên tia đỏ.
Tứ Nguyệt khóc một hồi, ép buộc chính mình ngừng tiếng khóc, sau đó cúi đầu, lau nước mắt lung tung, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Niên Hoa, hung hăng hít một hơi, nói: "Xin lỗi, em không nên nói nhảm nhiều như vậy."
Nói xong, Tứ Nguyệt muốn làm dịu bầu không khí, tự cho là rất có tính hài hước nói: "Chẳng qua, lúc trước anh nói không có sai, may mắn chúng ta không có đứa bé, đến khi kết thúc, cũng lưu loát, không dây dưa dài dòng."
Đây là lúc anh từng để cho cô ăn Tђยốς tгáภђ tђคเ, nói với cô, hiện tại cô còn trả lại cho anh.
Lúc đầu anh hành động vậy, xác thực là muốn ép cô ly hôn với mình, thế nhưng anh không ngờ tới, tạo hóa trêu người, lúc anh muốn cùng cô bắt đầu lại từ đầu đoạn, cô lại lên tiếng nói kết thúc.
Tô Niên Hoa rất muốn mở miệng giữ Tứ Nguyệt lại, thế nhưng những lời trong miệng cô lên án anh, để anh căn bản không có mặt mũi mở miệng giữ lại, ánh mắt Tô Niên Hoa bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tứ Nguyệt hồi lâu, sau cùng chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu Nguyệt, em thật sự chắc chắn."