Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành trên giường dùng chăn đem chính mình che phủ cực kỳ chặt chẽ, thoáng có chút ưu sầu giơ tay lên, vuốt vuốt ấn đường của mình, sau đó đứng lên, cũng lên giường, đem Cố Khuynh Thành kéo vào trong иgự¢ của mình: "Khuynh Khuynh?"
Cố Khuynh Thành hờn dỗi nghe được thanh âm Đường Thời như thế, trực tiếp xoay người, cách Đường Thời xa xa, cho Đường Thời cái lưng.
Đường Thời bất đắc dĩ vươn tay, đem Cố Khuynh Thành lần nữa kéo vào rồi trong иgự¢ của mình, thật chặt mà ôm lấy, dán bên tai của cô, tiếp tục thấp giọng mở miệng, nói: "Mất hứng?"
Nói nhảm! Cố Khuynh Thành đáy lòng chửi một câu, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, lại một lần nữa vươn tay, đẩy Đường Thời ra, tiếp tục bọc chăn lăn xuống, nằm cách xa Đường Thời đưa lưng về phía anh.
Đường Thời không có chút nào không nhịn được mà lại một lần nữa vươn tay đem Cố Khuynh Thành kéo vào trong иgự¢, Cố Khuynh Thành tiếp tục đẩy...
Như thế không biết bao nhiêu lần, Cố Khuynh Thành tinh bì lực tẫn, rốt cuộc cuối cùng vẫn là biết điều một chút tựa trong иgự¢ Đường Thời, đã ngủ.
Mười một giờ, Tô Niên Hoa nằm ở giường bệnh, nhắm mắt lại, cả người lăn qua lộn lại, không có nửa điểm bối rối, đến cuối cùng, anh không nhịn được có chút phiền não vén chăn lên, thời điểm muốn ngồi dậy, lại nghe đến thanh âm cửa phòng bệnh mình bị đẩy ra, Tô Niên Hoa vội vàng nằm xuống, giả bộ ngủ
Người tới, tiếng bước chân rất nhẹ, đi thẳng đến bên giường bệnh anh, anh nghe thấy được mùi hương quen thuộc thoang thoảng, mới biết được, là Tứ Nguyệt đã tới.
Tô Niên Hoa thẳng tắp nằm ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, một lát sau, anh cảm giác được Tứ Nguyệt cúi xuống, giống như là ở nhét cái gì, sau đó bị cô xốc chăn ra, nhẹ nhàng mà trùm lên trên người của anh.
Tô Niên Hoa theo bản năng ngừng hô hấp, mặc dù anh nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng mà anh có thể nghe rất rõ tiếng sột soạt, phân biệt ra được Tứ Nguyệt kéo đến một cái ghế, ngồi ở bên giường bệnh anh.
Tô Niên Hoa cố không mở mắt, liền an tĩnh nằm như vậy.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, qua không biết bao lâu, ở thời điểm Tô Niên Hoa đều muốn ngủ, anh cảm giác được có một cái tay trong lúc bất chợt nhẹ nhàng mà rơi vào trên bờ môi của mình, cả người anh trong nháy mắt thanh tỉnh lại, nếu không phải anh kịp thời khống chế được chính mình, anh suýt nữa cứ như vậy sững sờ nhảy lên.
Đó là ngón tay Tứ Nguyệt, mềm mại tinh tế, khẽ ᴆụng ᴆụng môi của anh, sau đó ngay tại chuyển đến mũi của anh, đôi mắt, lông mày, cuối cùng dừng ở tóc anh.
Cô hẳn là cho rằng anh dã ngủ thi*p đi, cho nên mới ᴆụng vào anh như thế.
Tô Niên Hoa toàn thân căng thẳng, tay giấu ở trong đệm chăn, siết thật chặt thành quả đấm.
Qua không quá nửa phút, anh cảm giác được đỉnh đầu của mình, xuất hiện một đoàn bóng ma, đoàn bóng ma kia càng ngày càng thấp, anh cảm giác được môi của cô, đang dần dần mà gần sát môi của anh, máu toàn thân anh trong nháy mắt đọng lại, trái tim của anh cũng theo đó ngừng đập.
Anh thừa nhận, anh chơi bời, qua vô số người, nhưng là bất kể anh cùng những người đàn bà kia chơi như thế nào, anh nhưng chưa từng có hôn qua các cô.
Duy chỉ có... Tôn Dĩnh... bị Tứ Nguyệt bức ra nước ngoài, để cho anh lần đầu tiên trong đời có ý định ở bên một cô gái, là cô gái duy nhất cả đời này anh hôn môi qua.