Tứ Nguyệt lại cho là Cố Khuynh Thành đây là đau lòng quá độ: "Khuynh Khuynh, tôi chỉ bịa chuyện như vậy, anh ấy làm sao sẽ để ý những người phụ nữ khác..."
Tứ Nguyệt nói tới đây thì dừng lại một chút, dứt khoát trực tiếp chuyển đề tài: "Khuynh Khuynh, tối nay thời khắc qua năm, ở đỉnh núi khu biệt thự Tây Uyển bắn pháo hoa, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem có được hay không?"
Cố Khuynh Thành nghĩ trong đầu đều là những lời Tứ Nguyệt mới vừa nói với cô, cô cũng không hoàn toàn tiêu hóa xong, nơi nào có tâm tư đi xem pháo hoa, hơi có vẻ chậm chạp lắc đầu: "Rồi nói sau, tôi ngồi xe có chút buồn nôn, hơn nữa đường cũng rất xa, để tôi nghĩ một chút."
"Được rồi. " Tứ Nguyệt ngượng ngùng nói hai chữ, đem xe ngừng lại.
Cố Khuynh Thành xuống xe, hướng về phía Tứ Nguyệt phất phất tay, sau đó đóng cửa xe, chờ Tứ Nguyệt đem xe lái đi, mới nện bước chân, hướng về phía Cố Gia đi tới.
Dọc theo đường đi trong đầu của cô đều lộn xộn.
Địa phương Tứ Nguyệt dừng xe, cách Cố Gia không bao xa, Cố Khuynh Thành đi khoảng mười phút, liền thấy được cổng lớn Cố Gia.
Hai người giúp việc cùng Cố Chính Nam đang đứng ở cửa biệt thự, dán câu đối, treo đèn Ⱡồ₦g màu đỏ, Cố Chính Nam đứng ở chính giữa cửa, thỉnh thoảng giơ tay lên, chỉ chỏ người giúp việc, hai người giúp việc khoa tay múa chân đem câu đối qua lại thật lâu, Cố Chính Nam mới gật đầu.
thời điểm Cố Khuynh Thành cách cửa lớn Cố Gia khoảng mười thước, dừng lại cước bộ, mặc dù mới cách bốn mươi ngày không có thấy Cố Chính Nam, nhưng mà sau khi ông bệnh nặng, thoạt nhìn so với lần cuối cùng mình gặp, đã già hơn rất nhiều, lưng cũng hơi còng, tóc hai bên thái dương, cũng có chút trắng, thỉnh thoảng giơ tay lên, che miệng, ho khan hai tiếng.
Người đầu tiên phát hiện Cố Khuynh Thành, là người giúp việc đứng ở cái thang, dán câu đối, thời điểm bà ta nhìn thấy Cố Khuynh Thành, trước tiên nhất dừng lại một chút, sau đó mới thoáng có chút vui mừng lên tiếng, hô một câu: "Tiểu thư trở lại?"
Theo lời người giúp việc, Cố Chính Nam quay đầu, cùng tầm mắt Cố Khuynh Thành, ᴆụng vào nhau.
Cố Khuynh Thành đứng nguyên tại chỗ ước chừng một phút đồng hồ, sau đó mới nện bước chân, chậm rãi đi tới, lên tiếng, hô một câu: "Cha."
Cố Chính Nam đưa mắt nhìn cô trong chốc lát, mới gật đầu: "Trở lại?"
Cố Khuynh Thành gật đầu, không có lên tiếng.
Người giúp việc cũng là kích động đối với Cố phu nhân đứng ở ngoài cửa lớn Đường gia, cùng Đường phu nhân nói chuyện, la một tiếng: "Phu nhân, phu nhân, tiểu thư trở lại."
Cửa Đường gia, cũng đang dán câu đối, đứng không ít người, lập tức rối rít quay đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Người Đường gia, cũng không biết tại sao hôn ước của Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời lại hủy bỏ, nhưng là bọn họ lấy được tin tức, cũng là ý tứ Đường Thời, cho nên thời điểm Đường phu nhân thấy Cố Khuynh Thành, cảm thấy hơi lúng túng gật đầu: "Khuynh Khuynh, trở lại."
Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời suýt nữa đính hôn, hiện nay lại mỗi người đi một ngả, trong lúc bất chợt đối mặt người Đường gia, Cố Khuynh Thành không phải là không lúng túng, nhưng vẫn cố gắng mà duy trì nụ cười, kêu một tiếng: "Đường bá mẫu."
Cố Khuynh Thành vừa dứt lời, Đường Thời hoàn toàn không rõ phía ngoài đến tột cùng xảy ra những gì, trong tay giơ lên hai đèn Ⱡồ₦g màu đỏ, từ trong viện Đường gia đi ra.
...