Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành nhìn bàn tay Đường Thời đột nhiên duỗi ra hướng về phía mình, vẻ mặt hơi dừng một chút, ánh mắt rủ xuống một chút, sau đó cảm giác được ngón tay người đàn ông ᴆụng phải gò má mình.
Đầu ngón tay của anh là nhiệt độ cực nóng cô quen thuộc, lực đạo cực kỳ ôn nhu lau gò má cô một chút, toàn thân cô nhẹ nhàng mà run lên, không cẩn thận nghiêng đầu một chút, vừa lúc cánh môi liền kề bên đầu ngón tay anh, cô rõ ràng cảm giác được ngón tay anh nhẹ nhàng run rẩy trên môi cô một cái, một cỗ cảm giác tê dại nháy mắt từ trên bờ môi của cô truyền khắp toàn thân cô.
Đường Thời chính là muốn lau gạo bên môi Cố Khuynh Thành, lại không nghĩ rằng cô vậy mà tại thời điểm ngón tay anh lau gò má đột nhiên chuyển đầu một cái, sau đó anh cảm giác rõ ràng trên đầu ngón tay mình truyền đến cảm giác khi sờ vào cánh môi mềm mại của cô.
Một loại rung động nháy mắt lan đầy toàn thân anh, kéo theo ánh mắt của anh nhìn cô cũng trở nên cực nóng.
Cố Khuynh Thành vốn theo bản năng muốn né tránh đầu ngón tay Đường Thời trên môi, nhưng mà lại trong tích tắc tiếp xúc đến ánh mắt người đàn ông đấy, cả người nháy mắt cứng ngắc ngay tại chỗ.
Ánh mắt anh rất đẹp, đáy mắt phiếm một tầng ánh sáng hấp dẫn cô không di chuyển được tầm mắt.
Hai người cách một cái bàn lẳng lặng đối diện như vậy.
Cố Khuynh Thành ngồi ở trên ghế, Đường Thời đứng ở trước bàn ăn, thân thể nghiêng tới trước.
Hình ảnh như vậy giống như dừng hình ảnh.
Đường Thời cảm giác một đoàn lửa trong cơ thể mình càng ngày càng bốc cháy lớn, cả người anh đều đã nhịn không được đè thấp, đầu hướng về phía gò má cô chậm rãi tiếp cận.
Khoảng cách gương mặt cô và anh trong lúc đó càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thậm chí anh cũng có thể cảm giác được hô hấp mềm nhẹ của cô nhào tới trước mặt.
Máu toàn thân Đường Thời đều đã sôi trào lên, hầu kết của anh không ngừng chuyển động, hô hấp của anh đều đã ngừng lại.
Cố Khuynh Thành tận mắt nhìn thấy gương mặt người đàn ông ở đáy mắt mình từ từ phóng to, mùi thơm ngát riêng biệt trên người anh chui vào hơi thở cô, làm cho tốc độ lòng của cô từ từ nhanh hơn.
Cả người cô không hiểu ra sao nổi lên một cỗ khẩn trương, cánh môi cô nhịn không được nhẹ nhàng giật giật.
Cùng với môi cô nhúc nhích, ngón tay Đường Thời để trên môi cô truyền đến một cỗ cảm giác giống như điện giật nhảy vào đáy lòng Đường Thời.
Cả người Đường Thời đột nhiên giật mình, lúc này anh mới phát hiện gương mặt mình chỉ kém không tới năm phân liền áp vào trên mặt của cô.
Đường Thời nhìn mặt cô có chút đờ đẫn, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi khô khốc, theo bản năng muốn hôn đi lên, nhưng mà trong đầu thanh tỉnh lại nói cho anh, lúc này anh và cô không thể tùy thời quan hệ da thịt thân thiết như trước kia.
Hô hấp Đường Thời trở nên có chút nặng nề, anh ᴆụng vào môi hơi cong cong, sau đó hung hăng mấp máy môi, cố gắng kiềm chế Dụς ∀ọηg quay cuồng đáy lòng mình, sau đó đột nhiên thu hồi tay mình, đứng thẳng lên nháy mắt kéo ra khoảng cách cô và mình.
Theo hành động nhanh chóng của anh, Cố Khuynh Thành cũng lấy lại tinh thần, mặt cô hiện lên một tầng hồng, há miệng thở dốc nhìn Đường Thời, sau đó có chút e lệ cúi đầu.
Không khí bên trong có chút ái muội, có chút xấu hổ.
Anh trừ bỏ chạm qua cô không còn có chạm qua cô gái khác, từ khi cô rời khỏi, đã ước chừng non nửa năm, anh cũng không có gần nữ sắc.