Cái weibo kia kèm theo hình ảnh áo cưới, xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm.
Lập tức Cố Khuynh Thành bởi vì không được cầu hôn mà tâm tình mất mác, lại một lần nữa hỏng bét.
Cô đưa điện thoại di động để ở trước иgự¢, ngẩng đầu, nhìn Đường Thời tỉ mỉ sấy tóc cho mình, sau đó con ngươi nhẹ nhàng đảo lòng vòng, nói: "Đường Thời, anh biết không? Hôm trước em xem ti vi, thấy được một cái cảnh tượng."
"Cảnh tượng gì? " Đường Thời tự nhiên mà đem đầu Cố Khuynh Thành khẽ chuyển, tiếp tục sấy.
"Chính là một người đàn ông cầu hôn một người phụ nữ, đem chiếc nhẫn đặt ở trong bánh ngọt, người phụ nữ kia thời điểm ăn bánh ngọt, không cẩn thận hàm răng bị cách một cái, cô ấy phun ra, kết quả lại là một chiếc nhẫn kim cương, trong nháy mắt sững sờ, sau đó người đàn ông thừa dịp cô ấy ngẩn người, hướng về phía cô ấy nói, gả cho anh đi, có cảm thấy rất lãng mạn hay không?"
Đường Thời nghe trình bày Cố Khuynh Thành xong, ấn đường khẽ nhíu lại: "Người đàn ông kia thật là ngớ ngẩn, nếu như cô bạn gái không cẩn thận đem nhẫn kim cương nuốt vào, làm sao bây giờ?"
Cái gì chứ! Cô kể cái cảnh tượng này, mục đích là cầu hôn, căn bản không phải chiếc nhẫn có thể bị nuốt vào trong bụng hay không!
Cố Khuynh Thành không nhịn được âm thầm mà hếch môi lên, rũ mắt xuống, không có lên tiếng, cái gì gọi là người đàn ông kia ngớ ngẩn, người ta có ngớ ngẩn cũng biết cầu hôn! Nhưng là Đường Thời anh thì sao? Ngay cả cầu hôn cũng không biết, chẳng phải là ngớ ngẩn hơn sao?
Cố Khuynh Thành im lặng, khiến cho phòng ngủ, trong nháy mắt lộ ra vẻ an tĩnh, chỉ có thanh âm máy sấy phần phật phần phật không ngừng vang lên.
Một lát sau, Cố Khuynh Thành mở mắt, do dự một chút, có chút chưa từ bỏ ý định cầm lên điện thoại di động của mình, phát cái weibo về áo cưới cô vừa xem kia: Từng nghĩ tới một tràng cảnh tốt đẹp, đó chính là được cầu hôn, sau đó mặc vào áo cưới như vậy, đi vào lễ đường, cuối cùng còn kèm theo vẻ mặt đỏ hồng.
Cố Khuynh Thành phát weibo xong, đưa điện thoại di động giơ lên trước mắt Đường Thời: "Anh nhìn, những chiếc áo cưới này thật xinh đẹp nha."
Cố Khuynh Thành cũng phóng to hình ảnh áo cưới, mấy chữ chính mình viết kia, vẫn ở phía trên hình chiếc áo cứơi.
Cho nên khẳng định khi Đường Thời nhìn hình ảnh này, chắc chắn có thể nhìn thấy mấy chữ kia.
Cô cũng đã nói cô nhớ muốn có một tràng cảnh tốt đẹp chính là cầu hôn, anh hẳn nên hiểu được cô mong đợi, biểu thị phản chứ?
Lúc Cố Khuynh Thành đưa điện thoại di động tới trước mặt Đường Thời, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Thời, quan sát thần thái của anh.
Đường Thời nhìn màn hình điện thoại di động Cố Khuynh Thành hai giây, liền dời tầm mắt đi, vẻ mặt không bởi vì nội dung weibo của cô mà thay đổi, như cũ là cao lãnh đạm mạc, không mặn không lạt nhẹ nhàng "Ừ " một tiếng.
Cố Khuynh Thành chờ Đường Thời "Ừ " xong, tiếp tục nhìn chằm chằm Đường Thời một lát, xác định người đàn ông không có gì muốn phản ứng, lúc này mới hơi mang theo vài phần tiếc nuối thu điện thoại di động từ trước mặt Đường Thời về, sau đó nhìn chằm chằm weibo mình mới vừa phát, hoàn toàn thương tâm.
Cô cũng đã gọn gàng dứt khoát ám chỉ anh như vậy, anh lại còn là không có phản ứng, anh là đang u mê sao? Căn bản là không có ý định cầu hôn cô?
Cố Khuynh Thành càng nghĩ càng cảm thấy đáy lòng khó chịu, cuối cùng liền ném điện thoại di động vào một bên, sau đó mang theo tâm tình buồn rầu đứng lên, giữ một câu: "Em mệt ", liền bò lên giường.