Cố Khuynh Thành có chút nói không được, khuôn mặt cô đỏ giống như là có thể nhỏ máu.
Đường Thời nghe xong Cố Khuynh Thành nói, sững sờ sững một chút, sau đó một giây liền xoay người, đặt Cố Khuynh Thành bên dưới.
Đường Thời và Cố Khuynh Thành đã từng có rất nhiều lần tiếp xúc da thịt, thế nhưng lúc này đến, không biết là cách thời gian quá lâu, hay là hạnh phúc đến quá nhanh, để Đường Thời có chút thẫn thờ hành động anh hôn vuốt ve Cố Khuynh Thành, cẩn thận từng li từng tí giống như người mới vào nghề.
Sau cùng khi Đường Thời xâm nhập trong thân thể Cố Khuynh Thành, đã lâu mới thấy cảm giác ấm áp đó, để cả thể xác và tinh thần anh đều rung động, mãnh liệt kích thích, khiến cho anh suýt nữa cứ như vậy tước νũ кнí đầu hàng.
Đường Thời cố nén cảm giác choáng váng Cố Khuynh Thành mang cho mình, đặt Cố Khuynh Thành ở dưới, yên tĩnh ước chừng một phút đồng hồ, hơi gấp rút ra vào Dụς ∀ọηg của mình, sau đó cúi đầu xuống, hung hăng ngăn chặn môi Cố Khuynh Thành, cùng anh hưởng thụ tình yêu, đặc thù triền miên cùng hạnh phúc.
Ngoài cửa sổ gió táp mưa sa, sấm sét vang dội, bên trong cửa sổ một phòng kiều diễm, xuân quang cả phòng.
Có lẽ là đã lâu không có tham vui như thế, tinh lực Đường Thời tràn đầy có chút doạ người, phóng túng chính mình ba lần, sau đó mới ôm Cố Khuynh Thành, xụi lơ ở trên giường.
Thân thể hai người, đều bị mồ hôi thấm ướt, dấp dính lại để bọn họ không chút để ý khó chịu, tương phản mà nói thì thấy thỏa mãn quanh quẩn hai người.
Trên đồng hồ châu âu treo tường, phát ra tiếng tích tác, Đường Thời đợi đến khi mình phục hồi thể lức, mới ôm Cố Khuynh Thành, qua phòng tắm tắm rửa cho hai người đơn giản một cái.
Một lần nữa nằm lại trên giường, Cố Khuynh Thành giống như một vũng nước, hữu khí vô lực ở trong lòng Đường Thời.
Toàn thân cô mềm nhũn không có nửa điểm khí lực, hơi mệt, tinh thần phấn lại không ngủ được.
Đường Thời phóng túng quá độ, cho dù thể lực có tốt, lúc này cũng thoáng có chút rã rời, anh ôm lấy Cố Khuynh Thành, nghe tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, nghĩ đến chính mình cầu hôn với Cố Khuynh Thành, nói tới giấc mơ kia.
Trước khi ngủ hôn em, nửa đêm ôm em, tỉnh lại có em.
Lúc này, thật đúng là mộng tưởng thành thật.
Đường Thời nghĩ tới đây, không nhịn được càng ôm thân thể mềm mại của cô vào.
Cố Khuynh Thành dán lên Ⱡồ₦g иgự¢ Đường Thời, nghe tiếng tim đập có lực của người đàn ông, không nhịn được đếm sổ, khi cô đếm tới một trăm lẻ ba, cô đột nhiên nghĩ đến từ kim bích huy hoàng đi ra, anh cõng mình, chính mình nhắc tới Trần Mặc Thâm, anh hỏi mình vấn đề kia: Em, có phải ưa thích Trần Mặc Thâm hay không?
Tại sao Đường Thời có thể có suy nghĩ đó?
Cố Khuynh Thành không nhịn được cọ đầu ở trước иgự¢ Đường Thời, ngẩng đầu, nhìn qua cằm Đường Thời, lên tiếng hô một câu: "Thời."
"Hả?" Người đàn ông hơi hơi cúi đầu, cánh môi vừa lúc chạm vào mi cô.
Cố Khuynh Thành chớp mắt mấy cái, hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Anh vì sao lại cảm thấy em thích Trần Mặc Thâm?"
Cố Khuynh Thành hỏi ra vấn đề này, Đường Thời mới nhớ tới chuyện cũ ba năm trước để cho lòng mình canh cánh, cổ họng anh lên xuống hai lần, âm điệu có chút thanh cạn hỏi: "Khuynh Khuynh, ba năm trước đây, tại sao em lại cùng Trần Mặc Thâm qua Chu Trang?"