Mặc dù Cố Khuynh Thành trong miệng vừa nói muốn đi taxi về nhà, cuối cùng lại là lên xe của Đường Thời, được anh đưa về Cố Gia.
Dọc theo đường đi, Đường Thời tâm tình hình như rất tốt, vẫn không ngừng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Cố Khuynh Thành, thậm chí anh còn cố ý mở ra máy phát thanh, âm nhạc dịu nhẹ quanh quẩn cả trong xe.
Đường Thời lái xe tốc độ không tính là mau, anh nhìn thẳng phía trước, trong đầu nghĩ đều là chuyện tối nay đã xảy ra cùng Cố Khuynh Thành.
Tối nay hết thảy, phát sinh chính là đột nhiên như vậy, không có cho anh bất kỳ chuẩn bị nào, thậm chí rất nhiều chi tiết, anh cũng không có hoàn toàn tiêu hóa, lúc này lái xe, đem một màn kia chậm rãi hồi tưởng một lần, nụ cười ở khóe môi Đường Thời lại càng lớn, thậm chí khi anh nghĩ đến Cố Khuynh Thành chỉ vào chính mình hướng về phía bác sĩ nói "Xem bệnh cho anh ấy", anh không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.
Vui sướng qua đi, Đường Thời mới nhớ tới, Cố Khuynh Thành rõ ràng nói với mình, cô bị cảm muốn đưa đi bệnh viện lấy chút thuốc, cuối cùng lại chỉ nhìn cái chân bị thương của mình.
Khó có thể... đáy lòng Đường Thời, hiện lên một loại suy đoán to gan, chẳng lẽ Cố Khuynh Thành tối nay là vì chân của anh bị thương, mới đến bệnh viện?
Cái suy đoán này, làm cho tốc độ tim Đường Thời đập, trở nên phá lệ mau.
Đáy lòng của anh mơ hồ cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, nhưng là anh lại không dám hoàn toàn khẳng định.
Có lẽ là bởi vì anh yêu quá sâu, cô lại hoàn toàn không thương anh, đến cuối cùng, anh liền mất đi tự tin.
Đường Thời nghiêng đầu, nhìn Cố Khuynh Thành ngồi ở ghế kế bên tài xế một cái, có thể bởi vì thời gian hơi trễ, cô thoạt nhìn có chút buồn ngủ, mí mắt suýt nữa thả xuống.
Đường Thời do dự trong chốc lát, đúng là vẫn không nhịn được mở miệng: "Em cảm mạo còn tốt đó chứ?"
Lúc ấy lấy cớ kia, cũng chỉ là Cố Khuynh Thành bịa chuyện, người mang thai vốn là thích ngủ, hiện tại ngồi ở trong xe, bị gió ấm thổi, cả người cô hỗn loạn, trong lúc bất chợt nghe được Đường Thời hỏi, đại não cô hoàn toàn cũng không hoạt động, liền ngây ngốc trợn tròn mắt, trả lời một câu: "Cảm mạo gì?"
Quả nhiên cảm mạo chẳng qua là cô lấy cớ a... Đường Thời giống như nghe thấy được thanh âm đáy lòng mình vui mừng nở hoa, mắt của anh càng phát sáng: "Khuynh Khuynh, em dẫn tôi tới bệnh viện, là vì trên đùi tôi bị thương?"
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng Đường Thời mới vừa hỏi mình "Cảm mạo có khỏe " đến tột cùng có toan tính gì.
chút thủ đoạn dưới đáy lòng cô, bị Đường Thời thẳng tắp đâm xuyên như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái trở nên đỏ bừng, cô vội vội vàng vàng mở miệng, giải thích nói: "Em lúc trở lại, ᴆụng phải Tiểu Nguyệt, cô ấy nói, chân anh vài hôm trước bị thương, vẫn không đi bệnh viện, hơn nữa tình huống rất nghiêm trọng, cho nên em mới lừa anh đi bệnh viện. "
Thời điểm một mình anh suy đoán, anh đã cảm thấy mừng rỡ dị thường, đợi đến lúc anh mở miệng xác nhận, thấy vẻ mặt cô mờ mịt, anh biết suy đoán của mình là chính xác, đáy lòng của anh vui mừng không cách nào hình dung, nhưng là bây giờ, anh thế nhưng từ trong miệng của cô, nghe được đáp án khẳng định, mừng rỡ trong nháy mắt biến thành mừng như điên, để cho anh kích động có chút nói không ra lời.
Cố Khuynh Thành giải thích xong, nhìn Đường Thời một cái, trong lúc bất chợt nhớ tới chính mình mỗi một lần từng vì Đường Thời làm những thứ gì, anh chẳng những không lĩnh tình, ngược lại còn có thể rất tức giận cô làm những sự tình kia có mục đích khác.