Đau đớn như vậy, còn không có hoàn toàn tiêu tán, Đường Thời tiếp tục mở miệng nói, lại làm cho Cố Khuynh Thành tim như bị đao cắt.
"Không đúng... Khuynh Khuynh, em đã rời khỏi anh..."
Một câu ngắn gọn này, nói chua xót mà mất mát như thế, giống như là mất đi thứ mình yêu nhất, để Cố Khuynh Thành cũng cảm giác được Đường Thời ôm mình mạnh hơn, trở nên giống như bé trai khi còn bé bị mất món đồ chơi mình thích nhất, nên hoảng sợ.
Lúc anh nói ra câu nói này, trầm mặc thật lâu, lên tiếng lần nữa: "Rời khỏi anh... Khuynh Khuynh đã rời khỏi anh..."
Nói xong lời cuối cùng, tiếng Đường Thời, trở nên có chút nghẹn ngào: "Khuynh Khuynh, em biết không? Anh yêu em, thế nhưng yêu thế nào, lại yêu mất em?"
Trong mắt Cố Khuynh Thành, tràn ngập sương mù, cánh môi cô trở nên có chút run rẩy, không có lên tiếng.
"Khuynh Khuynh, em biết không? Anh không muốn hủy bỏ hôn ước với em, anh muốn em một mực ở lại bên cạnh anh, thế nhưng, hỏng hết, anh chỉ thích qua một mình em, anh không có yêu người khác, anh không có học được cách yêu một người khác, anh không biết nên làm thế nào, mới có thể để cho em không rời khỏi anh..."
Có mấy lời, chưa từng mở miệng, mãi mãi cũng không nghĩ ra được, hẳn là nên bắt đầu thế nào.
Từ khi trẻ người non dạ ở chung, đến toàn tâm toàn ý yêu, những năm tháng dài đằng đẵng này, xảy ra quá nhiều, cũng đã trải qua quá nhiều, cô biết, cô không biết.
Nhưng mà bây giờ, Đường Thời mở miệng, lại phát hiện mình đau lòng giống như trái tim muốn ૮ɦếƭ đi, hơi hơi dễ chịu một chút.
Anh nghĩ, dù sao chỉ là anh uống say, anh xuất hiện ảo giác, anh đem nhưng lời tỏng những năm này, chôn ở trong lòng, nói ra cũng tốt, chí ít anh sẽ không khó chịu không chỗ bày tỏ.
"Khuynh Khuynh, em nói cho anh biết, có được hay không? Em nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải làm như thế nào, mới có thể để cho em yêu anh..." Theo lời Đường Thời nói, Cố Khuynh Thành cảm giác được chỗ cổ mình càng ngày càng ướt, cánh tay người đàn ông ôm cô, đều run rẩy theo, giọng nói cũng rung động theo: "À, không... Khuynh Khuynh, anh không cần em yêu anh, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là tốt..."
"Anh sẽ không bao giờ lại yêu cầu em thích anh, trước kia đều là anh không tốt, anh muốn trong lòng em có anh, anh vừa thấy em coi nhẹ anh, anh liền không khắc chế được tính khí chính mình, anh chỉ muốn để em, giống như anh quan tâm em, quan tâm anh... Thế nhưng, đều không có người nói cho anh biết, anh làm như vậy, sẽ mất đi em..."
Đường Thời từ từ dời mặt khởi bờ vai Cố Khuynh Thành, nước mắt bắt đầu chảy xuống từng rọt, anh mang theo vài phần ủy khuất và vô tội nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu như anh biết, anh làm vậy sẽ để cho anh mất đi em, Khuynh Khuynh, anh nhất định sẽ không làm như vậy..."
Chỉ tiếc, anh không biết, thẳng đến khi anh mất đi cô, anh mới biết được.
"Khuynh Khuynh, trước kia anh suy nghĩ, nếu như em thích anh, anh liền sẽ cho em biết, anh thích em, nếu như em không thích anh, đánh ૮ɦếƭ anh, anh cũng sẽ không để nhìn em thấy anh thích em, Khuynh Khuynh, thật ra cái này luôn luôn quấy phá ở trong lòng anh... Khuynh Khuynh, thực ra anh vẫn luôn thích em... Là chính anh không có dũng khí đối mặt với việc em không thực sự thích anh, sau đó mới làm nhiều chuyện hồ đồ như vậy..."