Chương 82: Nợ mới, nợ cũ cùng tính một lượt (2)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Lúc đó tôi vẫn cho là anh ấy thất thần, nhưng có một lần tôi tới phòng làm việc tìm anh ấy, gõ cửa nửa ngày, anh ấy cũng không có phản ứng, tôi liền trực tiếp đi tới, chờ tôi tới gần một chút, anh ấy liền chợt khép máy tính lại, mặc tốc độ rất nhanh, thế nhưng tôi vẫn thấy rõ, anh ấy lại đang ngẩn người về phía máy tính, mà trên màn hình máy tính, là một tấm hình của Khuynh Khuynh... ## “
Lúc Lục Nhiên nói chuyện này, bốn người đều đồng loạt trầm mặc.
”Mấy người đều đã nói, tôi đây cũng nói một chuyện, lúc nào mấy người gặp qua anh ấy uống nhiều? Tôi gặp một lần.” Lâm Cảnh Thần nói đến đây, hơi nhíu mày, giống như là đang suy nghĩ thời gian cụ thể: “Đại khái chính là hứ năm Khuynh Khuynh đi Anh quốc, vốn là buổi tối anh ấy ra ngoài nói chuyện làm ăn, kết quả đến khuya cũng chưa trở lại, sau tôi nhạn được một cú điện thoại, là quản lý quán bar gọi tới, nói anh ấy uống nhiều, để đi đưa về, lúc đó tôi thấy người quản lý nói chuyện vô nghĩa, tửu lượng anh ấy rất tốt có thể uống rượu như là uống nước, chẳng qua là bởi vì đúng điện thoại anh ấy gọi tới, nên tôi lái xe đi đón, lúc đó tôi còn nghĩ, có phải anh ấy cố ý đùa tôi hay không, kết quả khi tôi đẩy cửa vào, liền thấy anh ấy chật vật ngồi hẳn dưới đất, bên cạnh đều là vỏ chai, có rượu tây, có rượu trắng, có bia, còn có Cocktail, gioongs như số đó cộng lại có thể nhấn chìm anh ấy, còn rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, lúc đó tôi hoàn toàn không thể tin được đó là anh ấy, lúc đó anh ấy uống say như ૮ɦếƭ, tôi phải nhờ quản lý quán bar trợ giúp, mới đưa được anh ấy lên xe, tôi cho quản lý quán bar tiền boa, chờ quản lý quán bar đi, tôi thấy anh ấy gập người, sợ anh ấy muốn ói, liền đỡ đầu anh ấy, kết quả anh ấy nằm lấy tay tôi, mở miệng kêu hai chữ Khuynh Khuynh.”
Sau khi Lâm Cảnh Thần nói đến đây, bỗng nhiên hơi dừng lại: “Đêm đó anh ấy chỉ nói hai chữ, nói với mọi người, đã qua ba năm, tôi vẫn nhớ rõ cái giọng nói kia, đặc biệt bất lực. Mọi người nói xem, từ nhỏ đến lớn, anh muốn gì mà không có, tại sao lại bất lực!”
Sau khi Lâm Cảnh Thần nói xong chuyện này, trên bàn trầm mặc lúc lâu.
Ước chừng quá trọn năm phút, Tô Niên Hoa mới giơ ly rượu, nói: “Trên thế giới này chỉ có một Cố Khuynh Thành mới có thể để cho anh ấy như vậy!”
Lục Nhiên nói: “Mặc kệ thế nào, bây giờ hai người cô nam quả nữ ở một phòng, nhất định sẽ phát sinh gì đó, cuối cùng có thể nhìn thấy anh ấy mang sắc mặt tốt, tới làm một ly, cùng chúc mừng.”
Bốn người đồng thời giơ ly, ᴆụng nhau, ngay lúc bọn họ chuẩn bị uống sạch, bất chợt Tứ Nguyệt lanh mắt nhìn thấy Đường Thời từ trong thang máy đi ra.
Tay Tứ Nguyệt giơ ly rượu hơi dừng lại một chút, sau đó lắp ba lắp bắp nói: “anh, anh ấy,.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc