Cố Khuynh Thành chỉ nói một câu: "Thời, lúc anh tính tiền, em đi qua toilet, sau đó rửa tay thời điểm, ᴆụng phải Trần Mặc Thâm... * "
Cố Khuynh Thành nói tới Trần Mặc Thâm rất lơ đãng, đến khi cô nói xong, mới ý thức tới mình nhắc tới Trần Mặc Thâm, sau đó cô liền nghĩ đến, cảnh mình ᴆụng phải Trần Mặc Thâm:
Cố Khuynh Thành từ toilet nữ đi ra, Trần Mặc Thâm vừa lúc từ trong toilet nam đi ra, Trần Mặc Thâm hơi hơi sững sờ một chút, sau đó mở miệng, hô một tiếng tên Cố Khuynh Thành: "Khuynh Thành."
Cố Khuynh Thành mặt mày cong cong tươi cười, tự nhiên chào hỏi một tiếng với Trần Mặc Thâm, sau đó đi về phía bồn rửa tay, mở vòi rửa.
Trần Mặc Thâm đứng sau lưng Cố Khuynh Thành, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi thật lâu, mới cất bước, đi đến bên cạnh Cố Khuynh Thành, mở ra một cái vòi khác, anh thoáng có chút không quan tâm mà rửa tay, khi Cố Khuynh Thành đóng lại vòi nước, Trần Mặc Thâm cũng đóng vòi nước theo, anh rút ra một tờ giấy, lau sạch sẽ tay mình, ném vào trong thùng rác, Cố Khuynh Thành đối lại mở miệng nói một câu: "Gặp lại."
Trần Mặc Thâm cũng trả lại câu "Gặp lại", sau đó nhìn Cố Khuynh Thành quay người rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng gọi Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành dừng chân, quay đầu nhìn qua Trần Mặc Thâm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc Đường Thời mang cho cô.
Trần Mặc Thâm chỉ là cảm thấy vì trí yếu điểm giống như là bị cái gì ngăn chặn, vô cùng khó chịu, anh dùng khí lực lớn, mới để cho mình phát ra tiếng: "Khuynh Thành, anh có thể không tham gia hôn lễ của em hay không."
Cố Khuynh Thành biểu lộ hơi giật mình một chút: "Sao vậy?"
Trần Mặc Thâm cong môi cười, giọng nói bình tĩnh mang vẻ một tia thương cảm: "Anh vào tháng trước đã gửi đơn xin xuất ngoại về phía công ty bên anh, vào mấy ngày trước đã được trả lời, gần nhất anh sẽ phải đi xuất ngoại."
Trần Mặc Thâm nói đến đây, dừng một cái, lại bổ sung một câu: "Về sau có lẽ đều sẽ không trở về."
Trần Mặc Thâm không có chờ Cố Khuynh Thành nói chuyện, liền cong môi cười nói: "Cho nên, Khuynh Thành, anh sẽ chúc em tân hôn hạnh phúc."
Nói xong Trần Mặc Thâm không có chờ Cố Khuynh Thành nói chuyện, cất bước trực tiếp đi qua bên người cô, đi ra nhà vệ sinh.
Đến cả một tiếng gặp lại anh cũng không nói.
Đây là anh trong cuộc đời này, lần đầu tiên tạm biệt Cố Khuynh Thành, dẫn đầu rời đi trước.
Trước kia, đều là anh nhìn vào bóng lưng cô.
Cố Khuynh Thành ghé vào bả vai Đường Thời, nghĩ đến Trần Mặc Thâm rời đi, tâm đột nhiên trở nên có chút nói không nên lời.
Cô đối với Trần Mặc Thâm, là thật sự không có nửa điểm yêu thương, có lẽ khi Trần Mặc Thâm giúp cô che giấu thân phận bọn nhỏ, Trần Mặc Thâm ở trong sinh mệnh của cô, căn bản cũng không lưu lại được nhiều sóng gió.
Thế nhưng là lúc này Trần Mặc Thâm muốn đi, cũng không tiếp tục trở về, cô phát hiện, chính mình lại có điểm khó chịu nói không nên lời, giống như là mất đi một người bạn khiến cô khó chịu như vậy.
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, không nhịn được mở miệng nói lần nữa: "Thời, Trần Mặc Thâm nói cho em biết, anh ấy sẽ đi Anh Quốc, khả năng về sau cũng sẽ không trở lại."
Đường Thời cảm giác được trong lời nói của Cố Khuynh Thành phiền muộn, thần sắc anh trở nên có chút sa sút, anh cõng Cố Khuynh Thành, từ đầu đến cuối không có lên tiếng, nghe Cố Khuynh Thành nhắc tới Trần Mặc Thâm.
...