Đường Thời khóe môi nở nụ cười, thời điểm nghe hộ sĩ nói câu sau cùng, trong lúc bất chợt toàn bộ ngưng trệ ở khóe miệng, anh ngay cả mở miệng hướng về phía hộ sĩ nói một câu, anh không phải là cha bọn nhỏ của cũng cảm thấy có chút cố hết sức, chẳng qua là cố gắng ngụy trang chính mình bình tĩnh thong dong, miễn cưỡng tươi cười, hướng về phía ba cục cưng liên tiếp chụp hình.
Thời điểm quay chụp, điện thoại di động phát ra tiếng "Ken két ", ba cục cưng nhắm mắt ngủ say, không biết có phải là nghe được cái thanh âm này hay không, trong lúc bất chợt toe toét miệng nở nụ cười.
"Tiên sinh, ngài xem, cục cưng thứ ba cười... Mẹ của bé lớn lên xinh đẹp như vậy, nói vậy cục cưng trưởng thành, khẳng định cùng mẹ giống nhau, là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành..."
Bên cạnh, hộ sĩ còn đang lải nhải tán thưởng, nhưng là Đường Thời lại nghe được có chút đau nhói, cuối cùng liền lung lấy cớ mình muốn đưa đi toilet, từ trong phòng giữ ấm rời đi.
Mặc dù Đường Thời không đi toilet, nhưng cước bộ vẫn có chút nhanh chóng chạy thẳng tới phòng vệ sinh, anh mở ra vòi nước, hất nước lạnh, rửa mặt, sau đó hai tay chống ở trên bồn rửa mặt, tùy ý để nước trên mặt, nhỏ xuống bồn rửa tay.
Anh vì Cố Khuynh Thành bất chợt sinh non cảm thấy lo lắng, vì Cố Khuynh Thành sống sót sau tai nạn cảm thấy may mắn, vì Cố Khuynh Thành như nguyện trở thành sự thật hai nam một nữ cảm thấy mừng rỡ, nếu không phải hộ sĩ trong lúc bất chợt nhắc tới cha của đứa nhỏ, anh cũng suýt quên, chiều nay Cố Khuynh Thành chịu thống khổ cùng ba đứa bé lúc này nằm ở trong Ⱡồ₦g giữ ấm, tất cả đều là vì Trần Mặc Thâm.
Hộ sĩ nói không sai, Trần Mặc Thâm rốt cuộc là đã tu luyện phúc phận mấy đời, mới có vận khí tốt như vậy?
Đường Thời cảm thấy trong cổ họng thoáng có chút tắc nghẹn, anh vừa định dùng sức nuốt xuống, giảm bớt một chút khó chịu nơi cổ họng chính mình, trong lúc bất chợt ấn đường liền chau lên thật chặt.
Hôm qua Cố Khuynh Thành còn phẫn nộ chỉ trích anh đi xem mắt, lúc ấy anh còn muốn hỏi cô có phải là ghen hay không, đáy lòng một trận vui mừng, kết quả mới vừa vui mừng không tới nửa giây đồng hồ, cô lại đột nhiên vỡ nước ối, sinh non rồi.
Ngay lúc đó anh bị dọa gần ૮ɦếƭ, sau anh lại nghe Cố Khuynh Thành một tiếng một tiếng đau đớn tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt hoang mang lo sợ, hoàn toàn không nghĩ đứng lên đi báo cho cha của đưa nhỏ trong bụng Cố Khuynh Thành.
Anh quên là rất bình thường, nhưng là đối với Cố Khuynh Thành mà nói, cô cũng đã sinh, hơn nữa tình huống tối hôm qua nguy cấp như vậy, cô trong phòng sinh, từ đầu đến cuối lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn báo cho Trần Mặc Thâm...
Mà Trần Mặc Thâm đâu này? Cố Khuynh Thành tối hôm qua một đêm cũng chưa có về nhà, còn là một phụ nữ có thai lớn bụng, anh ta thế nhưng hoàn toàn cũng chưa có tìm Cố Khuynh Thành, chẳng lẽ anh ta không lo lắng sao?
Không đúng không đúng, hẳn là xác thực mà nói, tối hôm qua lúc Cố Khuynh Thành tới chính nhà mình, đã muộn, hơn nửa đêm, Trần Mặc Thâm làm sao có thể sẽ để Cố Khuynh Thành một mình ra khỏi nhà?
Đường Thời một mặt trách cứ Trần Mặc Thâm không có chiếu cố tốt Cố Khuynh Thành, một mặt đáy lòng càng thêm hồ nghi Trần Mặc Thâm cùng Cố Khuynh Thành rốt cuộc là thế nào?
---
Cố Khuynh Thành chín giờ sáng tỉnh lại, bởi vì tối hôm qua lúc ban đầu sinh thường đến một nửa lại không có khí lực, cho nên vài bác sĩ khoa phụ sản bị Đường Thời gọi tới lập tức cho Cố Khuynh Thành sinh mổ.
Cố Khuynh Thành vừa tỉnh dậy, lập tức có bác sĩ tiến lên vây quanh cô làm một cái kiểm tra, sau đó hỏi thăm cô một chút tình huống, xác định trước mắt trạng huống hài lòng, lúc này mới rời đi.