Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em là hận Tiểu Nguyệt, em cư xử như thế thậm chí em..."
Tô Niên Hoa nói tới đây đột nhiên dừng lại.
Kỳ thật anh ta tiếp tục muốn nói đúng lắm, anh ta rõ ràng không thích cô, lại còn cầm thân thể của cô vũ nhục cô, sau đó để cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp.
Lúc ấy anh ta làm việc này cũng không nghĩ quá nhiều cái khác, anh ta chỉ muốn để cho Tứ Nguyệt ૮ɦếƭ tâm hoàn toàn, tuyệt vọng với anh ta, sau đó tách ra cùng anh ta hoàn toàn.
Nhưng mà hiện tại anh ta cũng không biết mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đột nhiên nhớ lại những chuyện đã làm, anh ta có một loại suy nghĩ muốn Gi*t mình.
Những thứ tâm tình thay đổi rất nhỏ này chỉ có một mình anh ta biết, giờ phút này ngay cả nguyên nhân cũng không có làm rõ ràng, làm sao có thể sẽ nói cho Đường Thời, cho nên một hồi lâu sau Tô Niên Hoa vẫn chỉ nói suy nghĩ lúc trước thay Tứ Nguyệt chắn đao của mình: "Mặc kệ em đối với cô ấy như thế nào, tức giận như thế nào, nhưng mà thời điểm em ta nhìn thấy cô ấy có nguy hiểm tánh mạng, em cũng không thể ngồi yên không lý đến, anh ngẫm lại a, dù sao chúng ta cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho dù là ở mặt ngoài trở mặt thành thù, nhưng mà chung quy cô ấy vẫn là em gái em thương yêu nhiều năm như vậy, em làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy đi tìm ૮ɦếƭ, cho nên em liền cản một đao thay cô ấy."
---
Trong phòng khách đặc biệt yên tĩnh, xuyên qua di động Đường Thời, Cố Khuynh Thành mở loa ngoài, trong di động chậm rãi truyền đến câu chữ rõ ràng của Tô Niên Hoa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Nguyệt vốn trắng xanh, lúc này không có một chút huyết sắc, ngay cả làn môi đều là màu trắng.
Thì ra một đao cô vẫn tâm tâm niệm niệm kia, một đao cô còn lưu lại một tia hi vọng kia, cũng không phải bởi vì Tô Niên Hoa rốt cục có tình cảm với cô.
Sở dĩ cô có thể đổi lấy Tô Niên Hoa chắn một đao kia thay cô bất quá là ỷ vào giao tình cô và anh nhiều năm như vậy.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trước sau như một của Đường Thời: "Vậy tương lai cậu và Tiểu Nguyệt, lại là tính thế nào?"
----
Tô Niên Hoa nghe lời nói Đường Thời, sau một lúc lâu không có lên tiếng.
Có chút thời điểm tâm ngoan độc bất quá là vì một hơi thở, tâm anh tàn nhẫn ngoan độc với Tứ Nguyệt ở thời điểm anh nằm viện liền chặt đứt, bây giờ đây anh cũng không có tiếp tục ý nghĩ bức cô ly hôn cùng anh.
Cho nên đối với anh mà nói đáy lòng anh cũng không biết tương lai chính mình và Tứ Nguyệt có tính toán gì không.
Tô Niên Hoa rũ mắt xuống tiếp tục nói:" Không có tính toán gì, có lẽ liền bình an vô sự qua cả đời như vậy, dù sao trên thế giới này còn nhiều hôn nhân không có tình yêu, không phải đều êm đẹp sao."
Thời điểm nói tới đây Tô Niên Hoa nhẹ cười hai tiếng, làm cho giọng điệu chính mình trở nên hơi chút thoải mái, tiếp tục mở miệng nói: "Ca, anh cho là người người đều như là anh và Khuynh Thành sao, sinh thời có thể cùng người mình thiệt tình yêu, kết hôn, sinh con, hạnh phúc đến già."
---
Nghe đến đó Cố Khuynh Thành cảm giác toàn thân Tứ Nguyệt đều đã bắt đầu run rẩy, cô vội vươn tay ra tắt điện thoại mình cùng Đường Thời.
Thiếu đối thoại Đường Thời và Tô Niên Hoa truyền đến, trong phòng có vẻ có chút yên lặng, đáy lòng Cố Khuynh Thành lo lắng không yên, cô thật cẩn thận lên tiếng: "Tiểu Nguyệt, cậu..."
Câu nói kế tiếp Cố Khuynh Thành còn chưa nói xong Tứ Nguyệt liền hít hít cái mũi giống như không có việc gì, quay đầu nhợt nhạt cười cười với Cố Khuynh Thành: "Tớ không sao, thời gian không còn sớm, tớ phải đi công ty đi làm, Khuynh Khuynh, thời điểm về nhà lái xe chậm một chút."