Tô Niên Hoa là khách hàng vip tại khách sạn Bốn mùa, giám đốc khách sạn nhận biết Tô Niên Hoa, nhìn anh đến, liền trực tiếp dẫn anh qua phòng quen.
Tô Niên Hoa ôm Tôn Dĩnh vào phòng tắm, chuẩn bị mở vòi tắm rửa cho Tôn Dĩnh, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, gọi giám đốc, để anh ta an bài một nữ phục vụ tới giúp Tôn Dĩnh tắm rửa, sau đó lại phân phó giám đốc chuẩn bị một bộ đồ nữ cho Tôn Dĩnh.
Nữ phục vụ viên giúp Tôn Dĩnh tắm rửa xong, sau khi mặc quần áo tử tế, Tô Niên Hoa mới ôm Tôn Dĩnh ra, đặt ở trên giường khách sạn.
Lúc này Tôn Dĩnh uống nhiều, đã ngủ thật say, bời vì rượu cồn, mặt có vẻ hơi đỏ, môi lại có chút trắng, khóc qua nên mắt sưng giống hạch đào.
Tô Niên Hoa cầm lấy dầu hồng hoa, xoa Ϧóþ lên chân cho Tôn DĨnh, đứng lên, đắp kín chăn cho Tôn Dĩnh, sau đó giương mắt, nhìn về phía Tôn Dĩnh.
Tô Niên Hoa đứng cạnh giường một lúc, thu tầm mắt lại, yên lặng cầm lấy điều khiển từ xa, đóng đèn trong phòng ngủ, sau đó chuẩn bị rời đi, tay của anh lại bị Tôn Dĩnh bắt được.
Tô Niên Hoa chấn động, cúi đầu xuống, liền nhìn cô gái vốn đang nhắm mắt ngủ, đã mở to mắt, đỏ mắt nhìn anh.
Trong phòngcó vẻ hơi yên tĩnh, Tô Niên Hoa cũng không có động.
Tôn Dĩnh nắm lấy cổ tay Tô Niên Hoa, khí lực lớn một chút, cô nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa một hồi thật lâu, sau đó bỗng nhiên lôi kéo cổ tay Tô Niên Hoa, kéo Tô Niên Hoa xuống, vừa lúc ép trên người mình.
Tô Niên Hoa bỗng nhiên cứng ngắc, cả người còn chưa có lấy lại tinh thần, Tôn Dĩnh đột nhiên vươn tay, nhốt chặt cổ Tô Niên Hoa, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt anh, giọng nói sau khi uống rượu, có vẻ hơi khàn khàn: "Niên Hoa, em biết, anh không bỏ được em."
Hai người cách có chút gần, khi Tôn Dĩnh nói chuyện, Tô Niên Hoa cảm giác rõ ràng được hơi thở quen thuộc phả vào mũi, cánh môi anh không nhịn được mấp máy, không có lên tiếng nói chuyện.
Tôn Dĩnh nhìn Tô Niên Hoa không có phản ứng, lông mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó liền chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu, hôn lên môi Tô Niên Hoa.
Môi Tôn Dĩnh, càng đến gần, rõ ràng cảm giác trong trí nhớ quen thuộc, thế nhưng Tô Niên Hoa lại cảm thấy lòng mình, không có giống như trước mà kịch liệt rung động, thậm chí anh cảm giác được lòng mình, bình tĩnh như nước, vậy mà không có chút gợn sóng nào.
Khi môi Tôn Dĩnh chỉ kém một li là dán lên môi Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa bỗng nhiên nghiêng đầu.
Tôn Dĩnh hôn thất bại, thần sắc hơi ngừng lại một giây đồng hồ, sau đó mới mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa không có nhìn Tôn Dĩnh, mi tâm khẽ động, sau đó liền vươn tay, không có do dự chút nào kéo cánh tay Tôn Dĩnh ra: "Thời gian không còn sớm, em uống không ít rượu, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nói xong, Tô Niên Hoa liền đứng dậy..
Tôn Dĩnh lại vươn tay một lần nữa, bắt lấy cánh tay Tô Niên Hoa, mở miệng nói chuyện mang theo nũng nịu: "Niên Hoa, em muốn anh ở với em."
Ám chỉ trong lời nói, rất rõ ràng, Tô Niên Hoa nắm tay thành quyền, nuốt hai ngụm nước bọt, nói: "Tiểu Dĩnh, anh đã kết hôn."