"Những cái kia không phải để em cảm thấy khó chịu nhất, khó chịu nhất là mỗi một lần, em làm gì khiến anh không thoải mái, người Cố gia đều sẽ chỉ trích em, không có đúng với sai, cũng không cần nguyên nhân, chỉ có là em không thể chọc giận anh tức giận, anh xuất thân Đường gia, từ nhỏ được mọi người nâng trong lòng bàn tay, anh có tính khí đại thiếu gia rất bình thường, em muốn nhường anh, em muốn chiều theo anh... Đường Thời, anh không biết, em khi đó, hận anh, lại hâm mộ anh, vì cái gì cha mẹ của em đều thiên vị anh, thậm chí em cũng hoài nghi, em có phải con gái ruột thịt của họ hay không..." Cố Khuynh Thành thực rất khóc, thế nhưng cô lại liều mạng nhếch khóe môi, mắt cô rất lợi trong suốt, cũng rất sạch sẽ, không có chút ẩm ướt nào, giọng nói của cô, vẫn rất bình ổn: "Vả lại, anh cũng không biết, mẹ em bời vì anh, không ít lần đánh em, cái loại đánh kia, chính là đánh thàng vào mặt của em..."
Cố Khuynh Thành nói, còn làm ra một động tác tay, sau đó chỉ má trái mình nói: "Liền đánh gương mặt này...."
Mặt Cố Khuynh Thành, trắng nõn cẩn thận, ở dưới ánh đèn chiếu rọi, nhìn tinh tế tỉ mỉ không có chút lỗ chân lông nào.
Thế nhưng Đường Thời lại mơ hồ từ trên mặt cô, nhìn thấy những dấu tay đỏ.
Anh cảm giác cái tay nắm tim mình, bắt đầu dùng lực Ϧóþ trái tim anh, từng chút từng chút thêm sức, có máu tươi chậm rãi chảy ra, khiến anh không thể thở nổi.
Anh vẫn cảm thấy, giữa anh và Cố Khuynh Thành không tính là tình yêu, chỉ có anh yêu sâu nhất, đau nhức sâu nhất.
Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, thì ra những thống khổ kia của anh, so sánh với cô, là không đáng giá nhắc tới như thế.
Trước kia anh còn đang suy nghĩ, Cố Khuynh Thành có thể giả bộ, giả bộ như một con rối, thì ra đây không phải là giả, đó là thật, cô thật sự là một con rối.
Đường Thời cố gắng giữ vững lấy thân thể mình, anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, mới động môi khô khốc, sau đó lên tiếng, hỏi một câu, không biết là đang hỏi cô hay mình.
Anh nói: "Từ nhỏ đến lớn, em liền bị giáo dục, là vì anh mà tồn tại?"
Tay Cố Khuynh Thành để lên trên mặt bàn, nhẹ nhàng nắm thành nắm đấm, qua một hồi thật lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Cái này là lần đầu tiên trong đời, Đường Thời lại có cảm giác không phản bác được.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, nửa ngày không nói gì, thật lâu anh mới ngẩng đầu, vươn tay, che lại gương mặt của mình.
Từ nhỏ vì anh tồn tại.
Cố Khuynh Thành từ nhỏ là vì anh tồn tại.
Ánh mắt Đường Thời hơi trở nên có chút nóng.
Cố Khuynh Thành ngồi ngay ngắn ở trước mặt Đường Thời, trong lòng cô nói với mình một lần nữa, cô không thể khóc, cô cố gắng cắn môi, khẽ cười, chịu đựng chua xót, giống như là nói đùa, ra vẻ nhẹ nhõm nói tiếp: "Phòng ngủ của em, trong ngăn kéo bàn trang điểm, để đó một cuốn sổ, cái cuốn sổ kia, là em dùng từ nhỏ đến lớn, bên trong ghi chép đều là những thứ liên quan tới anh, cái kia, chính là lịch trình đời người của em trong hai mươi năm."
Tay Đường Thời che mặt, khi nghe xong câu nói này, hung hăng run rẩy.
Anh nhắm mắt lại, hít thật sâu vào, từng chút từng chút, muốn làm dịu đau đớn trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Thế nhưng anh lại phát hiện, chính mình đau hơn.
...