Chương 776: Cầu hôn lãng mạn nhất (6)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Editor: Quỳnh Nguyễn
Khi nói chuyện Tứ Nguyệt liền bưng cháo ngồi ở bên giường, cầm thìa hướng về phía Tô Niên Hoa.
Trong tích tắc thìa chạm vào môi Tô Niên Hoa đấy, người đàn ông giống như bị điện giật, đầu nhanh chóng quay đi, nhàn nhạt nhìn lướt qua Tứ Nguyệt.
Trong tích tắc Tứ Nguyệt tiếp xúc ánh mắt Tô Niên Hoa đấy, nháy mắt giống như là một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, cả người nháy mắt tỉnh lại.
Cho dù anh cản một đao thay cô nhưng cũng không thể đại biểu cho anh sẽ không chán ghét cô.
Tươi cười trên mặt Tứ Nguyệt trở nên có chút cứng lại, cô nắm chặt bát trong tay, sau đó cúi mặt để bát ở một bên, thanh âm hoàn toàn không có kích động và vui vẻ như vừa rồi, có chút cứng nhắc nói: "Em đi tìm bác sĩ."
Sau đó ngay lập tức xoay người đi ra phòng bệnh.
Tô Niên Hoa đợi cho cửa phòng bệnh đóng lại, Tứ Nguyệt không có ở trong phòng bệnh, mới quay đầu liếc bát cháo thuốc Tứ Nguyệt vừa mới để trên bàn một cái, nuốt hai ngụm nước bọt liền nhắm hai mắt lại.
Bác sĩ rất nhanh liền chạy tới phòng bệnh làm một cái kiểm tra toàn thân cho Tô Niên Hoa.
Nhưng mà Tứ Nguyệt cũng không có trở về phòng bệnh.
Cho dù đợi cho bác sĩ đều đã nhao nhao rời khỏi, cô vẫn không có trở về như cũ.
Tô Niên Hoa vừa mới tỉnh táo lại có chút mệt mỏi, một mình nằm trên giường bệnh yên tĩnh một hồi, liền nhắm mắt lại ngủ lại một lần nữa.
Sau khi Tô Niên Hoa tỉnh lại lần đầu tiên, số lần tỉnh lại liền nhiều hơn, mỗi lần anh tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Tứ Nguyệt.
Anh không còn nhìn thấy Tứ Nguyệt ngủ say bên cạnh giường bệnh của mình giống lần đầu tiên tỉnh lại nữa.
Mỗi một lần anh mở to mắt Tứ Nguyệt luôn luôn sẽ mở miệng trước anh, chủ động nói một câu "Em đi tìm bác sĩ", sau đó liền đi ra phòng bệnh.
Một hồi không lâu liền có y tá tiến vào đo nhiệt độ thay anh, đút anh ăn cái gì đó, sau đó mãi cho đến trước khi anh lại đi vào giấc ngủ cũng không nhìn thấy Tứ Nguyệt tiến vào phòng bệnh.
---
Lần đầu tiên Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt ở chung trong phòng bệnh là khi Đường Thời và Cố Khuynh Thành tới bệnh viện thăm Tô Niên Hoa.
Đó là ngày thứ tư Tô Niên Hoa tỉnh lại, đúng lúc vừa mới hủy đi băng ở miệng vết thương sau lưng.
Ngày đó cách sinh nhật Cố Khuynh Thành chỉ có bảy ngày.
Mặc dù từ nhỏ Đường Thời, Cố Khuynh Thành và Tô Niên Hoa cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc( anh em), quen biết đến không bao giờ có thể quen thuộc nữa, nhưng mà thời điểm đên thăm, Đường Thời nghe ý tứ Cố Khuynh Thành liền phân phó lái xe mang theo một chút thuốc bổ cho Tô Niên Hoa.
Thời điểm Cố Khuynh Thành và Đường Thời đi tới cửa phòng bệnh Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa vừa mới ngủ trưa tỉnh lại xong, Tứ Nguyệt lấy cớ như trước kia đi ra phòng bệnh, kết quả liền ᴆụng phải Cố Khuynh Thành và Đường Thời chuẩn bị gõ cửa.
Sở dĩ Tứ Nguyệt tại thời điểm Tô Niên Hoa vừa tỉnh dậy liền rời khỏi phòng bệnh là vì cô biết Tô Niên Hoa chán ghét cô, hận không thể vĩnh viễn cũng không thấy cô.
Cho nên cho dù là Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần đến thăm Tô Niên Hoa cô cũng sẽ ra ngoài trốn.
Chẳng qua hôm nay Cố Khuynh Thành tới đây, cho nên Tứ Nguyệt mới ở lại.
Thời điểm Cố Khuynh Thành và Đường Thời rời khỏi phòng bệnh Tô Niên Hoa màn đêm đã buông xuống, sắp đến cơm chiều.
Đường Thời lái xe chở Cố Khuynh Thành trở về biệt thự Tây Giao, ra khỏi thành phố một đoạn đường có chút đông, chân Đường Thời luôn luôn biến hóa cùng chân ga phanh lại, kết quả đến cuối cùng xe rõ ràng ngừng tại chỗ bất động.
Thời điểm Cố Khuynh Thành cảm thấy nhàm chán, kết quả cô lại xuyên qua cửa kính xe thấy được một màn hình ảnh tốt đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc