Chương 526: Thì ra anh đều biết (36)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đường Thời mở cửa thư phòng ra, cước bộ hơi ngừng, anh muốn quay đầu nhìn cô gái sau lưng một chút, thế nhưng chỉ lẳng lặng đứng một phút đồng hồ, liền cất bước đi ra ngoài.
Dưới lầu Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên, vẫn luôn chú ý động tĩnh trên lầu.
Qua thời gian rất dài, thư phòng đã yên tĩnh.
Lúc này Lâm Cảnh Thần mới yên lòng lại, bưng cà phê trên mặt bàn, thoải mái uống một ngụm: "Xem ra, Khuynh Khuynh đã dỗ anh ấy."
Lục Nhiên cũng uống một ngụm cà phê: "Anh mình sẽ không nỡ tứ giận với Khuynh Khuynh, chỉ cần Khuynh Khuynh nói một câu, bảo đảm anh ấy không có việc gì."
Lâm Cảnh Thần cười theo vài tiếng, sau đó liền bưng bình cà phê lên, đổ cho Lục Nhiên đầy cà phê, lúc đang chuẩn bị rót cho mình, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền tới một tiếng ồn lớn.
Tay Lâm Cảnh Thần run đổ hết ra, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Nhiên, hai người rất có ăn ý đều không lên tiếng nói chuyện, chờ một lát, liền nghe được bên trong vang lên tiếng đập đồ kịch liệt, một tiếng so một tiếng vang lên, mơ hồ còn kèm theo tiếng Đường Thời giận dữ, chỉ là bởi vì cách có chút xa, nghe không rõ ràng anh nói cái gì.
Lâm Cảnh Thần không giữ được bình tĩnh, không nhịn được lên tiếng nói: "Cái này có vẻ giống như, sự tình càng náo càng nghiêm trọng hơn!"
Sắc mặt Lục Nhiên có chút khó coi lắc đầu.
Sau đó lại một tiếng đập đồ truyền đến, mà tiếng lần này, tiếp tục có chút kéo dài.
"Tôi qua anh ấy nổi giận, nhưng chưa từng thấy anh ấy phát hỏa lớn như vậy." Lâm Cảnh Thần có chút bất an nói một câu: "Anh ấy có thể động thủ đánh Khuynh Khuynh không?"
Lục Nhiên cũng có chút không quyết định chắc được, nửa ngày, mới nói một câu: "Cũng không đến mức." 
Trong phòng tiếp tục truyền đến tiếng Đường Thời mắng, chờ một lúc, liền an tĩnh lại, mà qua đoạn thời gian yên tĩnh dài.
Loại yên tĩnh này, để Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên có chút tâm thần bất an.
Lâm Cảnh Thần nói: "Làm sao không có động tĩnh? Sẽ không phải là náo ૮ɦếƭ người chứ?"
Lục Nhiên phỏng đoán: "Anh ấy lỡ tay Gi*t ૮ɦếƭ Khuynh Khuynh? Sau đó hiện tại cực kỳ bi thương, không chịu nổi, cũng tự sát theo?"
Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên liếc nhau, tâm đều hồi hộp một chút, hai người không hẹn mà cùng đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi lên trên lầu, liền nhìn thấy cửa thư phòng bị người mở ra, Đường Thời một thân quần áo chỉnh tề đi tới.
Sắc mặt nhìn rất bình tĩnh, căn bản không giống như là cãi lộn ném đồ.
Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần càng nghi hoặc, hai người liếc nhau lần nữa, sau đó liền thấy Đường Thời đi vào phòng ngủ, không đầy một lát, liền đổi một thân âu phục sạch sẽ, dọc theo cầu thang, tốc độ ưu nhã đi xuống.
Thẳng đến khi Đường Thời đi tới, Lâm Cảnh Thần đánh bạo, hô một tiếng: "Anh."
Đường Thời liếc anh một cái, "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Tại sao hai người còn chưa đi?"
Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần biết đây là Đường Thời đuổi bọn đi, hai người đứng bất động tại chỗ, chờ một lúc, Lục Nhiên hỏi: "Anh, anh muốn đi ra ngoài?"
"Ừ." Đường Thời hững hờ đáp một câu.
"Vậy anh và Khuynh..."
Lục Nhiên còn chưa hỏi xong, Đường Thời ra cửa, lãnh đạm cắt ngang lời anh nói: "Tranh thủ thời gian cút cho tôi!"
Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần im lặng, hai người đưa mắt nhìn nhau vài lần, liền không rên một tiếng mà sách áo của mình nhanh nhanh rời đi.
Đường Thời đứng trong phòng khách vài giây đồng hồ, ngẩng đầu, liếc mắt thư phòng một cái, sau đó cất bước, cũng theo sát đi khỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc