Trong lòng Cố Khuynh Thành cũng hơi giật mình, đổi lại là bình thường, nếu như anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhất định một giây kế tiếp sẽ giở mặt vô tình nói một ít những lời độc ác đả thương người.
Mà bây giờ, anh lại có thể không nói tiếng nào tránh một vị trí ra cho cô sao?
Cố Khuynh Thành giật mình một hồi, mới đứng lên đi qua người của Đường Thời, trực tiếp vào phòng vệ sinh.
Ánh mắt Đường Thời vẫn đặt ở trên người Cố Khuynh Thành.
Cô gái bước đi nhìn như phóng khoáng nho nhã, thế nhưng, anh lại mơ hồ nhìn ra được, côcố gắng che giấu hoảng loạn và vội vã.
Thậm chí sau anh thấy cô đi xa, phát hiện thân thể cô đang căng thẳng, lập tức thư giãn xuống.
Sắc mặt Đường Thời, trở nên có chút âm trầm, thế cho nên hoàn toàn quên chuyện chơi cờ với Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt làm gì có can đảm nhắc nhở Đường Thời?
Bọn họ rất sợ Đường Thời một giây kế tiếp, bởi vì tâm tình không tốt, tai họa vô tội.
Cho nên Tứ Nguyệt liền mượn cớ lung tung, “Tôi đi xem nhị ca đang làm cái gì.”, rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Sau khi Tứ Nguyệt đi, Tô Niên Hoa càng bị áp lực lớn hơn, anh đưa tay lên xoa mũi: “Tôi vừa mới nhớ tới, khi tôi tới không có lái xe, trở về phải bảo lão tam đưa tôi về, bây giờ tôi nói cho cậu ta một tiếng.”
Sau đó liền đứng lên, bỏ trốn mất dạng.
Kỳ thực Cố Khuynh Thành cũng không muốn đi vào phòng rửa tay, chẳng qua là bởi vì ở bên cạnh Đường Thời, quá mức kìm nén, cho nên mượn cớ né tránh, muốn thoát ra bầu không khí đó.
Vốn Cố Khuynh Thành muốn ở trong phòng rửa tay thêm một lúc, kết quả nửa đường, có hai cô gái trang phục đẹp đẽ đi tới, nhìn cô chằm chằm đánh giá mấy lần, sau đó một người trong đó hạ giọng, nói: “cô ta không phải là người tặng quà cho Đường Tiên Sinh sao, Đường Tiên Sinh đến tận nửa ngày cũng không có nhận của cô ta?”
Mặc dù giọng của cô gái đã đè rất thấp, thế nhưng vẫn rơi vào trong lỗ tai của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành giả bộ như không có nghe thấy, giống như không có chuyện gì, đi vào phòng rửa tay, rửa tay một cái, sau đó mới từ trong phòng rửa tay đi ra, tiến về phía chỗ trong góc kia.
Đi tới gần, Cố Khuynh Thành mới phát hiện, ở trên ghế sa lon, đã không còn bóng dáng của Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa, chỉ có Đường Thời đang ngồi tư thế lười biếng dựa vào ghế sa lon, tay anh, không chút quan tâm mà nhặt quân cờ trên bàn, đặt từ quân từng quân ở trong hộp.
Bước chân Cố Khuynh Thành bỗng nhiên dừng lại, cô theo bản năng muốn thừa dịp Đường Thời không có chú ý, xoay người rời đi, đột nhiên Đường Thời lại ngẩng đầu, ᴆụng nhau với tầm mắt của cô.
Bước chân Cố Khuynh Thành dừng lại tại chỗ, không thể làm gì khác hơn là kiên trì, từ từ đi về phía Đường Thời.
Đường Thời ngồi ở vị trí lúc đầu của Tô Niên Hoa, cho nên Cố Khuynh Thành vẫn ngồi ở chỗ ngồi của mình.
...