Tại hiện trường bữa tiệc sinh nhật, vẫn ồn ào náo nhiệt như trước. (.. ~
Tô Niên Hoa, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tứ Nguyệt, bốn người bưng ly rượu, thỉnh thoảng ᴆụng ly uống vài ngụm.
Nhìn qua giống như tâm tình bốn người đều tốt.
Tô Niên Hoa chuốc một ly rượu tây vào bụng: “Từ sau khi Khuynh Khuynh về nước, mấy người không biết, tôi đều thay anh cả, vội muốn ૮ɦếƭ, mượn lần trước Khuynh Khuynh bị thương cổ chân đưa đi bệnh viện, anh ấy rõ ràng đến vì Khuynh Khuynh, kết quả hết lần này tới lần khác nói tới tới để lấy văn kiện hợp tác, rõ ràng ăn ở hai lòng, nay anh ấy, rất đàn ông, lai có thể đưa Khuynh Khuynh đi, theo tôi thấy, anh ấy sớm nên như vậy!”
Lâm Cảnh Thần thì y hết bậc thầy phân tích, mở miệng nói: “Anh ấy, tâm tư bên ngoài, tôi đoán không ra mà cũng không dám đoán, thế nhưng tâm tư anh ấy đối với Khuynh Khuynh, mấy năm nay tôi cũng nhìn thấy, lúc Khuynh Khuynh tặng quà, anh ấy không nể mặt Khuynh Khuynh, bị nhiều người chế giễu như vậy, nhìn ngoài anh ấy làm bộ như không quan tâm, kỳ thực trong lòng lại càng hcus ý việc Khuynh Khuynh bị người ngoài nói vào, sở dĩ cố ý ở trước mặt nhiều người như vậy, mang Khuynh Khuynh rời đi, chính là muốn nói cho mọi người biết, phía sau Khuynh Khuynh có anh ấy, để cho người khác phải tôn kính với Khuynh Khuynh!”
Lục Nhiên giơ bình rượu, rót đầy cho bốn người, liếc mắt nhìn Tứ Nguyệt, hỏi: “Lão tứ, không phải cô vừa điện thoại hỏi, anh ấy mang Khuynh Khuynh đi đâu sao?”
Tứ Nguyệt nói: “Lên 'phòng cho tổng thống' trên lầu.”
Tô Niên Hoa vừa nghe đến mấy chữ này, lập tức hứng thú: “Mọi người nói xem anh ấy, cùng Khuynh Khuynh ở trên lầu, có thể ôn chuyện cũ hay không?”
Nói xong, vẻ mặt của Tô Niên Hoa có chút ảo não: “Sớm biết tôi đã chuẩn bị thuốc, sau đó cho Khuynh Khuynh dùng, khi vào trong phòng, nhất định Khuynh Khuynh chủ động với anh ấy, anh ấy tuyệt đối vui vẻ trong lòng, đến lúc ăn no thoả mãn, đến sáng ngày mai tỉnh lại, tuyệt đối tâm tình anh ấy sẽ vô cùng tốt! Những ngày an nhàn của chúng ta sẽ đến!”
Lục Nhiên cười: “Được, Lão Ngũ, ngươi sạch xả chút vô dụng, ta anh, mị lực, còn cần phải kê đơn? Không làm được hiện tại ta anh, đang sanh long hoạt hổ đối đãi Khuynh Khuynh đây?”
Lâm Cảnh Thần nói phốc: “Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, tuy là anh ấy và Khuynh Khuynh cái này hơi trễ, cách ba năm mới đến, thế nhưng, mấy người không biết, mỗi lần vào ngày mùng 10, nhìn thấy anh ấy một mình lái xe đi tới Hồng Viên, trong lòng tôi lại khó chịu, mỗi lần quản lý nơi đó đều gọi điện thoại cho tôi, nói anh ấy chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, không ăn không uống, mà anh ấy lại có khi nào như vậy?”
”Kỳ thực anh ấy không chỉ vào mỗi mùng 10 hàng tháng là nhớ Khuynh Khuynh, mấy người có nhớ không, rất nhiều lần ở trong phòng làm việc thấy anh ấy ngồi đờ ở trước mấy tính không?” Lục Nhiên bị Lâm Cảnh Thần nhắc tới chuyện cũ, biểu tình lập tức nghiêm túc.
...