"Đưa anh ấy trở về, nhớ cho anh ấy uống chút canh giải rượu... Còn có, lúc anh ấy ngủ, nhớ đừng để anh ấy nằm ngửa, tránh cho lúc anh bất chợt nôn mửa, bị sặc..."
Cố Khuynh Thành cẩn thận dặn dò Lục Nhiên rồi, mới đứng ở ngoài cửa Lục Nhiên, nói một câu: "Gặp lại. "
Lục Nhiên giữ một câu "Sớm một chút nghỉ ngơi", liền dỡ Đường Thời đi vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, chuyến về, bởi vì đêm hôm khuya khoắc, không ai có ngồi thang máy, cho nên mấy chữ màu đỏ trên thang máy vẫn dừng lại ở "1 ".
Qua hồi lâu, Cố Khuynh Thành mới đóng cửa lại, trở về phòng ngủ của mình, lúc này đã rạng sáng hai giờ, Cố Khuynh Thành bò lên giường, nằm ngửa, nhìn trần nhà, trong đầu đều nghĩ đến điều tối nay Đường Thời nói với cô.
- Khuynh Khuynh, em nhìn, cả đời dài như vậy, nhưng anh vẫn từ từ đợi...
- Em có tôi, em liền nhớ được, em còn có tôi...
- Tôi nguyện ý dùng sống bất hạnh, nhìn em cuộc đời này hạnh phúc...
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, trở mình, ôm gối, nghe hộ gia đình lầu trên nửa đêm dùng phòng vệ sinh, tiếng nước chảy róc rách, nhẹ nhàng mà mở trừng hai mắt, không nhịn được giơ tay lên, vuốt ve bên trái cổ chính mình, nơi đó nước mắt Đường Thời ở trên cao rơi xuống, đã sớm khô khốc, nhưng là cô vẫn như cũ có thể cảm giác được ấm áp anh lưu lại ở phía trên.
Cô thật xác định, Đường Thời đối với cô là thật tâm, nhưng là cô lại chưa bao giờ nghĩ tới, người ở bên ngoài nhìn thành cô cùng Trần Mặc Thâm ở cùng một chỗ, anh còn đối với cô tốt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, giống như cô cùng anh hủy bỏ hôn ước, cô vẫn như cũ, mỗi lần anh xuất hiện ở trước mặt mình, không có bất kỳ kháng cự cùng anh một lần lại một lần tiếp xúc.
Thật ra thì, đáy lòng của cô, sớm đã có đáp án, chỉ là bởi vì, cô không xác định được tâm của Đường Thời, cho nên không dám đi đối mặt, sau đó, liền bắt buộc chính mình, cũng không cần đi đối diện với lòng mình.
Anh tối nay, ôm cô, liên tục nói ba lần "Khuynh Khuynh, tôi thích em ", cô có chút không biết làm sao, thậm chí tiềm thức cô có chút muốn trốn tránh.
Nhưng là sau đó, anh hướng về phía cô nói nhiều như vậy, cô thấy bộ dáng anh khó chịu, lòng của cô, thế nhưng so với anh còn khó chịu hơn, sau đó cô cũng không cách nào lừa gạt mình nữa.
Cô cũng không biết rốt cuộc khi nào, mình thích Đường Thời... Có lẽ là rất sớm từ lúc trước, cũng có lẽ là sớm hơn lúc trước.
Một người, từ nhỏ đến lớn, bất kể từ nguyên nhân gì, luôn vây quanh một người khác, làm sao đáy lòng có thể không có sự hiện hữu của người kia?
Chẳng qua là Cố Gia cho tạo cho cô áp lực quá lớn, lớn tới mức che mờ mắt cô, tim cô, chẳng qua cho là, mình vì gia tộc, mới muốn gả cho Đường Thời, nhưng không ngờ, chính mình hao hết tâm tư muốn gả cho Đường Thời, thật chỉ là vì Cố Gia sao?
Đường Thời nói, không có ai dạy cho anh yêu như thế nào, thật ra thì, cô không phải là cũng như vậy sao?
Ai đã từng, dạy cô yêu một người như thế nào?
Cô là thầy của cô, anh cũng là sư phụ của cô.
Thật ra thì rất lâu, mọi hành động, đã tiết lộ lòng của cô rồi, chẳng qua là đối mặt tình yêu đã tới, tiềm thức luôn muốn tránh né.
Cô đã từng, muốn trả lại cho anh năm trăm ngàn kia, lần đầu tiên đứng ra thay anh làm sáng tỏ Thịnh Đường vô tội, nhưng thật ra là bởi vì cô thương anh, cho nên muốn cùng anh ngang hàng.
Cô biết anh cho cô chính là Tђยốς tгáภђ tђคเ, cô không cách nào tiếp nhận, là bởi vì, cô trong tiềm thức thương anh, mới có thể để ý như vậy.
...