Chương 583: Chờ một chút, sẽ buông tha (23)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Khuynh Thành đem những điều bác sĩ nói với mình, toàn bộ đều truyền đạt cho Đường Thời, sau khi cô nói xong, đem thuốc đựng vào trong túi, ngẩng đầu, nhìn về Đường Thời, cùng người đàn ông vẫn ngưng mắt mắt của mình, ᴆụng thẳng vào nhau.
Ở Cố Khuynh Thành lúc còn rất nhỏ, cô vĩnh viễn đều dùng một đôi mắt to tối như mực, thẳng tắp nhìn anh, không biết e lệ cũng không biết sợ, nhưng là sau này, đợi đến khi cô từ từ lớn, bắt đầu hao hết tâm tư lấy lòng anh muốn gả cho anh, cô liền trở nên có chút không dám đi xem ánh mắt của anh, sợ không cẩn thận, bị anh nhìn thấu tâm tư mình, nhưng là bây giờ, cô lại không chút cố kỵ, cho nên ở lúc tầm mắt cô cùng Đường Thời tiếp xúc, ánh mắt hơi dừng một chút, liền thoải mái nhắm ngay ánh mắt Đường Thời.
Người đàn ông đáy mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, phiếm một tầng ánh sáng chói mắt, hấp dẫn Cố Khuynh Thành có chút không chyển được tầm mắt, đầu óc của cô có chút trì trệ, hoàn toàn quên mất chính mình kế tiếp muốn nói gì.
Đường Thời nhận thấy được thanh âm ôn giòn biến mất, mới phục hồi tinh thần lại, sau đó thấy ánh mắt cô gái xinh đẹp trong suốt, thẳng tắp nhìn mình.
Mượn ánh đèn cửa phòng cấp cứu bệnh viện, anh có thể tinh tường từ mắt của cô, thấy cái bóng của mình.
Mắt Đường Thời từ từ trở nên có chút sâu thẳm, toàn thân của anh theo đó nổi lên một luồng nhiệt, anh đem tầm mắt vội vàng từ trên mặt Cố Khuynh Thành dịch chuyển đi, nhìn chằm chằm nhánh cây khô héo nơi xa, hung hăng mà nuốt xuống nước miếng, đè xúc động trong cơ thể mình, sau đó hắng giọng một cái, mở miệng "Ừ " một tiếng, tỏ vẻ biết rồi.
Cố Khuynh Thành lúc này mới hồi thần, cô thế mà lại nhìn chằm chằm Đường Thời phát ngốc?
Mặt cô hơi đỏ lên, hơi mang theo vài phần ngại ngùng đem túi thuốc, đưa cho Đường Thời, buông thỏng mi mắt nhẹ nói: "Thuốc đều đặt ở bên trong."
Đường Thời nghe được thanh âm Cố Khuynh Thành, hít thật sâu một hơi, mới xoay đầu lại, anh vươn tay, nhận lấy cái túi trong tay Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành vẫn luôn là buông thỏng mi mắt, không dám nhìn tới Đường Thời, cô ở thời điểm người đàn ông đem túi đón đi, giương mắt thật nhanh, nhìn Đường Thời một cái, nhưng vừa vặn lại một lần nữa cùng tầm mắt Đường Thời đối diện với nhau.
Cố Khuynh Thành toàn thân tựa như bị điện giật, hung hăng mà run run một chút, mặt cũng đi theo nóng lên, cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, ngữ điệu có chút nhanh nói: "Vậy anh đi Kim Bích Huy Hoàng cùng Lục Nhiên bọn họ chơi đi, em rời đi trước."
Đường Thời nhạy cảm từ lời của cô, tìm ra sơ hở: "Em muốn tôi đưa đi không?"
Nếu không phải là vì dẫn anh tới bệnh viện, cô hiện tại mang bầu, đã sớm buồn ngủ.
Cố Khuynh Thành nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp mở miệng nói: "Em không đi, em phải về nhà."
Em phải về nhà... hàm nghĩa như là trong nhà có người nào đó chờ cô, là Trần Mặc Thâm sao?
Cánh môi Đường Thời khẽ mấp máy, dừng lại một lát, giọng nói hơi mang theo vài phần xuống thấp nói: "Tôi đưa em đi, đã trễ thế này."
"Không cần, Cố Gia xa như vậy, qua lại làm khổ anh, muốn đưa phải mất hơn một giờ, em đi taxi là được rồi. " Cố Khuynh Thành quơ quơ đầu.
Thì ra là cô không là muốn trở về cùng Trần Mặc Thâm, mà cô phải về Cố Gia a...
Đường Thời cảm giác tâm tình mình cả đêm, giống như là xe cáp treo, chợt cao chợt thấp.
...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc